- Nam thanh niên lớn tuổi chưa lập gia đình, gặp nữ đối tượng hẹn hò.
Chỉ có thể nhìn, không thể ăn -
Ngồi trong phòng làm việc, Phùng Sở Sở kinh ngạc nhìn tờ giấy trước
mặt, bên cạnh có hai tấm ảnh. Người trong ảnh, cười rất ngọt ngào, trang điểm nhẹ, quần áo vừa người lại không sặc sỡ. Nhưng một người phụ nữ
như vậy lại đã ly hôn một lần.
Tờ đơn này, cuối cùng La Giai Cầm vẫn khai, Phùng Sở Sở không đoán
nổi suy nghĩ trong lòng của cô ấy, là bị sự tận tình lải nhải của mình
thuyết phục, hay chỉ đơn giản là làm cho có lệ với cô, hoặc là, cô ấy
cũng muốn cho bản thân thêm một cơ hội?
Cô nhớ lại vẻ mặt khi La Giai Cầm đưa tờ đơn cho cô, giống như một
phu nhân thành thục, rồi lại có vẻ không chút câu nệ, mặt mang nụ cười
nói: “Sở Sở, cậu đừng ngốc quá, một người đàn ông như Tô Thiên Thanh,
nếu tìm một nửa mà cũng phải đao to búa lớn khiến người khác chú ý như
vậy, cậu nghĩ là anh ta sẽ thật lòng trao trái tim cho cô gái kia ư?
Cuối cùng cho dù là ai thắng cũng chỉ có thể làm một bức họa xinh đẹp,
treo ở cửa nhà anh ta thôi, dùng để trang trí chứ không phải để yêu. Một người đàn ông khi tìm một người vợ, có thể dùng các loại công thức điều kiện để ràng buộc, giống như là đang đo ni để đóng giày vậy, thế thì
cậu nên hiểu, người mà anh ta thích nhất, chỉ có chính anh ta mà thôi.”
Phùng Sở Sở nghĩ đến đoạn đối thoại kia, nghĩ đến nhập thần. Lưu Dục đứng ở cửa gõ mấy cái liền cô mới hồi hồn lại.
Anh ta tới để mang ảnh chụp đến cho cô. Hôm đó sau khi Cindy gặp phải chuyện lớn như vậy, đương nhiên đã bị thay thế, tìm một người mẫu khác, lại chụp lại một bộ ảnh mới. Chủ đề của ảnh thực ra rất đơn giản: Cuộc
sống hài hòa sau khi cưới. Đây là nội dung chuyên mục của kỳ tiếp theo
mà Phùng Sở Sở phụ trách, một đề tài đơn giản cỡ nào, nhưng cũng là một
đề tài khó thực hiện biết bao.
Hài hòa? Phùng Sở Sở cười lạnh, nam nữ trên thế gian này, gặp được
nhau, có mấy ai có thể sống hòa hợp từ đầu đến cuối cho đến già? Trừ phi bọn họ không có tình cảm thực sự.
Ảnh chọn rất thuận lợi, đồ Lưu Dục làm ra, luôn rất hợp với khẩu vị
của Phùng Sở Sở, từ khi cô vừa mới vào tòa soạn này, hai người đã bắt
đầu hợp tác, nhiều lần như vậy, ý tưởng gần như đã nhất trí với nhau.
Chọn xong ảnh, tán gẫu mấy câu, Phùng Sở Sở thấy Lưu Dục hình như
không có ý định rời đi, bèn tiện tay cầm một phần tài liệu lên, vừa giả
bộ như có chuyện phải làm, vừa cười nheo mắt nhìn anh ta: “Còn có chuyện gì nữa không?”
Lưu Dục bị hỏi nên có chút ngượng ngập, bình thường anh ta luôn mang vẻ
chủ nghĩa đàn ông, nhưng trước mặt Phùng Sở Sở, anh ta đều thử mềm mỏng
hơn một chút. Lưu Dục do dự một lát, chỉ vào bàn tay được băng bó của
cô, từ tốn nói: “Này, vết thương của cô, có đỡ hơn chút nào chưa?”
Phùng Sở Sở thấy anh ta hỏi đến, giơ tay lên nhìn một chút, gật đầu nói: “À, đỡ hơn nhiều rồi, đã hết đau.”
