- Chỉ có tình yêu, không có bánh bao, hôn nhân không thể tiếp tục duy trì -
Xe cuối cùng cũng dừng lại ở cửa một tiểu khu, Dương Quang chào hỏi
với bảo vệ xong, cửa chống trộm của khu nhà liền được mở ra, anh lái xe
vào, dừng trước một dãy nhà chung cư. Lúc này bên ngoài xe, sắc trời đã
tối hẳn.
Tiểu khu này chắc hẳn là mới xây, người đến ở không nhiều lắm, đến
ban đêm, có vẻ có chút âm trầm, khi Phùng Sở Sở vừa xuống xe, vừa hay có một trận gió thổi qua, thổi trúng cô, không khỏi rùng mình một cái.
“Đây là đâu vậy hả?’ Phùng Sở Sở vừa run rẩy vừa hỏi.
Dương Quang lại chỉ cười mà không đáp, kéo tay cô lên lầu. Hai người
ra khỏi thang máy, đi tới cửa một gian nhà độc lập, Dương Quang lôi chìa khóa ra, mở cửa đi vào.
Đây là một căn phòng thô, còn chưa được trang hoàng, đèn đóm trong
nhà cũng chỉ được bắc tạm, vô cùng đơn sơ. Nhưng ánh sáng ấm áp chiếu
rọi cả căn phòng, cũng chiếu sáng trái tim Phùng Sở Sở.
Dương Quanh kéo cô đi xem một vòng, vừa đi vừa vui vẻ nói: “Căn nhà
này anh mới mua, giờ phải nhờ bà chủ tương lai đến cố vấn một chút,
trang hoàng thế nào mới được đây.”
Phùng Sở Sở có chút mất tự nhiên, vung tay, mở miệng nói: “Nhà của anh, anh thích trang trí thế nào thì làm thế ấy.”
Dương Quang không để ý đến dáng vẻ của cô, lòng buồn cười, nói:
“Nhưng mà sau này hai chúng ta sẽ cùng nhau sống ở đây rất rất lâu. Nếu
mà trang trí không đẹp, chỉ sợ em càng ở càng tức giận, cuối cùng lại ly hôn với anh ấy chứ.”
“Ai nói em muốn kết hôn với anh.” Phùng Sở Sở hiếm khi làm con gái nũng nịu một lần, mặt đỏ như trứng tôm.
“Em không lấy anh thì còn muốn lấy ai hả? Chẳng lẽ muốn bắt trước Trữ Khanh, bay đến mấy gã áp dụng đường lối kinh tế, đi theo mấy cô khác
tranh giành đại gia đấy chứ.”
Nguyễn Trữ Khanh nhất định không nghĩ tới, một chuyện riêng tư bé xíu của mình lại bị Dương Quang coi là tài liệu giáo dục tiêu cực, mang ra
để giáo huấn Phùng Sở Sở.
“Anh đừng nói bậy, Trữ Khanh chia tay với Khương Nghị rồi mới đi tham gia tranh tài, cô ấy không nợ Khương Nghị thứ gì cả.” Mặc dù trong đáy
lòng, Phùng Sở Sở cũng không tán thành Nguyễn Trữ Khanh tham gia cuộc
tranh tài hư vinh đó, nhưng làm bạn tốt, cô vẫn mở miệng ủng hộ cô ấy.
“Được rồi, đừng tranh cãi vì cô ấy, chuyện của cô ấy, cứ để cho chính cô ấy để ý đi. Chúng ta nên suy nghĩ xem, căn nhà này nên trang hoàng
thế nào cho đẹp, nếu mà sinh con, phải chia phòng thế nào đây?” Dương
Quang đẩy một cánh cửa phòng ra, nhìn vào bên trong quan sát, “Căn phòng này lớn nhỏ không sai, sau này có con có thể dùng làm phòng cho trẻ
con. Còn gian bên cạnh kia nữa, kích thước cũng không tệ, nếu em mà sinh hai đứa, bọn mình cũng không phải lo.”
Phùng Sở Sở đi theo Dương Quang đi lung tung trong phòng, nghe thấy
anh một mình đứng đó thao thao bất tuyệt những ý nghĩ kỳ quái. Thậm chí
ngay cả đầy tháng con tổ chức ở chỗ nào cũng đã liệu được bảy tám phần.
