- Thỉnh thoảng cũng làm công chúa trong mắt người khác -
Mặc dù Phùng Sở Sở đã mắng té tát Yến Tử một trận nhưng cuối cùng
cũng vẫn thỏa hiệp. Bởi vì Yến Tử là một nhân viên tiếp thị rất thành
công, cô nàng không giải thích gì thêm, chỉ mở thẳng trang web ra, chọn
vài mẫu khuy tay áo đẹp đẽ, dùng thực tế để chặn miệng Phùng Sở Sở.
Không thể không thừa nhận, những chiếc khuy tay áo trên hình, vừa
tinh xảo lại vừa đáng yêu, Phùng Sở Sở thậm chí còn muốn mua một đôi về
để dùng, nghĩ lại dùng cái này để tặng người ta, cũng không quá mất mặt.
“Mua trên mạng có tin được không?” Phùng Sở Sở có chút lo lắng, tốn
tiền là thứ yếu, mua được đồ nếu mà không tốt, còn phải mua lại lần nữa, cứ dùng dằng mãi, chỉ sợ không kịp đến bữa cơm với Tô Thiên Thanh.
Yến Tử vỗ ngực bảo đảm: “Chị yên tâm, có sát thủ taobao em ở đây, còn sợ mua phải hàng giả hay sao. Hơn nữa có tiền thanh toán còn ở đây, nào có dễ để người ta lừa như vậy.”
Phùng Sở Sở thoáng yên tâm, nhìn bộ dáng thề non hẹn biển kia của Yến Tử, cũng đáng tin cô nàng một lần.
“Nhưng mà, gửi hàng mất bao lâu, chậm quá là không được đâu.”
“Em tìm cho chị một chỗ ở cùng thành phố, chắc cũng chỉ một hai ngày thôi, có chút thời gian vậy chị không đến nỗi không ch
ờ được chứ?” Yến Tử ghé đầu qua, hỏi.
“Có thể có thể, em mau ra ngoài đi, mau giúp chị mua đi.” Phùng Sở Sở đẩy đầu cô nàng ra, ném ra ngoài. Trong lòng âm thầm cầu nguyện, hy
vọng có thể đến kịp. Tô Thiên Thanh này, một ngày đi ngàn dặm, không thể nhanh chóng mà bớt thời gian ra để ăn cơm với cô được.
Quả nhiên, Tô Thiên Thanh là một người bận rộn, ba hôm sau mới gọi
điện cho cô, hẹn cô cuối tuần ăn cơm. Tình ngày ra, một tuần nữa là vòng thi mới sẽ bắt đầu, cô còn có thể mượn cơ hội đi ăn cơm để thương lượng với anh ta một vài vấn đề chi tiết. Chuyện nhất cử lưỡng tiện thế này,
Phùng Sở Sở đương nhiên rất vui vẻ trong lòng.
Điều duy nhất cô lo lắng bây giờ chính là cái chân què kia của mình.
Giờ cô mới cảm nhận sâu sắc được làm người tàn tật khó khăn cỡ nào. Chỉ
sợ chẳng qua là ra ngoài ăn bữa cơm thôi cũng đã đủ loại phiền toái rồi.
Tô Thiên Thanh hẹn thời gian với cô xong xuôi liền lái xe đến nhà đón cô. Phùng Sở Sở đang ở trong một tiểu khu nửa mới nửa cũ, người ở đây
mặc dù kiến thức không tính là nông cạn nhưng lúc nhìn thấy xe của Tô
Thiên Thanh, vẫn có chút giật mình. Loại xe dài như vậy, bình thường chỉ có khi kết hôn mới có người dùng. Chỉ đi dùng cơm bình thường mà cũng
dùng xe này, chắc chỉ có mình Tô Thiên Thanh.
Phùng Sở Sở dưới sự giúp đỡ của mẹ mình, chậm rãi đi xuống dưới lầu.
Ông Phùng thì vác cái xe lăn đã được gấp gọn đi đằng sau. Cả nhà vừa
nhìn thấy thanh thế của Tô Thiên Thanh, gần như bị dọa cho sợ đến suýt
ngất.
“Anh làm gì thế này?” Phùng Sở Sở cảm thấy mình chẳng còn hơi để mà
nói chuyện nữa, nếu không phải có mẹ cô đỡ, rất có thể đã ngã xuống rồi.
