- Có lúc thứ đàn ông cần, chỉ là một chén bí đỏ hấp trứng -
Tô Thiên Thanh ngồi trong phòng làm việc, vừa lật báo, vừa nghe thư
ký báo cáo, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn. Buổi sáng, vừa mới bắt đầu
phiên giao dịch, trợ lý chấp hành Chung Tiền Danh đã báo tin vui cho anh trước, chính anh cũng mở máy tính kiểm tra giao dịch, trong lòng thậm
chí có chút cảm kích Phùng Sở Sở. Nếu không phải lúc đó cô ta đã cực lực phản đối đề nghị của anh, kiên trì muốn giữ lại năm mươi người, chỉ e
hôm nay anh đã không nhận được nhiều tin tốt như vậy.
Điện thoại vang l
ên, giọng nói của thư kí truyền đến: “Tô tiên sinh, Tô phu nhân nói cô ấy muốn gặp anh.”
“Tô phu nhân?”
“Ách, là cô Tịch.” Thư kí vừa nghe giọng điệu của Tô Thiên Thanh, vội vàng sửa lại. Trước kia khi Tô lão tiên sinh vẫn còn, trong công ty từ
trên xuống dưới đều gọi Tịch Mộc là Tô phu nhân. Giờ ông chủ đã đổi rồi, cách gọi của mọi người cũng phải thay đổi theo. Tô Thiên Thanh không
thích Tịch Mộc, người trong công ty ai ai cũng biết.
Vừa nghe thấy Tịch Mộc đến, nụ cười trên mặt Tô Thiên Thanh tắt ngúm, khép tờ báo lại, lãnh đạm đáp: “Được rồi, để cô ta vào.” Mới chưa được
mấy ngày, đã không chờ được rồi.
Tịch Mộc đi vào dưới sự hướng dẫn của thư ký, đầu tóc có chút tán loạn, mặt đeo kính đen, đầu hơi cúi, có cảm giác trốn tránh.
Tô Thiên Thanh phất tay một cái, bảo thư ký đi ra ngoài, lại nhìn qua Tịch Mộc, bình tĩnh nói: “Tìm tôi có việc gì?”
Tịch Mộc bước đến trước bàn làm việc, từ từ bỏ kính mắt xuống, vén
tóc mái lên, lộ ra một mảng tím xanh bên khóe mắt, như khóc tang nói với Tô Thiên Thanh: “Thiên Thanh, tôi xin cậu đấy, cậu giúp tôi một lần đi. Tôi đã bị người ta đánh thành thế này rồi, bọn họ nói, nếu tôi không
trả tiền thì sẽ đánh tôi chết tươi.”
Tô Thiên Thanh nhìn dáng vẻ vừa khóc vừa nháo của cô ta, có chút chán ghét, nhớ năm đó khi cô ta bước vào nhà họ Tô, dáng vẻ cũng tự nhiên
phóng khoáng, giờ lại rơi vào kết cục thế này. Lòng người chung quy vẫn
có một chữ “Tham”, sớm muộn cũng sẽ bị nó gặm nhấm đến xương cốt cũng
không còn.
Tịch Mộc thấy Tô Thiên Thanh không nói lời nào, vô cùng nôn nóng,
cũng chẳng màng đến thân phận mẹ kế gì nữa, “Phịch” một tiếng quỳ xuống, lệ rơi đầy mặt nói: “Lần này là thật đấy, Thiên Thanh, cậu tin tôi đi,
không phải đến mức đường cùng, tôi cũng sẽ chẳng tìm đến cậu. Coi như nể mặt cha cậu, giúp tôi một lần thôi. Mặc dù tôi là vì tiền mới lấy cha
cậu, nhưng trước khi ông ấy chết, tôi cũng chưa từng làm chuyện gì có
lỗi với nhà họ Tô.”
