Ngay khi Chu Hiểu Xuyên chở Lâm Thanh Huyên tới hang Tiếu gia thì xung
quanh ngõ nhỏ đã đông nghịt người. Những người hiếu kỳ nghe tin liền tụ
tập lại xem náo nhiệt, mọi người vây kín hiện trường lại, đông như đi
hội. Một hàng giới tuyến được giăng ra, chắn đám người xem náo nhiệt ra
xa khỏi hiện trường. Mấy người mặc đồng phục cảnh sát giữ trật tự cũng
mở miệng khuyên bảo những người dân tụ tập nhanh chóng rời khỏi, đi làm
công việc của mình. Tiếc rằng mọi người không thèm nghe lời khuyên, cả
đám kiễng chân, chồm người, kê cao cổ lên, nhìn vào hiện trường, có gắng coi xem có gì hot. Lúc này, Chu Hiểu Xuyên ngồi trên chiếc xe đạp điện
đi đến phía trước giới tuyến. Không đợi cho hắn dừng hắn xe lại, Lâm
Thanh Huyên vội vàng nhảy từ trên xe xuống đất, nhìn Chu Hiểu Xuyên nói
một câu ‘Cám ơn’ rồi cùng A Hổ sải rộng chân đi về phía hiện trường vụ
án.
- Cảnh sát Lâm, cô đã đến rồi!
Mấy nhân viên cảnh sát
đứng ở bên trong giới tuyến, giữ trật tự nơi này đương nhiên đều biết
Lâm Thanh Huyên, chẳng những họ không có ngăn cản mà còn chủ động nhấc
hàn rào giới tuyến bằng ni lông lên để nàng tiện bước vào. Chu Hiểu
Xuyên cũng không có dự tính ở lại chỗ này, hắn còn phải trở về phòng
khám để tiếp tục làm việc, không rảnh mà đi hóng hớt. Nhưng mà đúng lúc
hắn mới quay đầu xe, chuẩn bị rời đi thì hắn phát hiện một chiếc điện
thoại màu trắng nằm dưới đất.
- Ai làm rơi điện thoại này!
Chu Hiểu Xuyên cúi người xuống, nhặt điện thoại giơ lên cao nói. Sau khi mở khóa bàn phím điện thoại, nhìn thấy trên hình nền một nữ cảnh sát đứng
với tư thế oai hùng được đặt làm hình nền. Cô gái trong hình này không
phải là Lâm Thanh Huyên thì còn là ai đây?
“Đây là điện thoại của Lâm Thanh Huyên, tại sao lại rơi ở đây? À… Chắc là do lúc cô ấy nhảy
xuống xe, không để ý cho nên làm rơi điện thoại.”Nghĩ vậy, Chu Hiểu
Xuyên vội vàng giơ cao di động, hướng về phía hiện trường vụ án, tính
gọi Lâm Thanh Huyên ra để trả lại cho nàng. Nhưng chỉ cách vài phút đồng hồ đã không thấy Lâm Thanh Huyên cùng với A Hổ ở đâu nữa.
“Lâm
Thanh Huyên đâu rồi nhỉ? Làm sao mà mới đây đã không thấy tăm hơi rồi.
Vậy cái điện thoai di động này giờ tính sao? Không thể đứng đây chờ cho
cô ta xuất hiện được, mình còn rất nhiều việc phải làm mà.” Chu Hiểu
Xuyên nhíu mày suy nghĩ. Sau một hồi toan tính, hắn quyết định tìm đồng
nghiệp của Lâm Thanh Huyên, nhờ họ trả điện thoại lại cho cô ta, rồi về
làm việc. Bất quá hắn lại lo đồng nghiệp Lâm Thanh Huyên lại chôm chỉa
mất thì toi. Chu Hiểu Xuyên đem cái xe đạp điện mượn của người ta dắt
gọn qua một bên, sau đó cẩn thận khóa lại, rồi đi tới gần vạch giới
tuyến. Nhìn mấy người cảnh sát đang đứng đảm nhiệm trật tự xung quanh,
hắn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì viên cảnh sát này đã chủ động nhấc
vạch giới tuyến lên, ý bảo hắn khẩn trương đi vào.
“Thế là sao
nhỉ? Bảo mình đi vào tìm Lâm Thanh Huyên ư?” Chu Hiểu Xuyên thẫn thờ một lạt, sau đó cũng không hỏi nhiều, ù ù cạp cạp đi vào bên trong giới
tuyến. Đi vào bên trong giới tuyến được vài bước, Chu Hiểu Xuyên nhìn
thấy một nhân viên cảnh sát đang chụp hình thi thể của nữa nạn nhân để
phục vụ điều tra, bên cạnh còn có hai người bên giám định pháp y đang
tiến hành thẩm định. Nhưng cũng không thấy Lâm Thanh Huyên và A Hổ ở chỗ mấy người này. Đây là lần đầu tiên Chu Hiểu Xuyên nhìn thấy người chết, huống chi là một người từ trên cao rơi xuống, máu tươi đầm đìa khắp
nơi, hơn nữa mùi máu tươi trong không khí, cho nên hắn có cảm giác rất
buồn nôn. Nếu tố chất tâm lý và thể chất của hắn không phải tốt, sợ rằng nãy giờ đã nôn thộc nôn tháo ra đây rồi. Sau hai ba phút, cố gắng đè
nén cảm giác buồn nôn xuống, Chu Hiểu Xuyên nhìn qua cảnh sát đứng gần
hắn hỏi:
- Hey! Anh gì ơi. Cho tôi hỏi cảnh sát Lâm đang ở chỗ nào vậy?