Tô Thiên Thanh cũng rất lịch thiệp đứng bên cạnh xe, mở cửa xe cho
cô, cười nói: “Chân cô không tiện, ngồi xe này tương đối thoải mái.”
Phùng Sở Sở nghĩ thầm, xe này nhìn qua đúng là thoải mái thật, chẳng
qua là mình mà ngồi vào, tuyệt đối sẽ thoải mái không nổi. Nhìn dáng vẻ
hào hoa của cái xe kia, lại nhìn bộ váy hơi khó coi trên người mình. Cô
vốn nghĩ là chỉ đi cùng anh ta ăn bữa cơm bình thường mà thôi, ai ngờ
nổi lại phô trương thế này.
Người của cả khu gần như đã ùa ra xem trò vui hết, đồn đại ầm ĩ, nói
con gái nhà ông Phùng đã đá cậu bạn trai làm nhân viên công vụ kia, cua
được một anh chàng giàu có đi xe xịn. Trong thời gian ngắn, mọi người
châu đầu ghé tai, đủ loại phiên bản chuyện xưa đúng thời cơ mà nhảy ra.
Phùng Sở Sở chỉ có thể coi như không nghe thấy, trong lòng bắt đầu
tính toán, nghĩ xem trước khi Dương Quang nghe được tin đồn phải giải
thích rõ ràng cho anh ấy.
Sau khi lên xe, chiếc xe chậm rãi ra khỏi tiểu khu. Phùng Sở Sở ngồi
phía sau buông xe rộng rãi, cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên. Tô Thiên Thanh ngồi ngay bên cạnh cô, vừa cười vừa đưa một ly sâm banh qua.
Phùng Sở Sở không tự nhiên mà nhận lấy, nếm thử một ngụm, lại thấy
chẳng có mùi vị gì. Tâm trạng giờ phút này của cô, cho dù có ăn thịt
rồng chắc cũng chẳng có vị gì ngon lành.
Không khí có vẻ hơi ngượng ngập, cũng không ai biết nên mở miệng nói
gì. Tô Thiên Thanh cũng cảm thấy có chút kỳ quái đối với việc mình lại
ân cần chu đáo như vậy. Rõ ràng anh rất ghét cô nàng này, tại sao lại có ý đi lấy lòng cô ta?
Tiếng điện thoại đột nhiên vang lên cắt đứt sự suy tư của anh. Phùng Sở
Sở lấy di động từ trong túi ra, vừa thấy là Dương Quang gọi đến, trong
lòng không nhịn được mà “lộp bộp” một tiếng. Mặc dù lời đồn như hổ dữ
nhưng không nhanh đến thế chứ. Cuộc gọi này của Dương Quang khiến cho
tâm lý Phùng Sở Sở lên xuống bảy tám lượt.
Vừa nhận điện thoại, giọng nói của Dương Quang đã vọng tới, giống như đã uống rượu: “Sở Sở, ra ngoài ăn cơm đi, anh, anh chờ em ở chỗ cũ
nhé.”
Phùng Sở Sở nhíu mày, đáp lại: “Chuyện này, bây giờ em không được tiện cho lắm.”
“À, đúng rồi, anh quên mất, em bị trẹo chân. Em chờ nhé, giờ anh sẽ đến đón em.” Dương Quang đang định cúp máy.
“Chờ chút, Dương Quang.” Phùng Sở Sở vội vàng gọi anh lại, “Hôm nay
em hẹn bạn ăn cơm, không đi với anh được, mai được không? Mai gặp nhé.”
Cảm xúc của Dương Quang lập tức xuống thấp, nỉ non mấy câu xong, liền cúp máy. Phùng Sở Sở cầm di động, có chút kỳ lạ. Bộ dạng của anh ấy,
hình như đã uống rượu, có chút không tỉnh táo. Trong lòng có chút lo
lắng cho Dương Quang nhưng cũng có chút tức giận. Bây giờ là mấy giờ mà
đã uống thành như vậy rồi.
Phùng Sở Sở quyết định không để ý đến nữa, ngày mai chờ anh ấy tỉnh
rượu rồi nói tiếp. Quay đầu, vừa hay đối diện với tầm mắt của Tô Thiên
Thanh, anh ta đang mỉm cười, nhìn cô.
“Sao vậy?” Phùng Sở Sở có chút mất tự nhiên, bắt đầu sờ sờ mặt mình.