“Chỗ tôi có một loại thuốc cao, chữa da rất linh nghiệm, tôi lấy cho
cô nhé.” Lưu Dục giống như đã tìm được đề tài, vô cùng hưng phấn, đứng
dậy định chạy ra ngoài.
“Không cần đâu.” Phùng Sở Sở cũng cự tuyệt dứt khoát, cô nhìn Lưu Dục quay mặt lại, nghiêm túc nói, “Thật đấy, không cần đâu, cám ơn anh.”
Sự hưng phấn trên mặt Lưu Dục phút chốc hóa thành một chén nước lã,
trên mặt giống như đóng một tầng băng, giọng nói trở nên lạnh nhạt hơn
rất nhiều: “Được rồi, hai giờ chiều sơ tuyển, đừng quên đấy.”
Phùng Sở Sở nhìn bóng lưng xa dần của anh ta, thở dài một tiếng, ngoảnh
mặt lại đã nở nụ cười, vặn vẹo đầu, công việc vẫn quan trọng hơn cả. Bạn bè và bạn trai, mặc dù chỉ kém nhau có một chữ, nhưng lại cách nhau một khoảng cách, hao hết tâm lực cũng chưa chắc đã biết làm sao vượt qua
được.
Hai giờ chiều, đúng giờ tiến vào phòng họp, Phùng Sở Sở thực sự kinh
hãi tại chỗ. Bình thường, cho dù có tổng biên tập đích thân đi họp, mấy
ông tướng trong tòa soạn kia cũng chưa đến đúng giờ như thế này. Hôm nay không biết uống nhầm phải thuốc gì, từng anh một ngồi rất chi là chỉnh
tề, mặt đầy ý cười, còn xen lẫn mấy phần hồi hộp, đồng loạt nhìn về phía Phùng Sở Sở ở cửa lớn.
“Hôm nay làm sao thế, phát tiền thưởng à? Tới sớm vậy.”
“Mặc dù không được hưởng thụ về mặt tiền bạc, nhưng mà có hưởng thụ
về mặt tinh thần cũng tốt lắm rồi.” Đại Chí của phòng quảng cáo, mặt
cũng toàn là chí (*nốt ruồi), mang cái vẻ nam thanh niên lớn tuổi chưa
lập gia đình khi nhìn thấy nữ đối tượng xem mặt, nhìn thấy Phùng Sở Sở,
cũng không tự giác vươn tay ra, thúc giục: “Phùng chủ biên, làm ơn nộp
ảnh ra đi.”
“Anh tưởng rằng có được mấy cô là mỹ nữ mà ngắm, đừng có để đến lúc
ấy, nhìn thấy một đống khủng long lại bị dọa cho tối không ngủ được
đấy.” Nhân viên của Phùng Sở Sở, biên tập Yến Tử dẩu miệng đứng trước
cửa phòng họp, hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ vô cùng không phục.
Bên cạnh cô nàng, một đám nữ đồng minh vây quanh, chuyện tốt trong phòng họp hôm nay, bọn họ lại chẳng có tí sơ múi gì, còn bị vô tình chặn
ngoài cửa lớn.
Quan hệ của Yến Tử với Phùng Sở Sở thường ngày cũng không tệ, giờ
phút này lại càng thấy ấm ức xông lên tận não, kéo tay cô bắt đầu ì xèo: “Chị Sở Sở ơi, tại sao chỉ có mấy lão này được đi chọn người, phải biết hôm nay là buổi tuyển chọn, có bao nhiêu trò hay để xem, dưa vẹo táo
nứt đều tập trung một chỗ, đều là nhân viên của tòa soạn, tại sao lại
chỉ để họ chọn?”
“Bởi vì mấy cô đều là nữ, hơn nữa, các cô đều tham gia cuộc thi lần
này còn gì.” Một giọng nói từ tốn vang lên từ phía sau. Cả đám sợ hết
hồn, vội vàng quay đầu lại nhìn, thấy người vừa nói là tổng biên tập,
không dám ho he gì nữa, mấy cô nàng đứng ở cửa không tự giác đều lùi lại phía sau.