Viên cảnh sát này đưa tay lên chỉ qua bên kia đường, ngôi nhà lầu mang phong cách từ thập niên tám mươi nói:
- Cánh sát Lâm à? Chắc là đang ở trong tầng sáu, căn nhà của nạn nhân này xem xét tình hình. Tôi vừa thấy cô ấy dắt A Hổ đi lên lầu.
- Tòa nhà cao đó phải không? Cám ơn nhé!
Sau tiếng cám ơn, Chu Hiểu Xuyên nhanh chóng đi đến tòa nhà vừa được cánh
sát viên chỉ tới. Khi đang đi, do được năng lượng thần bí cải tạo và
cường hóa cơ thể, cho nên thính giác của hắn đã trở nên nhạy bén, khiến
hắn có thể nghe được hai cảnh sát phía sau trao đổi:
- Người này là ai vậy nhỉ ? Trông lạ hoắc!
- Có lẽ là người mới. Cậu không nghe thấy hắn ta tìm cảnh sát Lâm à? Theo tôi thấy, quá nửa là cảnh sát Lâm dẫn người mới đến hiện trường để nâng cao trình độ.
- Ặc. Hắn là người mới được cảnh sát Lâm dẫn đi?
Vậy thì bi thảm cho hắn rồi. Lâm cảnh quan nổi danh là nghiêm khắc, có
ma mới nào được phân về đây mà không được nàng tận tình tra tấn chứ?
- Có lẽ ‘nạn nhân’ cũng vui mừng đấy chứ. Cảnh sát Lâm chính là hoa khôi
đứng đầu ngành cảnh sát, nói không ngoa thì cũng là một trong những đại
mĩ nữ của huyện Phương Đình chứ chả chơi đâu!
- Mỹ nữ thì sao? Có được hưởng đâu mà thèm! Chúng ta cá không? Cá xem tiểu tử này có thể
chịu đưng cảnh sát Lâm tra tấn được bao lâu?
Nghe những người này nói chuyện, Chu Hiểu Xuyên chợt hiểu ra, đồng thời nhịn không được muốn bật cười, lắc đầu thở dài: “Thì ra mấy tên cảnh sát này cho rằng mình
là nhân viên mới, đang dưới sự chỉ dẫn của Lâm Thanh Huyên, hèn gì cho
mình bước vào trong vòng giới tuyến một cách tự do. Chắc là do lúc nãy
mình chở Lâm Thanh Huyên tới đây bằng xe đạp điện nên mấy người này nhìn thấy nên tưởng rằng mình là cảnh sát mới được phân về. Nhưng mà mấy
viên cảnh sát này cũng ngộ thật, đồng nghiệp của mình mà cũng không biết sao?”
Thật ra, Chu Hiểu Xuyên đã trách lầm mấy viên cảnh sát này bởi vì có đôi khi cảnh sát được điều đến không phải trực thuộc đồn cảnh sát của Lâm Thanh Huyên. Nơi này tập trung khá nhiều cảnh sát từ những
đồn khác, có đôi khi còn đến từ huyện khác nữa. Mà trong những ngày này, quả thực là có một đợt tuyển chọn nhân lực mới, được phân đi khắp các
cục cảnh sát, cho nên những viên cảnh sát này không nhận ra mặt người
mới cũng là hết sức bình thường. Để mà nhận mặt đồng nghiệp chung nơi
làm việc với mình đã là cố gắng hết sức rồi, còn thời gian đâu ra mà
nhận mặt người mới nữa. Hơn nữa, bọn họ vừa nhìn thấy Chu Hiểu Xuyên lái xe chở Lâm Thanh Huyên đến đây, chính vì vậy thuận lý thành chương cho
rằng Chu Hiểu Xuyên chính là ma mới, không cần kiểm tra giấy tờ chứng
minh thân phận, và đương nhiên có nằm mơ bọn họ cũng không nghĩ rằng Chu Hiểu Xuyên chỉ là một bác sĩ thú y. Sự việc ẩn sau như vậy, đương nhiên Chu Hiểu Xuyên không hề biết, lúc này hắn đang sải chân bước lên cầu
thang, muốn nhanh chóng trả lại điện thoại đi động cho Lâm Thanh Huyên
sau đó trở về Phòng khám thú cưng để tiếp tục công việc thường nhật của
mình. Hiện giờ, Chu Hiểu Xuyên quả nhiên là một tên tham công tiếc việc, làm việc điên cuồng, dường như cả ngày hai mươi bốn giờ đều được hắn
dùng để chữa trị cho động vật. Bởi vì nếu làm như vậy, một mặt hắn có
thể kiếm tiền, mặt khác hắn có thể thông qua công việc chữa bệnh nhận
thêm được năng lượng thần bí vào cơ thể. Ít nhất, dưới tình hình ở trước mắt, Chu Hiểu Xuyên chỉ biết có một cách như vậy để nâng cao cỗ năng
lượng trong người. Vừa tới nơi, bỗng có một âm thanh bén nhọn vang lên
phía trong cửa lớn của một căn phòng trên tầng sáu:
- Nguyên nhân cái chết chỉ có một… đó người chết nhảy xuống tự sát!
“Nguyên nhân cái chết chỉ có một?” Chu Hiểu Xuyên nghe câu này muốn cười lớn!
“Ai mà cứng vậy ta? Muốn đóng vai thám tử Conan trong Manga à? Còn
‘nguyên cái chết chỉ có một’ nữa chứ. Cái này là đạo văn, đạo lời kịch
quá lộ liễu và thô thiển mà.”