“Không ngờ tới, lời đồn lại truyền ra nhanh như vậy.” Tô Thiên Thanh
cười khẽ mấy tiếng, nói, “Cô yên tâm, nếu Dương Quang có hiểu lầm, tôi
sẽ nói với anh ta.”
“Không cần không cần.” Phùng Sở Sở bị anh ta làm cho căng thẳng, luôn miệng cự tuyệt nói, “Anh ấy không hiểu lầm.”
“Vậy thì tốt.” Tô Thiên Thanh ý tứ sâu xa buông một câu như vậy.
Khi Phùng Sở Sở bỏ di động vào trong túi xách, nhìn thấy hộp quà được bọc rất tỉ mỉ đẹp đẽ kia. Con mắt của Yến Tử không tệ, chọn hàng chất
lượng cũng rất tốt. Có điều Phùng Sở Sở còn hơi do dự, bây giờ tặng quà
luôn hay là để đến nhà hàng rồi tặng.
Suy đi nghĩ lại, cô vẫn quyết định, giờ sẽ tặng quà luôn. Lát nữa đến nhà hàng, không biết bên cạnh có bao nhiều người nhìn, vẫn là đưa trong xe thì an toàn hơn, nhiều nhất cũng chỉ có chú tài xế thấy mà thôi.
Vậy nên cô cẩn thận lấy hộp quà kia ra, chìa ra trước mặt Tô Thiên
Thanh, nhìn thẳng vào anh ta, giống như một nữ thần tràn ngập dũng khí
vậy.
Tô Thiên Thanh vươn tay nhận lấy, nghiêng đầu hỏi: “Tặng tôi à?” Vừa nói vừa cười rộ lên, khóe miệng vẽ ra một độ cong xinh đẹp.
Phùng Sở Sở đột nhiên trở nên căng thẳng, không dám nhìn thẳng vào
mắt anh ta, cúi đầu, dáng vẻ như một cô gái nhỏ, từ từ gật đầu một cái.
Tô Thiên Thanh bỏ lớp giấy bọc đi, mở chiếc hộp ra, bên trong là một
đôi khuy tay áo có gắn kim cương. Anh có chút bất ngờ, vốn tưởng bên
trong hẳn là nước hoa hay thứ linh tinh gì đó tương tự. Kể ra thì, hình
như đây là lần đầu tiên anh được phụ nữ tặng khuy tay áo cho.
“Đẹp lắm, cám ơn nhé.” Tô Thiên Thanh đóng chiếc hộp lại, cẩn thận
đặt vào trong ngăn chứa đồ bên cạnh xe, “Nhưng mà tại sao lại tặng quà
cho tôi vậy? Không phải đã bảo cô mời cơm rồi sao.”
“Cái này, tôi vẫn muốn cảm ơn anh đã giúp Giai Cầm, nếu chuyện này ầm ĩ đến tòa án, có lẽ cô ấy sẽ phải ngồi tù. Chuyện này sẽ ảnh hưởng đến
tương lai của cô ấy.”
“Ừm, chuyện này tôi hiểu, đối với phụ nữ mà nói, hôn nhân và thanh danh quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”
Phùng Sở Sở ngẩng đầu nhìn Tô Thiên Thanh, chỉ cảm thấy lúc anh ta
nói những lời này, trên người bỗng tỏa ra một vòng sáng, giống như là
thiên sứ mọc cánh vậy. Thật sự khiến người ta bất ngờ, một Tô Thiên
Thanh lúc nào cũng coi phụ nữ như quần áo mà lại nói ra những câu triết
lý như vậy.
Tô Thiên Thanh bị cô nhìn khiến cho có hơi ngượng ngập, mất tự nhiên
quay đầu đi chỗ khác, giống như đang lẩm bẩm: “Thực ra thì trong lòng
cô, tôi có phải là một gã rất hay chơi đùa phụ nữ không?”
“Phải.” Phùng Sở Sở trả lời thẳng thắn đến mức khiến người ta ói máu.
Tô Thiên Thanh vươn tay ra, bắt đầu chìa đầu ngón tay tính: “Người
bạn gái đầu tiên của tôi là quen trong trường đại học. Một cô gái người
Mỹ gốc Hoa rất đẹp. Cô ấy thích tôi, nhưng đồng thời cũng thích những
anh chàng khác, cho nên, chúng tôi không có tiếng nói chung, chia tay.”