Tô Thiên Thanh bị cô ta khóc lóc ầm ĩ làm cho có chút phiền lòng, tâm trạng tốt đẹp lúc sáng mất sạch sành sanh. Nhưng anh hiểu, Tịch Mộc nói cũng không sai. Thực ra thì anh cũng không thù hận cô ta quá nhiều, dù
sao sau khi mẹ mất rồi cô ta mới biết cha, cũng hợp tình hợp lý mà bước
vào nhà họ Tô, khác với những phụ nữ cam lòng làm kẻ thứ ba kia. Sở dĩ
anh không muốn nhìn thấy cô ta, chỉ là vì trong lòng có một cái gai vẫn
ghim ở đó. Mỗi lần anh nhìn thấy Tịch Mộc là lại nhớ đến những người phụ nữ muôn hình muôn vẻ kia, trẻ trung, thành thục, xinh đẹp, biết điều,
người nào cũng xuất sắc, nhưng ai cũng vô sỉ.
Tịch Mộc bất hạnh trở thành thế thân của những người đó, khiến Tô
Thiên Thanh ghi hận nhiều năm như vậy. Hôm nay nhìn cô ta đã đến nông
nỗi này, tâm trạng của Tô Thiên Thanh cũng có chút phức tạp. Anh không
nhịn được mà nói với cô ta: “Cô đứng lên trước đã, lau mặt đi.”
Tịch Mộc nghe giọng điệu anh có chút hòa hoãn, vội vàng đứng dậy,
nhìn Tô Thiên Thanh rút chi phiếu ra, viết xuống một dãy số, ném vào tay mình.
“Đây là hai trăm vạn, coi như là chứng cứ nhà họ Tô chúng tôi đã
thanh toán sòng phẳng với cô. Cầm số tiền đó rồi biến mất đi, sau này
đừng có đến tìm tôi nữa, nếu cô mà xuất hiện lần nữa, không cần chờ mấy
kẻ đòi nợ kia đánh chết cô, tôi sẽ giúp bọn chúng xử lý cô trước.”
Tịch Mộc cầm tiền, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, mang ơn nói cám ơn với Tô Thiên Thanh, sau đó trốn khỏi phòng làm việc của anh. Lúc cô ta ra cửa, Chung Tiền Danh đang cười cười, tâm trạng phấn khởi đi
tới. Mới đầu anh ta nhận ra Tịch Mộc, đang định mở miệng chào hỏi với cô ta, lại thấy bộ dạng chật vật kia, lời lại tắc trong miệng không thốt
ra được.
Tịch Mộc cũng chẳng liếc anh ta lấy một cái, giống như làm chuyện xấu sợ bị người ta phát hiện vậy, nhanh chóng bước về phía cửa thang máy.
Chung Tiền Danh bước vào phòng làm việc, nói với Tô Thiên Thanh: “Đó là
Tịch Mộc phải không, cô ta làm sao vậy?”
“Không sao cả, không phải để ý đến cô ta.” Tô Thiên Thanh không thích nói nhiều, lảng sang đề tài khác, “Đến tìm tôi làm gì? Không phải cậu
đang giám sát thị trường chứng khoán sao.”
“Yên tâm, xu thế của Thanh Nhã tương đối tốt, anh không phải lo đâu.” Chung Tiền Danh thuận tay cầm lấy tờ báo trên bàn, nhìn mấy lượt, tán
dương, “Không ngờ cái tạp chí đó cũng giỏi ra phết, một hoạt động buồn
nôn như vậy mà cũng thu hút được bao nhiêu con mắt.”
Tô Thiên Thanh cười như không cười liếc cậu ta một cái, không nói gì. Chung Tiền Danh xem qua tờ báo một lượt, sau đó đặt xuống bàn, chỉ vào
đồng hồ đeo tay nói với Tô Thiên Thanh: “Ông chủ, đến giờ ăn cơm rồi,
ngựa có chạy nhanh đến mấy cũng phải ăn cỏ chứ.”
Tô Thiên Thanh bị Tịch Mộc làm cho chán nản, từ chối lời mời của
Chung Tiền Danh, chỉ bảo thư kí giúp anh gọi cơm hộp, đưa đến phòng làm
việc, vừa xem tin tức vừa ăn cơm.
Thức ăn rất bình thường, mùi vị cũng không tồi, chỉ có một chén đồ
ngọt nho nhỏ, bí đỏ hấp trứng, đặt một bên, mãi cho đến khi cơm nước
xong, Tô Thiên Thanh mới ăn.