Dương Quang lúc này, nhìn qua tựa như một đứa trẻ, mơ ước đến tương lai
tốt đẹp của mình.
Tất cả dường như đã diễn ra quá nhanh, khi Phùng Sở Sở còn đang vắt
hết óc về cuộc tranh tài, bên kia, Dương Quang đã tự mình mua nhà, chỉ
chờ cô gật đầu là có thể cử hành hôn lễ, bước vào một giai đoạn khác của cuộc đời. Bây giờ, thật sự có thể kết hôn sao? Cô vẫn còn có chút do
dự.
Có điều, về chuyện Dương Quang mua nhà, hôm đó khi về đến nhà, cô vẫn thông báo với cha mẹ một tiếng. Trước kia khi chưa có bạn trai, cha mẹ
cả ngày muốn cô đưa đàn ông về nhà, chỉ sợ dù mới là yêu đương thôi cũng đủ để họ mừng như đón Tết vậy.
Sau này khi quan hệ với Dương Quang đã ổn định, suy nghĩ của cha mẹ
lại thay đổi, bắt đầu mong mỏi cô lấy chồng chứ không thỏa mãn với việc
nghe Dương Quang gọi họ là “Bác trai” “Bác gái” nữa….
Cho nên khi cô nói chuyện Dương Quang mua nhà với cha mẹ, bọn họ có
vẻ rất vui, cảm thấy con gái cách thánh đường hôn nhân thực sự chỉ có
một bước dài mà thôi.
Ông Phùng bỏ trái câ
y đang ăn dở xuống, móc thuốc lá ra, nhanh chóng châm lên, bình thường ở nhà ông rất ít khi hút thuốc, là vì bà Phùng lúc nào cũng càu nhàu bên
tai ông, hút thuốc không tốt với thân thể. Bây giờ thừa dịp tâm trạng
của bà ấy đang tốt, ông Phùng vội vàng rút ra hút thêm mấy ngụm, trong
lòng chỉ mong con gái ngày nào cũng có thể mang tin tốt về, vậy con
đường hút thuốc của ông mới không còn gập ghềnh như thế.
Bà Phùng nhìn bộ dạng kia của chồng mình, lười phải nói, cầm quả táo
ông chưa gặm xong lên, hai ba miếng đã ăn hết. Sau khi ăn xong, bà không có ý định rời đi mà ngồi xuống, hỏi con gái: “Sao hả, căn nhà kia có
rộng không? Đẹp không?”
“Rộng thì cũng rộng, chắc được một trăm năm mươi mét vuông, nhưng mà đẹp thì chưa biết ạ, còn chưa trang hoàng lại mà mẹ, chỉ là một căn phòng
thô thôi.” Phùng Sở Sở mệt đến ngáp ngắn ngáp dài, mắt liếc nhìn đồng hồ treo tường, thật mong có thể lập tức về phòng ngủ.
Nhưng xem ý tứ của mẹ, chắc còn chưa hỏi xong đâu, muốn đi không dễ. “Vậy tiếp đó là phải trang hoàng hả?”
Phùng Sở Sở vô lực gật đầu nói: “Đúng vậy, cho nên anh ấy mới dẫn con tới, anh ấy hỏi con định trang trí thế nào cho đẹp.”
“Thế là có ý gì?” Năng lực lý giải của bà Phùng, hiển nhiên khác hẳn
người nào đó, hai con mắt kia của bà giống như đom đóm trong đêm, đột
nhiên lóe sáng, cao giọng lên nói, “Có phải nó định để cho nhà mình bỏ
tiền trang trí không đấy?”
“Con không biết, anh ấy chưa nói gì cả.”
“Nó chưa nói, sao con không hỏi hả?” Bà Phùng đột nhiên the thé kêu lên, khiến cho hai cha con ngồi bên cạnh sợ hết hồn.
“Con hỏi việc đó làm gì chứ? Nếu anh ấy muốn con bỏ tiền, nhất định sẽ nói với con.”
“Đây là chuyện của vợ chồng son chúng nó, bà quan tâm làm gì.” Ông Phùng mạnh mẽ rít một hơi thuốc lá, lên tiếng khuyên nhủ.