Phùng Sở Sở thấy anh ta bắt đầu kể lể tình sử, có chút khó hiểu, nhưng vẫn yên lặng lắng nghe, không ngắt lời anh ta.
“Sau khi tốt nghiệp về nước, tôi quen người bạn gái thứ hai. Tôi biết cô ta ở bên cạnh tôi là vì tiền của nhà chúng tôi, nhưng tôi vẫn không
nói chia tay. Không ngờ, cô ta lại cảm thấy kết hôn với tôi, thời gian
lấy được tài sản quá chậm, khi đó ba tôi vẫn còn sống. Vậy nên cô ta làm tình nhân của ba tôi, hy vọng có thể gả vào nhà tôi, làm Tô phu nhân
ngay, như vậy, tiền sẽ đến nhanh hơn.”
“Người phụ nữ này, đúng là không biết xấu hổ.” Phùng Sở Sở nghe đến
nhập thần, không tự chủ được mà bình luận. Sau khi thốt ra khỏi miệng
mới thấy hối hận, hình như đã nói hơi quá, vậy nên nói tiếp: “Rất xin
lỗi, tôi không có ý đó.”
“Thực ra thì cô nói không sai chút nào. Tôi cũng nghĩ vậy. Cho nên từ đó trở đi, tôi cũng không màng đến yêu đương nữa. Trong từ điển của
tôi, phụ nữ trừ việc có thể đeo cái danh bà xã ra, cũng chỉ là bạn tình
mà thôi.”
Tô Thiên Thanh nói xong câu cuối, lại nở một nụ cười. Nhìn gương mặt dần đỏ lên của Phùng Sở Sở, đột nhiên thấy rất thú vị.
“Có điều cô yên tâm, lần này tôi là muốn tìm bà xã, dù tôi không yêu
người đó nhưng tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy. Cô không phải lo
cho bạn cô đâu.” Tô Thiên Thanh lại bồi thêm một câu.
“Anh sẽ kết hôn với người được chọn sao?” Câu hỏi của Phùng Sở Sở có chút ngây thơ.
“Chuyện này thì không chắc, phải xem cảm giác qua lại thế nào. Nếu như cô ta quả thực không tệ, tôi sẽ tính đến chuyện kết hôn.”
Phùng Sở Sở bỗng có chút lo lắng cho Nguyễn Trữ Khanh, thử dò xét
hỏi: “Anh bảo tôi không cần lo cho bạn mình, có phải có nghĩa là anh sẽ
kết giao với Trữ Khanh đúng không?”
“Có lẽ vậy.” Tô Thiên Thanh lười nhác lùi lại ngả lưng về phía sau,
nói tiếp, “Tổng thể mà nói, cô ấy coi như không tệ, là một lựa chọn tốt
để lấy làm vợ. Có điều, mọi chuyện đều không có tuyệt đối, trước kia hai người bạn gái mà tôi chọn cũng đều cho rằng họ sẽ đối với tôi thủy
chung như một, ai ngờ…”
Phùng Sở Sở đột nhiên cảm thấy, mình dường như có một chút hiểu lầm
với người đàn ông trước mặt. Thực ra anh ta không lăng nhăng như cô
tưởng, trước kia cô vẫn luôn cảm thấy đàn ông có tiền nhất định sẽ trở
nên tồi tệ, sẽ khiến cho phụ nữ bị tổn thương. Nhưng thực tế, đàn ông có tiền có lẽ cũng sẽ bị phụ nữ làm cho thương tâm.
Tinh tế nghiền ngẫm lại lời của anh ta, hai người lại rơi vào trạng
thái trầm mặc. Không lâu sau, xe đã dừng lại trước cửa của một khách sạn năm sao. Phùng Sở Sở nhìn qua cửa kinh xe, mới nhìn một cái, thiếu chút nữa đã ngất xỉu. Gã này không cần phải thế chứ, mặc dù sau này có thể
cô sẽ không bao giờ mời anh ta ăn cơm nữa nhưng có cần phải làm thịt ác
như vậy không?
Phùng Sở Sở nắm chặt chiếc túi xách
trong tay, đột nhiên cảm thấy mình không chừng sẽ phải ở lại đây rửa bát thuê trả nợ cho người ta. Cho dù không cần rửa bát thì cũng sẽ quẹt
hỏng thẻ tín dụng. Sớm biết vậy, chẳng thà coi như chẳng có chuyện gì
xảy ra, để cho vị Tô Thiên Thanh tiêu tiền như rác này làm đến cùng còn
hơn.