Mới ăn miếng thứ nhất, Tô Thiên Thanh đã có chút ngây ngẩn. Mùi vị
này, hết sức quen thuộc, khiến anh có một loại cảm giác vô cùng thân
thiết, khi còn rất bé, mẹ đã từng làm. Khi ấy, cha còn chưa mở công ty,
điều kiện gia đình cũng bình thường, nhưng cả nhà lại sống rất vui vẻ.
Một chén bí đỏ hấp trứng này, khiến cho anh lại hồi tưởng đến những
khung cảnh xưa cũ, cho dù mơ hồ, lại tràn ngập ngọt ngào.
Không tự chủ được nhấc điện thoại lên, dặn dò thư kí: “Ngày mai cũng
giúp tôi gọi đồ ăn ở chỗ này, nhớ, phải có cả bí đỏ hấp trứng.”
Cuộc sống cứ thế lặng lẽ trôi qua với mỗi ngày một chén bí đỏ hấp
trứng, vòng tranh tài thứ nhất thoáng cái đã đến. Theo quy củ, cuộc
tranh tài sẽ đặc biệt tiến hành ở một nơi chuyên dùng để cho thuê, theo
như cách nói của Phùng Sở Sở, chính là cần phải lớn, lớn đủ để tất cả
giới truyền thông đi vào quay phim chụp ảnh. Nếu đây là một vở diễn, thì cũng phải đủ lớn.
Vòng đầu tỷ thí, thi chính là tài nghệ cơ bản nhất: tài nấu nướng.
Nói như vậy là vì người được hai mươi mấy tuổi, những món đã ăn qua
khẳng định đếm không hết, mặc dù không biết làm, chắc cũng đã thấy không ít. Có rất nhiều người cảm thấy, nấu cơm chẳng phải chuyện gì khó khăn, chẳng qua là mình lười mó tay, chỉ cần muốn làm, ba món mặn một món
canh cũng chẳng phải vấn đề.
Có điều, những nhà lý luận này sẽ không hiểu nổi, tại sao một món
nhìn người khác làm đơn giản như vậy mà mình làm lại khó khăn đến thế.
Phùng Sở Sở nhìn vẻ căng thẳng của Nguyễn Trữ Khanh, trong lòng thực sự
muốn cười.
Tất cả những người dự thi đều phải báo với tạp chí trước ba ngày mình muốn làm những gì, cần nguyên liệu gì. Làm vậy là vì tạp chí sẽ chuẩn
bị nguyên liệu cần thiết, nhưng có vài gia vị đặc biệt thì có thể tự
mình mang đi. Nhưng món ăn được chọn không thể quá lạnh, Tô Thiên Thanh
muốn kết hôn với một người phụ nữ có thể nấu cho anh một bát canh nóng,
mà không phải là một đầu bếp khách sạn năm sao.
Phùng Sở Sở vỗ vỗ vai Nguyễn Trữ Khanh, an ủi: “Đừng căng thẳng,
không phải cậu đã học mấy ngày với Giai Cầm rồi sao, chỉ cần mua thức ăn nấu chín là xong việc. Cái mặt này của cậu, có thể cộng thêm không ít
điểm.”
Nguyễn Trữ Khanh nghe cô nhạo báng mình, lè lưỡi một cái, rất không
tự tin kêu lên: “Mới mấy ngày làm sao mà đủ. Tự mình động thủ làm mới
biết phiền phức thế nào, cho dù chỉ mới nấu chín đồ ăn thôi cũng đã
chẳng phải chuyện dễ dàng.
Phùng Sở Sở giơ tay nhún vai, tỏ vẻ bất lực, là cô ấy tự khóc kêu
nhất định phải đi thi, không muốn người khác theo đuổi, cứ nhất quyết
đòi theo đuổi người khác, còn phải cạnh tranh với nhiều cô gái khác như
vậy, giờ gặp phải phiền phức, cũng chỉ có thể coi như tự mình rước lấy.
Hai người đi đến một lối nhỏ cách nơi so tài không xa thì tự động
tách ra. Hai người các cô, một là bên tổ chức, một là người dự thi,
không nên quá gần gũi, nếu mà bị ký giả chộp được, mặc dù đề tài quá cũ, nhưng Phùng Sở Sở không muốn bị tung tin vớ vẩn. Một thương hiệu hay,
cũng cần phải cố gắng kinh doanh.
