Sinh nhật của Phùng Sở Sở, cô mời La Giai Cầm và Lưu Dục đến nhà “của cô”, tỉ mỉ hỏi thăm quá trình yêu đương của bọn họ.
“Nói, chuyện gì đã xảy ra? Hai người thông đồng với nhau thế nào hả?” Phùng Sở Sở bày ra phong phạm của hiệp nữ, đã làm xong công tác chuẩn
bị dụng hình bức cung.
“Cô nhã nhặn một chút đi.” Lưu Dục bất mãn vỗ cô một cái, “Sao cô
chẳng thay đổi gì vậy, đi theo Tô Thiên Thanh mà không học được tí phong phạm của thục nữ nào.”
“Anh ấy cũng đâu phải là thục nữ.” Phùng Sở Sở đường đường chính
chính kêu lên, suy tư hồi lâu lại bật cười một mình, “Chẳng lẽ anh cảm
thấy, anh ấy rất nữ tính sao?”
La Giai Cầm kéo tay Lưu Dục, nhỏ giọng nói: “Anh đừng để ý đến cô ấy.”
Lưu Dục gật đầu nói: “Ừ, em nói không sai, anh thấy cô này… có chút
không bình thường rồi, chắc là bị Dương Quang đá xong, chịu đả kích quá
lớn.”
Phùng Sở Sở vỗ bàn một cái, quát lên: “Hai người ấy, nói gì đấy hả!
Đừng tưởng tôi không nghe thấy, Dương Quang thì làm sao? Anh ta chẳng
phải sắp kết hôn với Nguyễn Trữ Khanh rồi sao.”
La Giai Cầm có chút giật mình nhìn Phùng Sở Sở, nhẹ giọng nói: “A, cậu cũng biết?”
Phùng Sở Sở tỏ vẻ không sao cả, bình tĩnh nói: “Mình cũng nhận được thiệp mời mà, mình còn đang chuẩn bị đi uống rượu mừng đây.”
“Quả nhiên, đầu óc có vấn đề rồi.” Lưu Dục bất đắc dĩ lắc đầu, dùng một loại ánh mắt thương hại nhìn Phùng Sở Sở.
“Ai bảo đầu óc tôi có vấn đề!” Phùng Sở Sở kể từ khi đi theo Tô Thiên Thanh, trở nên càng ngày càng ngây thơ, che miệng cười to nói, “Nếu mà
nhắc đến ấu trĩ, có ai so được với Khương Nghị cơ chứ, nhìn trò hay mà
anh ta diễn hôm đó đi, các đài truyền hình đều tranh nhau truyền tin,
còn được hoan nghênh hơn cả màn Tô Thiên Thanh cầu hôn tôi.”
“Chuyện đó, anh ta không sao cả chứ?” La Giai Cầm mặc dù không quen
Khương Nghị, nhưng cô có trái tim của Thánh mẫu, cho nên mới quan tâm
hỏi vậy.
“Không sao, Tô Thiên Thanh không kiện anh ta. Chị anh ta lại giàu có như vậy, giải quyết chút chuyện này không thành vấn đề.”
Đột nhiên, trong phòng khách vang lên tiếng còi báo động bén nhọn, hệ thống tự động dập lửa trong nháy mắt mở ra, nước từ khắp nơi trên trần
nhà đồng loạt phun ra ngoài, khiến cho người người đứng ở đó đều ướt
sũng.
“Phùng Sở Sở!!!” Giọng nói tức giận của Tô Thiên Thanh truyền đến từ
một nơi không xa, trong nháy mặt đã đến trước mặt, “Em, em thiêu cháy cả nhà bếp rồi.”
“Làm sao có thể?” Phùng Sở Sở gãi đầu, đột nhiên hét lớn, “Nguy rồi, em đang chiên cánh gà, quên chưa tắt bếp!”
Mấy người còn lại còn chưa loạn, chỉ có mình Phùng Sở Sở giống như
một con nhặng mất đầu bay loạn khắp phòng, miệng không ngừng kêu lên:
“Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, mau gọi điện thoại cho cứu hỏa đi.”
Phùng Sở Sở bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, muốn nói mấy câu ông trời
phù hộ linh tinh, lại nghe thấy giọng nói âm lãnh của Tô Thiên Thanh
vang lên: “Có điều, nhà bếp hỏng rồi, phải sửa mới. Anh tính sơ ra, cũng khoảng hai mươi vạn.”
“Hai mươi vạn?!!!” Phùng Sở Sở lại thét lên lần nữa, “Em lấy đâu ra lắm tiền như vậy chứ?”
“Không sao, em ký vào tờ hợp đồng này, bán mình cho anh, từ từ trả là được.” Tô Thiên Thanh móc ra một tờ giấy nhiều nếp gấp, giơ ra trước
mặt Phùng Sở Sở.
“Gì đây?” Phùng Sở Sở cầm lấy nhìn, giận đến mức vứt ngay lại lên mặt Tô Thiên Thanh, mắng to, “Anh nằm mơ đấy à, hai mươi vạn đã muốn mua cả đời của bà đây!”
“Không ký anh sẽ làm thịt em!” Tô Thiên Thanh căn bản không hề phân
rõ phải trái, cầm lấy tay Phùng Sở Sở, cắn một phát lên ngón tay cái của cô, máu lập tức rịn ra. Anh cũng chẳng buồn đau lòng, ấn ngón tay cái
rịn máu của Phùng Sở Sở lên bản “Khế ước bán thân”, tiếp đó vứt tay cô
ra, giơ tờ giấy kia lên, đắc ý nở nụ cười.
“Dao ở đâu hả?!!!!” Đây là câu cuối cùng Phùng Sở Sở thốt ra được,
bởi vì sau một phút, Tô Thiên Thanh đã ở ngay trước mặt La Giai Cầm và
Lưu Dục, hung hăng che miệng cô lại.