Lái xe về đến nhà đã là hơn tám giờ, Tô Thiên Thanh dừng xe trước cửa gara, đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi. Anh lấy di động, gọi cho
Chung Tiền Danh, hẹn cậu ta đến một quán rượu, còn mình thì quay xe ra
cửa, một lần nữa rong ruổi trên đường.
Đến quán bar đỗ xe xong, Chung Tiền Danh đã đến trước, ngồi cạnh bàn
phất phất tay gọi anh, đợi ngồi xuống rồi mới hỏi: “Uống gì?”
Tô Thiên Thanh còn chưa kịp trả lời, cậu chàng đã tự hỏi tự đáp:
“Đúng rồi, bia. Anh ấy, từ xưa đến giờ đến bar bao giờ cũng chỉ uống
bia.” Vừa nói, vừa ngoắc phục vụ gọi hai chai bia lên.
Tô Thiên Thanh chỉ cười không đáp. Anh
đi bar, chủ yếu là vì không khí náo nhiệt, không muốn phải một mình về
nhà, đối diện với một căn phòng trống trải, uống gì đó với anh mà nói
thực ra cũng không quan trọng. Để tránh uống say rồi bị người khác gạt
đi làm một số chuyện vô vị, anh vẫn chọn uống bia, đây là phương pháp an toàn nhất.
Chung Tiền Danh tỏ cái vẻ “biết tuốt”, vừa uống rượu, vừa tìm kiếm
con mồi khắp nơi. Trong quán có mấy cô nàng trẻ trung xinh đẹp lại ăn
mặc nóng bỏng, nhìn đã thấy đã mắt, đồng thời còn có thể tìm kiếm một
vài hoạt động giải trí về đêm.
Tô Thiên Thanh nhìn cậu ta mặt đầy vẻ háo sắc, khẽ cười lắc đầu. Mặc
dù anh không có hứng thú với việc tìm hoa bẻ liễu ở chốn này, nhưng
không có nghĩa là người khác cũng không hứng thú với bọn họ. Mới ngồi
xuống uống chưa được nửa chai bia đã có hai cô bé trông chưa đầy hai
mươi chủ động sáp lại gần.
Chung Tiền Danh đương nhiên là ai đến cũng không từ, cười ha hả với
hai cô gái, thuận tiện xơi chút đậu hủ. Mà Tô Thiên Thanh vẫn bị Phùng
Sở Sở gắn mác củ cái bự lăng nhăng thì chỉ khách khí khoát khoát tay, ý
bảo bọn họ đừng tới gần. Hai cô nàng kia thấy đại gia không thích cũng
chẳng có cách nào khác, chỉ biết đồng loạt dính lấy Chung Tiền Danh.
Chung Tiền Danh đương nhiên là rất vui lòng, trái ôm phải ấp, mở
miệng hết bảo bối rồi lại sweetheart, hai cái tay, không biết đã du đãng đến chỗ nào trên cơ thể hai cô nàng kia rồi.
Tô Thiên Thanh vừa uống rượu, vừa xem ba người biểu diễn sống, trao
đổi ánh mắt với Chung Tiền Danh, cũng không nói chuyện nhiều. Chợt, khóe mắt anh liếc thấy một bóng dáng quen quen, không khỏi nhìn về phía quầy bar thêm mấy lần.
Chung Tiền Danh ngồi đối diện đương nhiên phát hiện ra sự khác thường của Tô Thiên Thanh, cũng nhìn theo ánh mắt của anh. Vốn tưởng Tô Thiên
Thanh nhìn trúng em nào đó, nhưng chỗ quầy bar đó ngồi toàn là đàn ông,
điều này khiến cho Chung Tiền Danh không khỏi có chút kỳ quái.
Anh ta lẳng lặng thoát khỏi sự quấn quít của hai cô em kia, lịch sự
đuổi khéo hai cô nàng đi, sau đó mới hỏi Tô Thiên Thanh: “Sao thế, gặp
người quen?”