Bà Phùng tay lanh mắt lẹ, nhoáng cái đã giật lấy điếu thuốc, mới hai
ba cái đã dập tắt, sau đó quay đầu nói với Phùng Sở Sở: “Chuyện này con
phải nói rõ ràng với nó. Nếu nó muốn chúng ta bỏ tiền trang hoàng nhà
cửa, thì cái nhà kia phải có tên của con nữa, nếu không, mẹ đây có vắt
cổ chày cũng không ra một giọt nước đâu.”
Nói xong, bà Phùng đứng dậy, bắt đầu dọn dẹp vỏ trái cây trên bàn,
Phùng Sở Sở vừa ăn dưa hấu, vừa liếc mắt nhìn cha mình, hai cha con ngồi đó dùng ánh mắt trao đổi.
Về chuyện thêm hay không thêm tên vào giấy tờ nhà, cô không phải là
không biết gì. Đám con gái lòng dạ cao như trời trong văn phòng kia, cả
ngày chính là ngồi ở đó mà tính toán xem trước khi kết hôn phải làm gì
để khiến lợi ích của mình có thể tối đa hóa nhất, lợi ích của đối phương tối thiểu hóa nhất. Mà chuyện các cô ấy quan tâm nhất là, nhà do ai bỏ
tiền mua, trên đó viết tên ai, nói vậy là vì, ý kiến phổ biến của mọi
người đều là đàn ông mua nhà, phụ nữ trang hoàng, về phần trên giấy
chứng nhận bất động sản, phải viết tên của hai người, như thế mới tính
là công bằng.
Phùng Sở Sở bình thường vẫn nghe mấy cô nàng khoác lác. Trong lòng
cảm thấy buồn cười biết bao. Giờ chuyện đổ xuống đầu mình, nên làm thế
nào lại khiến cho cô có chút khó xử, lời mẹ nói hình như cũng không sai, nhưng mà bảo cô nhắc chuyện tiền nong với Dương Quang, lại là chuyện cô không muốn làm nhất.
Kết quả là, việc trang hoàng cứ thế mà bị cô cố ý kéo dài. Trước mắt
vẫn là lo liệu cho cuộc tranh tài quan trọng hơn. Vòng tranh tài nấu
nướng lần trước, cuối cùng đã loại mất ba mười người, năm mươi người dự
thi, giờ chỉ còn hai mươi. Cuộc tranh tài trở nên ngày càng kịch tính,
mỗi người còn ở lại đều cảm thấy cơ hội chiến thắng của mình lại lớn
thêm một phần.
Lúc này bên truyền thông cũng bắt đầu có những bài báo dài kỳ viết về cuộc thì này, có điều bởi vì lần tuyển chọn trước phần lớn đều tiến
hành nội bộ, thực sự tỷ thí công khai chỉ có một lần cho nên các ký giả
còn chưa biết ai mới là ứng cử viên mầm mống, còn ai chỉ là đến góp vui. Cho nên mặc dù sự kiện “Tuyển vợ” thỉnh thoảng cũng xuất hiện trên báo
nhưng phần lớn cũng chỉ là một vài tin đồn tình cảm. Những ngày tháng
làm người dự thi của Nguyễn Trữ Khanh cũng không bị ảnh hưởng nhiều lắm, thậm chí cả những người bên cạnh cô cũng có nhiều người không phát hiện ra thực ra cô cũng tham gia vào cuộc thi này, thậm chí còn đột phá vòng vây, tiến vào top 20.
Theo kế hoạch đã định, lần tranh tài tiếp theo sẽ từ nhà bếp rời đến
phòng giặt đồ, trong ấn tượng của rất nhiều người. Giặt quần áo đơn giản hơn rất nhiều so với nấu cơm, hơn nữa bây giờ đều dùng máy giặt tự
động, chỉ cần ném đồ vào trong là đã giải quyết hơn phân nửa rồi, rất
hiếm xuất hiện vấn đề như xào nấu hỏng món ăn. Nhưng là bởi vì hạng mục
tranh tài này dường như có chút đơn giản, trái lại lại khiến cho Phùng
Sở Sở phải nhức đầu, làm sao có thể khiến cho đơn giản trở nên sinh
động, khiến cho người ta chú ý mới là khảo nghiệm khó khăn nhất.