Tổng biên tập là một ông bác rất hiền hòa, bình thường tuy không hay
nhiều lời nhưng rất sâu sắc, ánh mắt phía sau tròng kính thủy tinh kia
có thể nhìn thấu lòng dạ của từng người. Chỉ tiếc là lại có bệnh chung
của phái nam, đó chính là thiếu tóc, chưa đến tuổi trung niên đã bắt đầu lưa thưa. Giờ tuổi đã hơn năm mươi, khu vực trung ương giữa đỉnh đầu đã không có lấy một ngọn cỏ. Ông ấy cũng tốt tính, căn bản không để trong
lòng, cứ để mặc chỗ đó hoang tàn như vậy, thế nên, bị người ta đặt cho
cái ngoại hiệu: Đỉnh Quang Minh.
* Đỉnh Quang Minh: tên một địa danh trong truyện Ỷ Thiên Đồ Long ký,
là một đỉnh thuộc dãy Hoàng Sơn – Trung Quốc, ở đây chơi chữ, Quang
nghĩa là sạch trơn, Minh là sáng bóng.
Tổng biên tập đỉnh Quang Minh lúc nói chuyện luôn mang theo vài phần ý cười, nhìn mấy cô cậu nhân viên này cũng giống như đang nhìn con cái
nhà mình. Thấy sắc mặt mấy cô gái có chút bất mãn, bèn tiến lên vỗ vỗ
vai của một trong số đó, cười nói: “Chọn phụ nữ, không phải nên nhường
cho mấy cậu ấy làm sao. Đây là nghề của mấy cậu ấy còn gì, mấy cậu này
còn sống không phải là để không ngừng soi mói các loại phụ nữ hay sao.”
“Tổng biên tập quá anh minh.” Hơn mười anh chàng trong phòng họp đồng loạt vỗ tay reo hò như sấm. Tổng biên tập đỉnh Quang Minh cực kỳ hài
lòng, cười cười phất tay với mọi người, giống hệt như là lãnh đạo vậy,
có mấy phần khí phái chững chạc.
Yến Tử còn định nói gì đó, lại bị Phùng Sở Sở ngăn lại, cô vừa đi vào phòng họp, vừa cười nói: “Thôi được rồi, đừng dài dòng nữa, dù đây có
xấu hay đẹp thì các anh cũng phải tập trung vào, nếu mà chọn phải người
không hợp lệ, đập vỡ bát cơm của chúng ta, hậu quả là do các anh toàn
quyền phụ trách đấy.”
“Phùng chủ biên cứ tâm, bao nhiêu co
n mắt như vậy, sao mà chọn nhầm hàng kém được, bảo đảm sẽ giữ hết lại
hàng xịn, rác rưởi sẽ bị quét không còn một mống.” Có người bắt đầu ầm ĩ lên, vỗ bàn kêu lên quái dị, “Ảnh đâu, ảnh đâu?”
Phùng Sở Sở cũng cảm thấy buồn cười, quay ra cửa dặn dò mấy tiếng, đã thấy vài người mang theo vào thùng các tông đi vào, đổ hết những phong
thư bên trong xuống mặt bàn phòng họp.
Cái bàn bình thường trông to như thế mà loáng cái đã bị những phong
thư này chất đầy, thậm chí còn có cảm giác sắp tràn ra ngoài. Nhìn mà
khiến cho các vị nam đồng bào lắc đầu nguầy nguậy, không nhịn được vỗ
ngực liên tục than: “Aizz, đúng là mỹ nữ mạnh như hổ mà. Cậu nói xem,
bao nhiêu phụ nữ như vậy, chỉ cần có một phần mười số đó chịu dời ánh
mắt từ đại gia sang chúng ta, có phải cậu, tôi, mấy anh ở đây, đến bây
giờ đã chẳng còn độc thân nữa rồi, đúng không?”
Cảm thán thì cảm thán, việc thì vẫn phải làm. Cuộc thi “Bạn gái cuối
cùng của triệu phú này” chính là ý tưởng của Phùng Sở Sở, chính là để
thúc đẩy danh tiếng và lượng tiêu thụ của tạp chí. Từ những phong thư
giống như đại hồng thủy này có thể thấy, kỳ này tạp chí nhất định sẽ
buôn bán rất khấm khá.