Tô Thiên Thanh cầm chai bia, chỉ về phía quầy bar một cái, cười nói: “Anh chàng kia, mặc sơ mi đen ấy, cậu nhớ không?”
Chung Tiền Danh nhìn bóng lưng người kia mấy lượt, vừa đúng lúc người kia khẽ xoay người, quay nửa mặt qua. Nhìn xong, anh ta chợt vỡ lẽ: “Là anh chàng nhiếp ảnh gia đó phải không, ở tòa soạn ấy. Hôm đấy lúc quan
sát cuộc thi cũng ngầu ra phết, kết quả vừa thấy cô chủ biên họ Phùng
gặp tai nạn, sắc mặt thay đổi cứ gọi là nhanh thoăn thoắt.”
Tô Thiên Thanh ừ một tiếng, không nói câu nào, thấy Lưu Dục xoay
người lại, nhìn thấy họ, liền giơ giơ chai bia trong tay với anh ta, coi như chào hỏi.
Lưu Dục thấy Tô Thiên Thanh và Chung Tiền Danh, hơi giật mình một chút, theo phép lịch sự, bước lên trước cất tiếng chào hỏi.
Chung Tiền Danh lại là người vô cùng dễ làm thân, lập tức kéo cái ghế bên cạnh ra, ý bảo Lưu Dục ngồi xuống: “Anh đi một mình hả, uống chung
đi.”
Lưu Dục vốn định cự tuyệt, nhưng lại cảm thấy vậy có hơi mất phong
độ, mình quả thực là đi một mình đến đây uống rượu, cũng không hẹn bạn
bè gì. Nếu người ta đã mời, anh ta cũng không tiện bỏ đi, liền ngồi
xuống vừa uống vừa tán gẫu với bọn họ.
Chung Tiền Danh đã có vài ly rượu vào bụng, bắt đầu lải nhải, quay đầu hỏi Lưu Dục: “Phùng chủ biên của các anh sao rồi?”
“Không phải lo, chỉ là xương bị rạn thôi, chắc phải nghỉ một thời gian.”
“Vậy cuộc thi làm thế nào bây giờ, có tổ chức tiếp không?” Chung Tiền Danh dường như còn quan tâm đến cuộc thi ấy hơn cả Tô Thiên Thanh,
giống như anh ta đang chọn vợ vậy.
Lưu Dục khoát khoát tay, cười nói: “Không phải vội, Sở Sở cũng chỉ đề ra kế hoạch thôi. Giờ cô ấy dù không đi lại được nhưng cũng đã về nhà
nghỉ ngơi rồi, công việc cũng sẽ không chậm trễ, cùng lắm là không thể
chạy tới chạy lui hôm tranh tài thôi. Tô tiên sinh có thể yên tâm, tòa
soạn chúng tôi rất đông người, thiếu mình cô ấy cũng không làm lỡ việc
đâu.”
Lưu Dục nói mãi nói mãi, lại có mùi công việc công tác, không khí
dường như có chút cứng nhắc. May thay Chung Tiền Danh là một người rất
nhanh nhảu, vừa thấy tình huống không đúng, vội vàng đổi đề tài, bấy giờ mới lấp liếm đi bầu không khí ngượng ngập này.
Đúng vào lúc mọi người đang chén này tiếp chén kia, một nam một nữ đi từ ngoài cửa vào. Chuyện này cũng không có gì lạ, nam nữ đi bar uống
rượu tìm vui là chuyện rất bình thường. Nhưng hai người kia lại ngoài ý
muốn thu hút tầm mắt của rất nhiều người. Bởi vì từ cách ăn mặc của họ
có thể thấy thực sự là tương đối đàng hoàng, đặc biệt là cô gái đi đằng
sau, căn bản không giống như người đến quán bar để uống rượu. Mà giống
như là tâm không cam tình không nguyện bị người ta ép đến đây hơn.
Ba người Tô Thiên Thanh hiển nhiên cũng chú ý đến bọn họ, nhất là Lưu Dục, sau khi nhìn thấy cô gái kia, nghi ngờ “hả” một tiếng. Một tiếng
này của anh ta, Chung Tiền Danh đương nhiên không thể bỏ qua, vội vàng
ghé đầu qua hỏi: “Bạn ông anh à?”
