Vị cao tăng còn chưa nói xong đã lập tức xoay người, tay phải vung quyền trượng quát lớn:
- Phật Quang Phổ Chiếu… Mọi tà ma, quỷ đạo mau mau tỉnh ngộ… quay đầu là bờ…
“Oanh… long long….”
Lão già vận đạo bào vừa bay ở phía xa, chưa kịp tới gần nhìn rõ tình hình
đầu đuôi ra sao đã bị một luồng ánh sáng màu hoàng kim chiếu lên người
khiến cả thân nhìn nhộn nhạo một chặp. Bất quá sau chốc lát ngẩn người,
lão liền nhìn nhóm hoà thượng phía trước với ánh mắt khinh bỉ. Trong khi đó vị cao tăng thì kinh ngạc thốt lên:
- Ý! Không phải ma quỷ!
- Hừ! Có bọn lừa trọc các ngươi mới là ma quỷ.
Lão già mặc bộ đạo bào bất mãn hừ lạnh một tiếng, rồi lại kiêu ngạo quát:
- Lão phu làm việc, những người không phận sự mau cút đi! Nếu không đừng trách lão phu hạ thủ bất lưu tình…
Hơn ba trăm vị tăng nhân nghe xong đồng loạt nhìn nhau hội ý. Rất nhanh vị
cao tăng dừng tay khỏi công việc, bước ra chắp tay nói:
-
Adidaphat. Việc trước mắt là phổ độ chúng sinh, giải thoát các oan hồn.
Vị thí chủ này không nên vì tư tâm mà làm hỏng việc công đức…
Lão đạo sĩ không kiên nhẫn chen ngang:
- Không nhiều lời. Mau cút cho lão phu…
Vị cao tăng đứng đầu thở dài:
- Đã vậy thứ cho bần tăng đắc tội rồi. Để hoá giải thống khổ cho các oan
hồn, giúp bọn họ siêu sinh đầu thai kiếp khác, chúng tăng dù hồn phi
phách tán cũng không từ…
Nói xong vị cao tăng bày ra tư thế phòng bị. Mà các vị cao tăng khác cũng lục đục cử các thành viên trong mỗi
nhóm ra ứng chiến. Tình huống mười phần căng thẳng.
Lão đạo sĩ dường
như đã quá quen phong cách hành sự của những tăng nhân tu luyện phật
pháp, nhưng là hiện tại vẫn không khỏi nhíu chặt cặp lông mày:
- Đám lừa trọc các ngươi nhất định không rút lui?
Hơn một trăm vị tăng nhân được cử ra ứng chiến nghe xong đều dõng dạc hô lớn:
- Tử chiến cũng không chịu lùi…
- Hừ! Cứng đầu cứng cổ, không biết sống chết. Để lão phu “phổ độ” các ngươi về cực lạc…
Lão đạo sĩ vừa quát lớn vừa vung tay, cây phất trần khẽ đẩy về phía trước,
lực lượng ào ào tuôn ra khiến cho không khí một trận vặn vẹo dữ tợn.
Đối diện, các vị cao tăng cũng không chịu lép vế. Hơn một trăm người nhanh
chóng đứng xếp thành trận đồ cổ quái có phần tương tự như La Hán Trận
nổi tiếng. Vị cao tăng đứng đầu vươn tay chộp về phía trước như sư tử vồ mồi, đồng thời miệng cũng gầm lên:
- Long Trảo Niết Bạo Sơn
Uy thế khổng lồ mang mười phần chính khí ầm ầm phóng ra, va chạm với lực lượng nhu hoà mà cường đại của vị đạo sĩ.
“Oanh… oanh…”
Tuy nhiên kết quả lại làm mọi người hoàn toàn bất ngờ. Chỉ chưởng phong
cùng cường kình vừa va chạm nổ dữ dội cũng là lúc vị cao tăng bị đánh
bật về phía sau, sắc mặt trở nên trắng bệch, khoé miệng rỉ ra tơ máu.
Trong khi đó vị đạo sĩ chỉ bị đẩy lùi lại vài bước, ánh mắt có vài phần
ngoài ý muốn tuy nhiên vẫn mang nét điềm tĩnh, khinh thường như lúc mới
đến.
Khuôn mặt vị cao tăng vặn vẹo một lượt. Lại qua một hồi dường
như đã nén lại được thương thế, vị tăng nhân đứng đầu mở miệng nói:
- Người này cực kỳ lợi hại. Nếu chúng ta không đồng lòng e rằng khó qua ải này…
Hơn trăm vị tăng nhân gật gật đầu biểu lộ đồng ý. Bọn họ cũng biết người
đứng trên cùng phật pháp cao thâm vậy mà còn lâm vào thế yếu, cho nên
bọn họ có lên cũng vô dụng. Chỉ có cách kết hợp sức mạnh của mọi người
lại mới có hi vọng chiến thắng.
Kinh nghiệm tác chiến của các vị
tăng nhân rất cường đại, còn không để lão đạo sĩ làm ra phản ứng, bọn họ đã xếp lại thành một thế trận kỳ lạ. Như nhóm người Văn Lục đứng nhìn
từ trên không trung xuống liền thấy vị trí bọn họ đứng có phần giống như chiếc tay khổng lồ.