Thật may là, Tô Thiên Thanh vẫn không an phận lại có ý tưởng mới. Anh ta chủ động gọi điện thoại cho Phùng Sở Sở, đề ra một phương án, đó
chính là tập hợp tất cả người tham gia đến biệt thự mới của anh ta, mỗi
người phân vào một gian phòng, trừ giặt quần áo ra còn nhất định phải
quét dọn thêm cả căn phòng đó nữa.
Phùng Sở Sở cầm điện thoại, sửng sốt chừng năm giây mới cau mày,
không xác định hỏi: “Có phải anh không muốn mời nhân viên vệ sinh nên
mới định chiếm tiện nghi của mấy ứng viên kia không hả?”
Tô Thiên Thanh thấy buồn cười, đáp lại: “Cô Phùng, nhờ phúc của cô,
giá cổ phiếu của Thanh Nhã gần đây xu thế không tệ. Tôi chẳng qua chỉ
mong một nửa tương lai của mình, không phải là một cô nàng ngốc nghếch
chỉ biết sử dụng máy móc.”
“Anh xác định nhà anh có đủ hai mươi phòng cho người ta quét dọn?” Vấn đề này rất mấu chốt.
Tô Thiên Thanh ngẩng đầu đếm một lượt rồi mới lên tiếng, “Nếu như chia phòng khách làm hai mà nói thì không sai biệt lắm.”
“Thế máy giặt thì đặt ở đâu?” Phùng Sở Sở đột nhiên cảm thấy, mình và Tô Thiên Thanh nói chuyện sao lại sinh hoạt hóa như vậy. Giống như đôi
tình nhân trẻ đang thảo luận xem bố trí căn nhà mới của họ thế nào vậy,
thậm chí còn muốn cùng nhau hướng về cuộc sống tương lai.
“Trong nhà có ba phòng giặt đồ, để cho bọn họ thay nhau dùng là được. Cô là chủ trì, vấn đề sắp xếp thời gian hợp lý giao cho cô đấy. Tôi
nghĩ, cô sẽ không để tôi thất vọng chứ.” Câu cuối cùng của Tô Thiên
Thanh, nói ra có chút mập mờ, nếu không phải cách điện thoại không có
cách nào, Phùng Sở Sở thực sự muốn tặng cho anh ta hai ánh mắt khinh bỉ.
“Vấn đề này thì không lớn, nhưng mà còn một chuyện.” Phùng Sở Sở vừa
xoay bút trong tay vừa nói, “Phòng của nhà anh, lớn nhỏ chắc không giống nhau chứ, nếu vậy, có người sẽ bị thiệt có người lại được lợi hơn.”
Mặc dù không ai thấy, nhưng Tô Thiên Thanh vẫn không nhịn được mà gật đầu, một tay vỗ nhẹ lên mặt bàn, sau một lúc suy nghĩ mới đáp: “Vậy đi, cô bớt chút thời gian đến nhà tôi một chuyến, xem độ lớn nhỏ của từng
phòng, sau đó định ra thời gian tranh tài. Phòng lớn thì thời gian sử
dụng có thể nhiều hơn, về phần phân chia thế nào thì bốc thăm đi, sinh
tử có số, phúc họa ở trời mà.”
Phùng Sở Sở do dự một lúc lây, vẫn cảm thấy có chút không ổn: “Sợ là
đến khi đó sẽ có người xấu bụng, tố khổ với truyền thông gì đó, đến lúc
ấy chúng ta phiền to.”
“Chuyện này dễ thôi.” Tô Thiên Thanh chẳng cần suy nghĩ đã nói, “Cô
cứ nói với bọn họ, bắt thăm được phòng lớn, không chỉ có thể kéo dài về
mặt thời gian, mà cơ hội biểu hiện cũng nhiều hơn, dù sao từ tổng thể
nhìn lại, phòng ngủ cũng dễ coi hơn nhà vệ sinh, cũng càng có thể thu
hút sự chú ý của tôi hơn.”