Lưu Dục lắc đầu một cái, đáp: “Không hẳn thế, có điều, tôi biết cô gái đó, là bạn thân của Phùng Sở Sở, La tiểu thư.”
Lưu Dục nói xong, trong lòng hơi do dự, vốn theo tính tình của anh ta hẳn là nên tiến lên chào hỏi với người ta. Nhưng khi nhìn thấy không
khí giữa La Giai Cầm và người đàn ông kia, dường như có chút không vui.
Cho nên anh ta quyết định quan sát trước thì hơn, tránh quấy rầy đến bọn họ.
Đôi nam nữ vừa mới tiến vào, nữ đương nhiên là La Giai Cầm trong
miệng Lưu Dục, còn nam, chính là tên chồng trước dây dưa không dứt đầu
óc có vấn đề của cô, Ngô Phong Hoa.
La Giai Cầm vốn không muốn quan tâm đến gã, nhưng trên đường lại đụng phải gã, nói tới nói lui, nhất quyết kéo cô đến quán bar tâm sự một
chút. Giai Cầm bản tính lương thiện, không biết từ chối người khác, hơn
nữa, cô cũng muốn mượn cơ hội lần này để nói rõ ràng với anh ta. Tránh
để sau này anh ta cứ quấn lấy mình, gây ra nhiều chuyện phiền toái hơn.
Hai người ngồi xuống xong, Ngô Phong Hoa có chút căng thẳng, lại muốn lấy lòng La Giai Cầm, lắp bắp nói: “Giai, Giai Cầm, em, em muốn uống
chút, chút gì không?”
La Giai Cầm lắc đầu một cái, nhàn nhạt nói: “Không cần, tôi không
muốn uống gì cả. Anh có gì thì mau nói đi, tôi muốn về nhà sớm.”
Dù La Giai Cầm đã mở miệng cự tuyệt nhưng Ngô Phong Hoa vẫn gọi hai
chai bia, một chai đặt trước mặt La Giai Cầm, còn mình thì cầm chai còn
lại, tu hơn nửa chai, dường như là để tăng thêm can đảm cho bản thân.
Chần chừ một lúc, Ngô Phong Hoa mới mở miệng nói: “Hôm đó, thật là
ngại quá, thực ra không phải anh cố ý. Chỉ là do có chút mất kiềm chế,
em biết mà, anh vẫn còn thích em.”
La Giai Cầm biết gã đang nói đến lần hẹn hò với Tiểu Mã kia. Chuyện
đã qua lâu rồi, cô cũng đã sớm không thấy phiền. Hơn nữa, cô còn phải
cảm tạ Ngô Phong Hoa đã khiến cô hoàn toàn hiểu được, thái độ của đàn
ông đối với phụ nữ đã từng kết hôn là cái dạng gì.
Cho nên, khi Ngô Phong Hoa mở miệng xin lỗi, La Giai Cầm có vẻ rất
bao dung, chỉ nhẹ giọng nói: “Không sao, tôi cũng không còn để ý chuyện
đó nữa.”
“Cám ơn em, Giai Cầm.” Ngô Phong Hoa kích động vươn tay qua, muốn nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của La Giai Cầm nhưng lại dọa cho cô giật mình, theo phản xạ có điều kiện rụt tay lại.
Ngô Phong Hoa bắt hụt, trong lòng có chút mất hứng, nhưng ngoài miệng vẫn không dám nói gì. Gã kéo cô đến đây thực ra vẫn là để níu kéo cô,
hy vọng cô có thể phục hôn với gã.
“Giai Cầm, anh biết, trước kia anh đã sai. Nhưng mà anh thực sự muốn
sửa đổi, em có thể cho anh thêm một cơ hội không?” Ngô Phong Hoa tỏ vẻ
có chút đáng thương.