Tô Thiên Thanh vờ như không nhìn thấy vẻ mặt táo bón kia của Phùng Sở Sở, nín cười bước xuống xe. Phùng Sở Sở vẫn ngồi trong xe, không biết
làm sao cho phải. Xe lăn của cô bị nhét ở cốp sau, nạng thì ở ngay bên
cạnh, nhưng không gian trong xe quá nhỏ, cô không thể đứng dậy nổi.
Đúng vào lúc tình thế khó xử, Tô Thiên Thanh đã đứng trước cửa xe, mở cửa giúp cô, không nói hai lời, cúi người vào trong, ôm lấy cô ra
ngoài. Phùng Sở Sở bị hành vi của anh ta dọa cho sợ đến mức muốn thét ra thành tiếng, nhưng ngại thể diện nên vẫn cố nhịn.
Tô Thiên Thanh ôm Phùng Sở Sở, đi thẳng vào đại sảnh, còn chưa đến
cửa, sớm đã có nhân viên tiến lên nghênh đón, mặt đầy tươi cười nói:
“Chào buổi tối Tô tiên sinh.”
Tô Thiên Thanh quay đầu lại đưa mắt nhìn về xe mình, lại nói với
người kia: “Phiền anh ra cốp sau, lấy chiếc xe lăn của vị tiểu thư này
ra giùm.”
Nhân viên kia nào dám nói “không”, vội vàng gật đầu, đi ra cốp sau,
lấy chiếc xe lăn của Phùng Sở Sở ra. Sau đó đi cùng với Tô Thiên Thanh
vào trong phòng bao, giúp cố định chiếc xe lăn lại, bấy giờ mới cười
cười rời đi.
Cả đoạn đường, Phùng Sở Sở ngay cả lòng muốn chết cũng có. Nhưng
chuyện này không thể oán người khác, chỉ có thể trách mình. Cho nên mới
nói, con người ngàn vạn không thể quá so đo, đừng có suốt ngày nghĩ được người ta ra ơn giọt nước mà báo đáp lại bằng suối nguồn. Gặp người như
Tô Thiên Thanh thì có thể giả bộ hồ đồ được thì cứ giả bộ hồ đồ, đáp lễ
lại anh ta, đơn giản chính là tự tìm đường chết.
Rất may là trong phòng bao chỉ có hai người bọn họ, không khí cuối
cùng cũng hài hòa hơn một chút. Lúc gọi thức ăn, Phùng Sở Sở không dám
nhìn giá tiền trên thực đơn, mấy con số kia, tựa như một lưỡi dao sắc
bén, từng nhát đâm vào lồng ngực cô, sắp đâm chết cô đến nơi.
Chọn bừa vài món, mặc dù trông cũng rất ngon lành, nhưng nghĩ đến giá tiền của chúng, Phùng Sở Sở liền nuốt chẳng thấy ngon. Trước kia cô vẫn thích 50/ 50 với đàn ông, chuyện gì cũng muốn coi trọng sự công bằng,
hôm nay cô mới hiểu mình ngu xuẩn cỡ nào. Tự nhiên lại để một gã đàn ông có giá trị con người vài tỷ làm thịt mình một bữa đau đớn.
Tô Thiên Thanh thì lại mang vẻ chẳng hề để ý, vừa ăn vừa nói những
chuyện vu vơ, thỉnh thoảng còn đùa cợt mấy câu. Chẳng qua là, anh ta
càng cao hứng, Phùng Sở Sở lại càng thương tâm. Nghĩ đến số tiền lương
ít ỏi mà mình đi sớm về muộn kiếm được, cứ vậy mà đổ vào bụng gã trước
mặt.
Thời khắc tính tiền cuối cùng cũng đến, Phùng Sở Sở đột nhiên cảm
thấy, tối nay thời gian trôi qua quá nhanh. Nhìn nụ cười ưu nhã kia của
nhân viên phục vụ, cô thở dài một tiếng, móc ví ra, lấy hết thẻ tín dụng bên trong ra ngoài, mạnh mẽ đặt lên cái khay của phục vụ.
“Cứ tính vào của tôi đi.” Tô Thiên Thanh bỗng chốc nói một câu như vậy, thanh âm kia tuyệt vời giống như âm thanh của tự nhiên…