Sau khi ai nấy tiến vào nơi so tài, Nguyễn Trữ Khanh đương nhiên là
đến khu tuyển thủ chờ đợi. Các cô gái ở đó cô nào cô nấy đều có sức
chiến đấu mười phần, cô không lên mười hai vạn phần tinh thần, chỉ sợ
còn chưa ra sân đã bại trận rồi.
Về phần Phùng Sở Sở, là chạy đến phòng nghỉ đặc biệt chuẩn bị cho cô. Nhiệm vụ chủ yếu của cô ngày hôm nay, chính là ở bên Tô Thiên Thanh,
hoặc nên nói là, trông coi Tô Thiên Thanh, không để anh ta có cơ hội
chạy loạn.
Đây là quy định cố ý đề ra để đảm bảo tính công bằng. Trong lúc tranh tài, Tô Thiên Thanh chỉ có thể làm chuyên gia ẩm thực, cũng chính là
nhiệm vụ thưởng thức, về phần quá trình các thí sinh nấu nướng, đương
nhiên có người khác đi giám sát. Đây là phương án mà Phùng Sở Sở tạm
thời nghĩ ra được. Thông qua vòng loại một trăm người lần trước, cô đã
nhìn ra, cái gọi là tranh tài này, trong mắt Tô Thiên Thanh chẳng có gì
đáng kể. Anh ta muốn tìm người phụ nữ thế nào, chỉ sợ trong lòng đã có
đáp án rồi.
Nhưng để hạng mục hợp tác này có thể tiến hành một cách thuận lợi, cô nhất định phải nghĩ vài phương án, khiến anh ta vứt bỏ suy nghĩ chủ
quan, hoàn toàn dựa vào đầu lưỡi để bình phẩm cuộc so tài này. Cho đến
khi ăn hết tất cả năm mươi món ăn, mới tiết lộ chủ nhân của món ăn đó là ai. Tránh để cái gã công tử phong lưu kia, vừa nhìn thấy mỹ nhân nấu
ăn, chỉ e món ăn có dở hơn nữa, cũng sẽ dối lòng mà khen ngợi.
Phùng Sở Sở bước vào phòng nghỉ, thấy Tô Thiên Thanh còn chưa đến,
trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Thực ra trong lòng cô, vẫn có
một thứ cảm giác mất tự nhiên không nói thành lời, mỗi lần chạm mặt
người đàn ông này là lại chẳng có chuyện gì tốt lành. Tâm trạng của cô,
dường như vĩnh viễn đều bị trộn lẫn với cơn tức ngất trời.
Cô lấy bộ đàm đã chuẩn bị sẵn ra, cảm thấy tất cả đều bình thường,
mới bắt đầu liên lạc với Lưu Dục ở bên ngoài. Lát nữa sau khi cuộc tranh tài bắt đầu, làm bình luận viên, Lưu Dục sẽ phải đi khắp nơi dò xét,
ghi nhớ biểu hiện của từng cá nhân, đợi đến khi sau khi đại hội nhấm
nháp kết thúc, sẽ báo lại với Phùng Sở Sở, làm tổng kết chung cuộc.
Mặc dù công việc của Lưu Dục là cầm máy chụp hình, nhưng làm một người đàn ông tự cho
là mình có hơi thở nghệ thuật, anh ta cũng rất kén chọn với đồ ăn. Không chỉ có làm được thực ăn ngon không, mà còn luyện được một cặp mắt lợi
hại, ai là cao thủ chân chính, ai là tạm thời nước đến chân mới nhảy đến đây lấy vận may, anh ta nhìn một cái là biết.
Phùng Sở Sở nói xong với anh ta, biết anh ta tràn ngập tự tin, mọi
việc đã sẵn dàng, trong lòng không khỏi có chút lo lắng. Chỉ e với công
phu mèo ba chân của Nguyễn Trữ Khanh, sẽ không qua nổi ánh mắt của Lưu
Dục. Có điều, cũng không sao, dù sao cô nàng này từ xưa đến nay vận may
không tệ, có khi đồ cô ấy làm, lại đúng khẩu vị của Tô Thiên Thanh chưa
biết chừng.
Cô luôn cho là, người có tâm lý không bình thường, thì khẩu vị cũng chẳng bình thường được đến đâu.