“Thực ra tôi đã sớm tha thứ cho anh rồi. Anh cũng đừng quá tự trách,
hai chúng ta không thể đi đến cuối cùng, thực ra ai cũng có trách nhiệm. Anh không cần đổ hết trách nhiệm lên đầu mình. Nếu anh đồng ý, chúng ta vẫn có thể làm bạn bè.” La Giai Cầm hiển nhiên không hiểu ý tứ của Ngô
Phong Hoa. Hoặc có lẽ, cô căn bản không nghĩ tới, đã hơn một năm trôi
qua, anh ta vẫn còn chưa hết hy vọng, vẫn mong có thể nối lại tiền
duyên.
“Không phải thế, Giai Cầm, em hiểu lầm ý anh rồi.” Ngô Phong Hoa có
chút kích động, một hớp tu sạch chai bia, cả người gần như bò sấp trên
bàn, hai tay siết chặt, khổ sở cầu khẩn nói, “Giai Cầm, anh hy vọng em
có thể quay về bên anh, thực sự, anh vẫn còn rất yêu em.”
La Giai Cầm hiển nhiên là bị những gì anh ta nói hù dọa, không tự chủ đứng dậy, muốn lùi lại phía sau. Người đàn ông trước mặt khiến cho cô
cảm thấy có chút sợ hãi. Mặc dù đang ở chốn quầy bar náo nhiệt nhưng cô
vẫn cảm thấy tứ cố vô thân. Cảm giác ấy, giống hệt như lúc gả đến nhà
anh ta, bị giam lỏng cả ngày.
Cho đến giờ phút này, La Giai Cầm mới hiểu, cuộc hôn nhân thất bại
này của mình không thể đổ lỗi hết cho mẹ chồng. Bởi vì người đàn ông
trước mặt này căn bản giống hệt mẹ anh ta, có dục vọng khống chế mãnh
liệt. Dù có rời khỏi mẹ chồng, sống cuộc sống của hai người, chỉ sợ anh
ta cũng vẫn sẽ quản cô như quản phạm nhân.
Ngô Phong Hoa thấy La Giai Cầm có ý muốn đi, vội vàng đứng dậy từ
trên ghế, bước một bước dài vọt đến bên cạnh cô, trên mặt lộ ra vẻ hung
dữ: “Cô định đi đâu?”
La Giai Cầm bị sự thay đổi thất thường của gã làm cho sợ hãi, giọng nói cũng có chút run run: “Tôi muốn về nhà.”
Nói xong, xoay người định đi. Nhưng Ngô Phong Hoa đã giữ chặt tay cô, vẻ hung dữ trên mặt phút chốc đã biến thành vẻ đáng thương, dịu dàng
nói: “Chúng ta vẫn chưa nói xong mà, em đừng lo, lát nữa anh sẽ đưa em
về.”
“Không cần, không cần.” La Giai Cầm vội vàng cự tuyệt nói, “Tôi phải về luôn, anh uống một mình đi.”
“Cô vội vàng như vậy làm gì!” Ngô Phong Hoa lại thay đổi sắc mặt,
hung tợn mắng, “Đi vội như vậy, có phải có thằng khốn nào đang chờ cô
đúng không?!” Tiếng quát của gã rất lớn, những âm thanh ồn ào trong quán bar cũng không lấn át được tiếng gào điên cuồng của gã, tất cả mọi
người đều dừng lại, nhìn chằm chằm hai người.
La Giai Cầm bị anh ta làm cho sợ đến mức gần như bật khóc, đáng tiếc
lần này không có Phùng Sở Sở ở bên, cô không tìm được ai để giúp đỡ. Ngô Phong Hoa lại chẳng hề thương hương tiếc ngọc, lại còn cảm thây mình
như là minh tinh được vạn người chú ý, dương dương đắc ý dạy dỗ: “Cô
tưởng cô là cái thá
gì, ông đây cần cô là đã để mắt đến cô lắm rồi, đừng có cho chút thể diện mà đã lên mặt.”
“Tôi, tôi đã nói rồi, tôi không muốn ở cạnh anh.” La Giai Cầm dù có sợ nhưng vẫn nhắm mắt cự tuyệt gã.