Có điều, cô là một người nhìn xa trông rộng, cô tuyệt sẽ không ngồi
đây mà đắc ý với một thành tích nho nhỏ này, thứ cô suy tính, so với
những thứ này nhiều hơn rất nhiều, sâu hơn rất nhiều. Cô ngồi trên ghế,
nhìn mấy anh chàng đói khát kia không ngừng xé bìa thư ra xem bên trong, nhìn những tấm hình kia mà soi mói, trong lòng đã vòng quanh mười bảy
mười tám khúc.
Vụ lần này, là một sách lược vẹn cả đôi đường, rất nhiều người cho
rằng, một chiêu này của cô chẳng qua chỉ có thể thu hút những đối tượng
tiêu thụ trung thành là phái nữ, không ai nghĩ, dã tâm của cô không chỉ
có vậy. Cô hy vọng có thể đạt được một hiệu ứng liên hoàn, khiến cho một anh chàng rùa vàng đả động đến tất cả những cô gái chưa chồng, rồi lại
khiến cho tất cả những cô gái chưa chồng này đả động đến tất cả những
anh chàng chưa vợ. Cô muốn tất cả những thanh niên chưa lập gia đình,
thậm chí là cả đã kết hôn rồi đều hướng ánh mắt đến số báo này, số tiếp
theo, mười số tiếp theo nữa, thậm chí là cả mỗi một số 《 Định nghĩa phụ
nữ 》 trong tương lai mười năm tới.
Ai nói một mẻ này không thể ăn cả đời? Một người thông minh, sẽ biết
dùng một mẻ mà biến ra mười mẻ, chỉ có những kẻ đầu óc ngu muội kia mới
ôm núi vàng mà còn phải đi xin cơm ăn.
Phùng Sở Sở nghĩ đến xuất thần, đột nhiên nghe thấy vài tiếng kêu kỳ
dị, lộ ra mấy phần hạ lưu: “Hú hú, em gái này không tệ nha, thuần khiết
đến mức bấm ra nước này. Thực không nỡ để em ấy trúng cứ, nếu giữ lại
được cho mình thì sướng.”
Anh ta vừa nói vậy, mấy tên dê già bên cạnh đã “ầm” một tiếng xông tới, đua nhau xem ảnh của mỹ nữ.
Đại Chí nhìn lướt qua, liền khen nức nở: “Đây mới là phụ nữ chứ, mấy
tấm vừa nãy, tấm nào tấm nấy đều dọa người, không phải xấu tự nhiên thì
cũng là xấu nhân tạo, lớp trang điểm trên mặt ấy, dày đến mấy centimet.
Aiz, Sở Sở, không phải trong thông báo đăng kí chúng ta có ghi, không
chấp nhận ảnh nghệ thuật và trang điểm đậm rồi cơ mà?”
Phùng Sở Sở nhìn anh ta cười nói: “Anh tưởng mấy cô ấy sẽ nghe chắc,
yên tâm, mấy cô ấy sẽ tự động loại bỏ. Giống như rõ ràng chúng ta đã quy định nhân viên tòa soạn và người nhà không được tham gia hoạt động lần
này. Nhưng mà gần như tất cả các nữ đồng bào chưa lập gia đình trong tòa soạn đều tham gia đấy thôi.” Nói xong, liếc ra cửa một cái.
Đám Yến Tử biết là nói mình, tự thấy đuối lý, đành phải lục tục bỏ đi từng người một, ai đi làm việc ấy. Mấy anh chàng kia vẫn còn đang tranh đoạt tấm ảnh của mỹ nữ, Phùng Sở Sở cũng thấy hiếu kỳ, đứng dậy, thành
công “cướp được” tấm ảnh giữa một đám hỗn loạn, cầm trong tay tỉ mỉ
thưởng thức.
Vừa mới nhìn một cái, thiếu chút nữa đã khiến cô phát bệnh tim. Cô
gái thanh thuần như nước trên tấm hình này là ai? Còn không phải chính
là con nhóc Nguyễn Trữ Khanh vài ngày trước mới ngủ cùng một chăn với
cô, là con nhóc Nguyễn Trữ Khanh đã lải nhải một đống lý thuyết ở chung
với đàn ông với cô, là con nhóc đã có bạn trai rồi còn không biết liêm
sỉ đi móc ngoáy với đại gia kia.