Tô Thiên Thanh vừa bước vào cửa, vừa hay thấy cảnh Phùng Sở Sở đang
ngồi đó trầm tư. Chẳng hiểu tại sao, thân thể anh tự nhiên lại rùng mình một cái. Cô nàng này, từ khi gặp phải cô ta toàn thấy chuyện xui xẻo,
chẳng lẽ thân thể anh cũng cảm nhận được sự đe dọa này, nên mới không
kìm được mà phát run?
Tiếng cửa mở khiến cho Phùng Sở Sở hồi hồn lại. Cô liếc mắt nhìn qua
Tô Thiên Thanh đang đứng trước cửa, rất mất tự nhiên cười một cái, khách sáo nói: “Tô tiên sinh, sớm quá nhỉ.”
Tô Thiên Thanh vừa đi tới vừa trả lời: “Cô Phùng còn sớm hơn còn gì, quả nhiên là phụ nữ giỏi giang thời đại mới.”
“Đó là đương nhiên, chim dậy sớm thì có sâu ăn. Nếu mà dậy trễ, chỉ
sợ sâu đến tay rồi cũng bay mất.” Phùng Sở Sở trong lời có ý, phảng phất như đang ám chỉ Tô Thiên Thanh lười biếng, gia nghiệp vào trong tay sớm muộn cũng sẽ lụi bại.
Tô Thiên Thanh cảm thấy có chút buồn cười, cô nàng đi làm thuê cho
người ta này, làm sao mà biết được quy củ trong giới kinh doanh, thiên
hạ này nếu chuyện gì cũng có thể dựa vào dậy sớm để giành được tiên cơ,
chỉ e các bác nông dân mới là người giàu có nhất khắp Trung Quốc này.
Có điều, anh không đấu đá mồm miệng với cô như bình thường, ngồi
xuống xong bật ti vi lên, vừa nghe tin tức, vừa lật báo xem. Bụng hơi có dấu hiệu đói, có điều, anh không định ăn gì cả. Nhịn một lát, sẽ có đủ
loại thức ăn ngon đưa đến, anh đương nhiên phải dành bụng.
Phùng Sở Sở thì ngược lại, cười thầm một tiếng, đứng dậy bước đến
cạnh tủ lạnh, vừa mở cửa lấy sữa tươi, vừa quay đầu hỏi Tô Thiên Thanh:
“Tô tiên sinh có muốn uống cốc trà sữa không, lấp bụng một chút, chỉ sợ
lát nữa mấy món ăn bưng lên chưa chắc đã hợp khẩu vị của anh đâu.”
Tô Thiên Thanh lại khách khí khoát khoát tay, trả lời: “Không cần,
năm mươi mỹ nữ, cho dù không phải ai cũng được, ít nhất cũng có vài
người làm được thứ bình thường. Tôi luôn cho là, thức ăn do người đẹp
làm ra, lúc nào cũng tốt đẹp.”
“Vậy sao?” Phùng Sở Sở cười như không cười hỏi ngược lại một câu,
trong lòng không nhịn được nói thầm, nếu đúng như lời anh ta nói, thì
đầu bếp trong các khách sạn năm sao, chỉ e là còn đẹp mắt hơn cả Nam
vương thế giới.
Cô đột nhiên cảm thấy, người đàn ông chỉ biết nhìn vẻ bề ngoài này,
cùng với cô nàng mỹ nhân bao cỏ Nguyễn Trữ Khanh kia, trái lại rất xứng
đôi, một nông cạn về tư tưởng, một nông cạn với vẻ ngoài, đúng là một
đôi trời định.
Hai người cứ không gần không xa như vậy, nhìn nhau, ánh mắt tràn ngập ý tứ phân cao thấp. Đột nhiên trong bộ đàm truyền đến một trận tiếng
vang, Phùng Sở Sở ấn nút nghe, mở miệng nói: “Lưu Dục, sao vậy?”
“Không xong rồi, Sở Sở, có chuyện lớn rồi.” Giọng nói lo lắng của Lưu Dục vọng tới, gần như hù chết Phùng Sở Sở, chén trà sữa cầm trong tay
cũng không tự giác mà rớt xuống đất, cả chén trà đổ đầy ra đất, nhuộm
tấm thảm đỏ sẫm thành một thứ màu sắc kỳ quái.