“Cô tưởng cô nói ‘không’ được chắc?” Ngô Phong Hoa phá lên cười, gần
như sắp cười ra nước mặt, “Cô đã sớm là người của ông đây, còn định trốn đi đâu? Tôi cho cô biết, hoặc là cô ngoan ngoãn theo tôi, hoặc là để
tôi dây dưa cả đời đi.”
“Tôi cho cô ấy một con đường khác để đi đi!” Lưu Dục không biết đã
chen vào bên cạnh hai người từ lúc nào, nhàn nhã đứng đó, cười nói với
Ngô Phong Hoa.
“Anh là ai?” Ngô Phong Hoa hiển nhiên có chút khó hiểu, nhìn Lưu Dục một chút, lại nhìn La Giai Cầm, vẻ mặt mờ mịt.
Lưu Dục nhoáng cái đã ké La Giai Cầm ra phía sau mình, vẫn giữ vẻ tươi cười: “Tôi là bạn của cô ấy.”
Ngô Phong Hoa cảm thấy đầu mình “Oành” một cái phình ra, huyết dịch
nhất thời đổ hết lên mặt, khiến cho gương mặt trướng đến đỏ bừng, gào
lên một tiếng như con thú hoang, bổ vào người Lưu Dục.
Một màn này thực sự là ngoài dự đoán của mọi người. Lưu Dục vốn chỉ
định giúp La Giai Cầm giải vây, không ngờ lại bị gã sinh vật đơn bào Ngô Phong Hoa kia hiểu lầm, tưởng anh ta là bạn trai mới của La Giai Cầm.
Nhất thời tâm trạng kích động, xông lên kêu đánh kêu giết.
Lưu Dục bình thường chỉ cầm máy ảnh, đối với chuyện đánh đấm cũng
không thạo, mặc dù không thua thiệt nhưng nhất thời cũng không gạt Ngô
Phong Hoa ra được. Hai người bắt đầu quần ẩu trong quán rượu. Đánh đổ cả bàn, đụng ngã người khác, cuối cùng đánh đến trước mặt Tô Thiên Thanh
và Chung Tiền Danh.
Tô Thiên Thanh thấy hai người này bây giờ có chút kỳ quái, nhất là gã Ngô Phong Hoa kia, đơn giản giống như đã phát điên vậy, cắn mãi không
buông. Lập tức lấy di động ra, định báo cảnh sát.
Đúng lúc này, anh đột nhiên cảm thấy một bóng người vụt qua trước
mắt, thuận tay cầm lấy chai bia rỗng anh đã uống hết, vọt tới hai người
đang quần ẩu kia, mặt mày vặn vẹo giơ chai bia, liều mạng đập vào đầu
Ngô Phong Hoa.
Tiếng chai bia vỡ tan tành, kèm theo tiếng kêu thảm thiết của Ngô
Phong Hoa tràn ra trong quán bar. La Giai Cầm đứng một bên, mặt xám như
tro tàn, trong tay còn cầm nửa chai bia. Cô cảm thấy mình sắp mệt lả,
linh hồn đã thoát xác, tất cả sự vật trước mắt đều trở nên không chân
thực.
Lưu Dục cũng cảm thấy kỳ quái, hai tay Ngô Phong Hoa vốn đang túm
chặt lấy anh ta không buông, lại từ từ nới lỏng. Anh ta lấy lại bình
tĩnh, bấy giờ mới nhìn rõ, đầu của Ngô Phong Hoa đã bị đập ra vết
thương, máu đang không ngừng chảy ra. Hai tay gã ôm đầu, nằm lăn ra đất
kêu ai ái.
Nhưng mọi người ở đây, trừ chính gã ra thì chẳng ai tỏ vẻ đồng tình với gã. Trong lòng mọi người, đấy là gã tự làm tự chịu.
Tô Thiên Thanh vốn đã bấm hai số 1 trên điện thoại, giờ thấy chuyện
có biến, lập tức đổi ý, nhấn thêm một số 2 nữa, trực tiếp gọi xe cứu
thương.