Phùng Sở Sở càng nghĩ càng tức giận, chẳng trách đêm hôm đó, con bé
kia lại căng thẳng với quyển tạp chí như vậy, biểu hiện của có tật giật
mình đây mà… Không ngờ tới, một cuộc tranh tài nho nhỏ thế này lại khiến cho nhiều cô gái lộ ra bản chất, bắt đầu đứng núi này trông núi nọ.
Đại Chí thấy Phùng Sở Sở cầm ảnh của mỹ nữ mà suy nghĩ đển thất thần, còn tưởng là cô đang ghanh tị, thừa dịp cô sững sờ, vội vàng đoạt lại
tấm ảnh, nói với những người khác: “Cô này nhất định phải giữ lại, chất
lượng cao nha.”
Những người khác còn chưa trả lời, Phùng Sở Sở đã hét rầm lên: “Không được!”
“Tại sao?” Chúng nam đồng bào hết sức khó hiểu, dù bọn họ vô cùng
không tình nguyện đẩy con cừu non như vậy vào miệng hổ của Tô Thiên
Thanh, nhưng nếu nói bằng lương tâm, cô em này mà không trúng cử, thì
những người khác cũng khỏi phải xét nữa.
Phùng Sở Sở vẫn giữ vẻ mặt kiên định, liếc bọn họ một cái, lạnh lùng nói: “Tôi nói không được là không được.”
Tiểu Ngũ ngồi bên cạnh Đại Chí nóng máu, cô gái này là người đầu tiên được tuệ nhãn của anh ta chọn trúng, giờ sao chỉ với một câu nói của
Phùng Sở Sở đã chặn người ta ngoài cửa được.
“Tại sao lại không được, phải có lý do chứ.” Tiểu Ngũ bình thường tuy có hơi sợ Phùng Sở Sở, nhưng đến lúc quan trọng đầu óc cũng rất tỉnh
táo.
“Bởi vì cô ấy có bạn trai rồi.” Phùng Sở Sở bị bọn họ dồn ép đến phát bực, đành nói thẳng.
“Vậy thì có làm sao.” Đại Chí mang vẻ bất cần: “Tô Thiên Thanh người
ta cũng đâu nói là phải độc thân, huống chi, có bạn trai thì chia tay,
không được sao, nếu có thể bám được vào Tô Thiên Thanh, còn ai muốn xài
đến mấy anh chàng rách nát đó nữa.” Nói đến đây, Đại Chí mới thấy chột
dạ, che miệng lại, nhìn các nam đồng bào bên cạnh đang dùng ánh mắt giết người để trừng mình. Vừa nãy chỉ tại nhanh mồm nhanh miệng, nói chuyện
chẳng tính lợi hại, đả kích quá thẳng thừng. Ngẫm lại, mình cũng là đàn
ông, nếu mà có một người bạn gái như vậy thì cũng thực là đủ xui xẻo.
Trong lòng không khỏi lại thấy ấm ức thay cho bạn trai của Nguyễn Trữ
Khanh. Nhưng cặp mắt kia của anh ta vừa mới nhìn qua nụ cười ngọt ngào
của Nguyễn Trữ Khanh, chút cảm giác tội lỗi nho nhỏ trong lòng lập tức
biến mất vô tung vô ảnh.
Phùng Sở Sở bị mấy câu của Đại Chí làm cho giận sôi, rõ ràng cô đang
bảo vệ quyền lợi cho đám đàn ông bọn họ, nhưng nhìn bộ dạng kia của bọn
họ, thực sự giống như chỉ cần có gái đẹp trước mặt, quyền lợi gì cũng có thể quăng như quăng phân chó. “Mấy người các anh, vậy là vô nguyên
tắc.”
“Nhưng mà chị Phùng ơi, quyền lực hôm nay nằm trong tay bọn tôi mà,
phải nghe bọn tôi chứ, chị không thể quyết định được.” Tiểu Ngũ thình
lình lại nhoi lên một câu, thực sự muốn làm cho Phùng Sở Sở tức chết
tươi.
Cô hung dữ trừng mấy anh chàng ở đó, loáng cái đã đoạt lấy tấm hình
trong tay của Đại Chí, bỏ lại một câu “Tùy mấy người”, sau đó đã bước
khỏi phòng họp, chỉ để lại tiếng kêu ai oán của Đại Chí ở phía sau: “Ôi, cô phải để ảnh lại chứ.”