Sau khi nghe những lời của Ngôn Vũ, không ít cảnh sát nhíu mày. Những
cảnh sát này đều có rất nhiều kinh nghiệm, đương nhiên là dễ dàng nhận
ra sự trào phúng, ghen tị lẫn uy hiếp trong lời nói của Ngôn Vũ. Tuy
rằng bọn họ có chút khinh thường với hành vi ‘Coi thường việc công,
tranh đoạt tình nhân’ này, nhưng dù sao cũng là đồng nghiệp, hơn nữa
Ngôn Vũ còn có một người cha tốt, xem như không nhìn mặt tăng cũng phải
nể mặt Phật. Cho nên bọn họ chỉ có thể đem ý nghĩ khinh thường này vứt
qua một bên, rồi có một người phải dùng chiêu ‘ba phải’ đứng ra cười,
nói:
- Ngôn Vũ, tại sao lại tức giận với người này chứ. Đúng như
lời anh vừa nói, hắn ta đâu có biết tí gì về điều tra, nghiệp vụ phá án
gì đâu? Thôi được rồi, không cần phải lằng nhằng với hắn nữa, chuyện này cứ quyết định vây đi!
Tuy Lâm Thanh Huyên chỉ tiếp xúc với Chu
Hiểu Xuyên vài lần, không được tính là bạn bè, nhưng dù sao cũng do Chu
Hiểu Xuyên muốn trả điện thoại cho cô cho nên mới phải chạy lên đây.
Chính vì vậy, Lâm Thanh Huyên không hy vọng Chu Hiểu Xuyên dính vào rắc
rối trong chuyện này. Hơn nữa, thông minh như cô ta, sao lại không hiểu
Ngôn Vũ cố ý nhằm vào Chu Hiểu Xuyên, ngoài nguyên nhân phá án ra,
nguyên nhân còn lại chính là vì mình. Sau khi nhận điện thoại đi động từ tay Chu Hiểu Xuyên, Lâm Thanh Huyên thúc giục nói:
- Không phải
phòng khám thú y của anh còn rất nhiều việc cần anh giải quyết sao?
Nhanh về đi, chỗ này đã có cảnh sát chúng tôi rồi, không cần anh phải
quan tâm. Đối với vụ án này, chúng tôi sẽ điều tra tỉ mỉ, tường tận, sau đó mới kết luận. Không có chuyện để xảy ra án oan đâu!
Hiển
nhiên, cả đám, dù là mấy viên cảnh sát đứng ngoài xem náo nhiệt hay cả
Lâm Thanh Huyên đều không cho rằng Chu Hiểu Xuyên là một bác sĩ thú y có thể điều tra, khám phá được cái gì cả. Nếu bác sĩ thu ý còn hiểu được
nghiệp vụ điều tra, phá án thì cần cảnh sát cái làm gì nữa. Đối với
chuyện Chu Hiểu Xuyên khẳng định như đinh đóng cột rằng đây là một vụ
mưu sát chứ không phải là tự tử, bọn họ chỉ đành cười trừ, không hề để
trong lòng. Dù sao án mạng xảy ra không phải là tự sát thì chắc chắn là
giết người, chỉ có hai nguyên nhân đó mà thôi, cho nên lời Chu Hiểu
Xuyên vừa nói ra cũng không có gì gọi là thần bí, ly kỳ. (Biên: Thế còn
ngộ sát với chả tai nạn thì sao @@)
- Được rồi, tôi đi vậy.
Chu Hiểu Xuyên gật đầu đáp, câu trả lời đó làm Lâm Thanh Huyên khá hài
lòng. Chu Hiểu Xuyên vốn dĩ đến chỗ này để trả điện thoại, hiện tại mục
đích đã đạt được cho nên hắn cũng không có hứng thú muốn ở lại đây lâu.
Nhưng mà trước khi đi hắn cũng không quên quay sang Lâm Thanh Huyên dặn
dò một câu:
- Quả thực nạn nhân không hề tự sát, đây là một vụ
mưu sát. Cô không thể kết luận vội vàng như vậy đươc. Tôi nói với cô, vụ án lần này…
Đúng lúc Chu Hiểu Xuyên chuẩn bị đem lời của con
chuột lang nói với Lâm Thanh Huyên thì Ngôn Vũ với ánh mắt ghen tị,
dường như có thể phun ra lửa lại cười lạnh, cắt đứt lời của Chu Hiểu
Xuyên, nói:
- Tôi đã tha cho anh một lần, anh còn dám ở đây nói
hươu nói vượn. Anh tưởng rằng những lời tôi vừa nói ra là đùa hay sao?
Được rồi! Anh đã một mực khẳng định vụ án lần này không phải là tự tử,
mà là mưu sát. Vậy thì anh phải đưa ra được phân tích hợp lý và chứng cứ rõ ràng. Nếu không, tôi sẽ anh biết những lời tôi vừa nói ra là thật
hay là đùa.
Nghe thấy mấy lời này, ngoại trừ Lâm Thanh Huyên ra,
mấy viên cảnh sát đều cười khổ, cảm giác đau đầu không dứt. Đương nhiên, bọn họ cho rằng Chu Hiểu Xuyên sẽ không đưa ra được phân tích gì thuyết phục, nhưng nếu cứ như vậy mà bắt giam Chu Hiểu Xuyên mấy ngày thì cũng không thích hợp lắm. Dù sao hắn cũng là bạn bè của Lâm Thanh Huyên, cho nên đám cảnh sát chỉ đành cười khổ và vắt óc làm sao để giải quyết
chuyện này cho êm đẹp.