Vừa nghe Tô Thiên Thanh nói vậy đã biết anh ta là một cao thủ lừa gạt phụ nữ, cho dù có chuyện gì khó giải quyết, chỉ cần có liên quan đến
phụ nữ anh ta cũng có thể nghĩ ra mười bảy mười tám trò ngụy biện để
mình thoát thân.
Phùng Sở Sở đột nhiên cảm thấy, cho dù đến cuối cùng cuộc thi này có
thực sự chọn ra được một người thắng cuộc, Tô Thiên Thanh cũng sẽ không
lấy cô ta về nhà. Có lẽ sẽ nói chuyện yêu đương vài ngày, rồi dùng đủ
loại lý do để đá người ta. Sở dĩ anh ta hợp tác với tòa soạn các cô cũng chỉ là để thu hút sự chú ý mà thôi.
Nếu anh ta đã suy tính mọi sự chu đáo như vậy rồi, Phùng Sở Sở đương
nhiên cũng không có lý do cự tuyệt. Huống chi, mặc dù chủ ý này của anh
ta rất bốc mùi, nhưng không hẳn không phải là một ý kiến hay. Cuộc thi
càng phức tạp, quy tắc càng nhiều, mới có thể khiến người ta không chọn
sai.
Về phần nhiệm vụ vinh quang đến căn biệt thự mới mua của Tô Thiên
Thanh, Phùng Sở Sở đương nhiên lười phải tự mình ra mặt, phái Yến Tử và
Đại Chí mang theo thước đo, tỉ mỉ đo đạc từng gian một, ghi lại số liệu
mang về cho mình, Yến Tử và Đại Trí vừa nghe thấy có nhà giàu để tham
quan, mừng còn không kịp, mấy người trong văn phòng ghen tỵ chết đi
được, rối rít yêu cầu bọn họ chụp mấy tấm hình về mở rộng tầm mắt.
Phùng Sở Sở thấy bọn họ ầm ĩ có chút kỳ quái, tiến lên, vỗ bàn, giả
bộ nghiêm túc nói: “Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, bọn họ đi làm việc, đâu
phải đi chơi. Hơn nữa bây giờ vẫn đang trong giờ làm việc đấy, mỗi người đều chú ý một chút. Tổng biên tập mà phát hiện ra là đi cả đám đấy.”
Tiểu Ngũ nháy mắt mấy cái với cô, ghé đầu qua nói: “Chị Phùng ơi, chị nghĩ nhiều quá đấy, tổng biên tập hôm nay ra ngoài mua đồ rồi, mười lăm phút nửa tiếng chắc chưa về đến nơi đâu.”
“Mua đồ? Ban biên tập có thứ gì cần chú ấy phải đích thân đi mua à?”
“Không phải là đồ của Ban biên tập cần dùng đâu chị, là đồ của chú ấy.”
Tiểu Ngũ vừa mới dâng máu buôn chuyện, thu cũng chẳng thu lại được, “Chú ấy, chắc là đi mua “tóc” đấy.”
“Mua tóc?” Phùng Sở Sở càng thêm khó hiểu, chẳng lẽ Tổng biên tập
“Đỉnh Quang Minh” rốt cuộc cũng không chịu nổi cô quạnh, cũng không
chấp nhận nổi đỉnh đầu hoang vu của mình, quyết định chủ động tiến tới,
đi cấy tóc?
“Ai da, Sở Sở, sao tin tức của chị lại mất linh thế, ngay cả chuyện
này mà cũng không biết.” Yến Từ xông tới, chỉ chỉ đầu mình nói, “Chủ
biên từ xưa đến nay đỉnh đầu thưa thớt, dạo này không biết thấy trên
trang web nào người ta đề cử một loại dầu gội mọc tóc, chú ấy đã rục
rịch mấy ngày rồi. Hôm nay rốt cục hỏi thăm được nơi bán, bây giờ chắc
là tự mình đi nhận hàng rồi.”
“Nhưng mà, tóc chú ấy ít như vậy, dầu gội dùng trên đầu chú ấ
y, chẳng phải sẽ thành sữa tắm sao?” Phùng Sở Sở nghiêm trang nói, trong giọng tràn ngập nghi ngờ.
Những người khác sớm đã cười đến ngửa tới ngửa lui, chui hết vào trong bàn làm việc.