“Tên Chu Hiểu Xuyên chết tiệt này, đúng là gây ra phiền toái cho người khác mà.” Trong lòng mấy cảnh sát này,
không hẹn mà đều có suy nghĩ giống nhau.
- Còn đứng ngẩn ra làm gì? Mau đi đi!
Lâm Thanh Huyên làm ra vẻ không nghe thấy lời nói của Ngôn Vũ, lại thúc dục Chu Hiểu Xuyên đi về một lần nữa. Nhưng sắc mặt Chu Hiểu Xuyên không
đổi, tim không đập mạnh, không nghe theo lời của Lâm Thanh Huyên đi về.
Thậm chí đối với ánh mắt uy hiếp của Ngôn Vũ cũng không ảnh hưởng gì,
hắn chỉ nở nụ cười tự tin nói:
- Nếu tôi đưa ra phân tích hợp lý, hơn nữa còn thay cảnh sát các anh đưa ra được manh mối phá án. Vậy anh sẽ làm thế nào?
Ngôn Vũ làm như được người ta kể cho nghe truyện cười, lập tức nở nụ cười trào phúng:
- Chỉ bằng anh cũng có thể đưa ra được phân tích hợp lý để phá án ư?
Haha, Anh cho rằng tôi nói đùa sao? Anh không xem lại mình à? Anh nghĩ
anh là ai…?
Ngôn Vũ còn nói chưa hết câu đã bị Chu Hiểu Xuyên chặn họng không chút khách khí:
- Tôi không phải là Conan, Kindaichi, cũng không phải là Địch Nhân Kiệt
hay Sherlock Holmes chuyển thế gì cả. Nhưng tôi muốn hỏi, ngộ nhỡ tôi có thể làm được thì anh tính thế nào? Không thể có chuyện, nếu tôi làm
không được thì bị phạt, còn tôi làm được thì anh chả việc gì đúng không?
Nhìn bộ dáng Chu Hiểu Xuyên rất tự tin khiến Ngôn Vũ không tự chủ được, nhíu mày, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ thằng khốn này có thể tìm ra được manh mối gì sao? Không… tuyệt đối không có khả năng. Xét cho cùng hắn cũng chỉ là
một bác sĩ thú y mà thôi. Làm sao có thể am hiểu về nghiệp vụ phá án,
điều tra chứ? Theo mình nhận thấy thì chắc chắn hắn chỉ là ‘Vịt chết còn cãi bướng’ mà thôi.”
Nghĩ vậy, chút sợ hãi trong lòng Ngôn Vũ đã tiêu tan trong nháy mắt, không còn sót lại chút gì. Cười lạnh một
tiếng, sau đó hắn dùng ánh mắt ‘Ta đã nhìn thấu ngươi’ nhìn Chu Hiểu
Xuyên hỏi ngược lại:
- Vậy anh muốn thế nào? Muốn tôi cũng vào trại giam ngồi vài ngày sao?
- Tôi không phải cảnh sát, làm gì có tư cách đem người ta nhốt vào trại giam? Cửa quan khó vào lắm!
Những lời này của Chu Hiểu Xuyên làm đám cảnh sát đứng quanh và Lâm Thanh
Huyên lập tức đỏ mặt. Bọn họ cũng hiểu, Chu Hiểu Xuyên đang châm chọc
Ngôn Vũ, bất quá nhân vật chính là Ngôn Vũ hình như không biết xấu hổ,
trái lại còn người lạnh không ngớt. Chu Hiểu Xuyên lập tức nói:
- Yêu cầu của tôi thực sự rất đơn giản. Nếu tôi có thể làm được những
điều đó thì anh sẽ phải xem lại thái độ làm người của mình, rút lại
những lời nói vừa rồi và xin lỗi tôi!
- Tôi còn tưởng anh có yêu cầu gì to tát! Thì ra là cái này sao?
Ngôn Vũ cười lạnh, gật đầu không chút do dự:
- Được, không thành vấn đề. Tôi đáp ứng anh. Tránh cho sau này, lúc anh thua rồi lại trốn tránh, nói điều kiện không công bằng.
Chu Hiểu Xuyên mỉm cười nói:
- Anh yên tâm, tôi sẽ không trốn tránh đánh cược. Nhưng còn anh…
- Lời của anh có ý gì? Anh cho rằng tôi sẽ bùng sao?
Ngôn Vũ tức giận, hắn đưa ngón tay chỉ những cảnh sát đứng xung quanh, nội giận đùng đùng nói:
- Những người này làm chứng! Nếu những lời anh nói ra là hợp lý, phá được án. Tôi, Ngôn Vũ sẽ nhận lỗi với anh, quyết không nuốt lời. Nhưng nếu
anh không làm được… he he… vậy thì cũng đừng trách tôi không khách sáo
với anh nhé!
Dứt lời, Ngôn Vũ rút còng số tám sáng loáng đang đeo ở hông ra, đưa trước mặt quay mấy vòng, uy hiếp trắng trợn.