Quả nhiên… chỉ thấy vị cao tăng đứng đầu đang chắp hai tay trước ngực đột ngột vung ra một chưởng, miệng gầm lớn:
- Như Lai Thần Thủ…
“UỲNH…”
Sức mạnh kết hợp của hơn một trăm vị tăng nhân hình thành một bàn tay hư
ảnh khổng lồ màu hoàng kim toả ra quang mang vạn trượng, uy thế mười
phần “nhiếp nhân”. Ngay cả sắc mặt đang điềm tĩnh của lão đạo sĩ cũng
kịch liệt biến đổi…
….
Phía nam Phong Ma Đô đánh nhau dữ dội
cũng không khiến tốc độ phá giải Phong Ma Trận ở đây chậm chễ. Lúc này
trên tầng cao không trung, Vân Nhi mồ hôi tuôn ra ướt đẫm trang phục Đại Việt cổ màu trắng tinh khiết của nàng. Hai tay Vân Nhi không ngừng kết
ra những thủ ấn huyền ảo, thỉnh thoảng lại vươn tay điểm ra một điểm.
Cây tiểu kỳ từ tay nàng lại phóng ra găm xuống mặt đất rồi như được tiếp thêm sức mạnh chốc lát đã lớn lên. Người ngoài nhìn lá cờ khổng lồ bay
phần phật tưởng như vô hại nhưng là mỗi lần “phất phới” lại phát ra
những âm thanh trấn nhiếp khiến những cô hồn dã quỷ thoát ra khỏi phong
ấn lập tức bị gom lại một chỗ. Các vị cao tăng cũng rất vui mừng tụ tập
lại những chỗ này, ra sức thi triển phật pháp hoá giải oan khí cho các
linh hồn.
Mỗi một linh hồn thoát ra khỏi phong ấn đều mười phần
dữ tợn. Những đám khói trắng bập bềnh với những hình thù kỳ quái cùng đủ những tiếng gào khóc leng keng đinh tai như kim loại va chạm. Người
thường chỉ cần nghe thoáng qua thôi cũng đủ chân tay mềm nhũn rụng rời,
không đủ can đảm để cử động.
Nhưng mà sau khi trải qua phật pháp
của các vị cao tăng, bọn họ đều hiện ra khuôn mặt thật của mình. Mặc dù
có chút hư ảo, nhưng mà đám người Văn Lục vẫn phân biệt được rõ ràng
từng người. Có cụ già hiền hoà, cũng có thiếu nữ tinh nghịch lẫn thanh
niên cường tráng. Lại càng có nhiều đứa trẻ khúc khích chạy quanh những
linh hồn người thân còn sống tới hiện tại.
Tất cả đều mang ánh mắt
cảm kích nhìn các vị cao tăng lẫn các thành viên tổ đội số mười hai. Sau bao nhiêu năm bị hành hạ đau khổ, thiêu đốt trong oán khí ngập trời,
hôm nay bọn họ được giải thoát.
Ngàn vạn bóng người tụ họp đông
đúc trên không trung, tò mò nhìn xuống phía dưới. Bọn họ chưa vội vàng
rời đi mà ngóng trông xem trong cái Phong Ma Trận khổng lồ kia có còn
linh hồn người thân nào của mình chưa bị thôn phệ, chưa bị phi tán.
Bầu trời Phong Ma Đô lúc này hình thành hai thái cực trái ngược. Phía tít
trên cao, ngàn vạn linh hồn đã được giải thoát khỏi oán khí lúc này sáng ngời như những vì sao trong đêm, lại đứng chen chúc cùng nhau tạo thành một dải quang mang như ngân hà, như một tấm thảm kim cương khổng lồ tự
phát sáng, xinh đẹp, lung linh và huyền ảo…
Mà phía dưới mặt đất thì
oán khí ngập trời, khí đen thoát ra từ Phong Ma Trận hoà lẫn những linh
hồn chưa được “phổ độ” cộng với những tiếng thét gào rung trời khiến cho cả một vùng u ám, tối tăm.
Văn Lục nhìn thấy cảnh này cũng thầm
cảm khái trong lòng. Nếu lúc trước hắn không có “ý đồ đen tối” mời các
vị cao tăng về đây đỡ đòn cho hắn thì hôm nay còn bao nhiêu thảm trạng
đã xảy ra. Ít nhất những linh tràn ngập oan khí này mà không được các vị cao tăng kiềm giữ, phổ độ mà tràn lan ra tứ phía vậy cả thành phố sẽ
chìm trong đại hoạ. Cả vùng sẽ biến thành một vùng đất chết lần thứ hai. Những linh hồn đầy oán khí sẽ xâm nhập vào thân thể những người còn
sống cắn nuốt, và thôn phệ linh hồn lẫn sinh cơ của bọn họ. Lúc này Na
Na đã tạo cho mọi người đang ngủ say một lớp phòng ngự khiến cho các oan hồn trong thời gian ngắn không cách gì xâm nhập, các vị cao tăng cũng
hoạt động dễ dàng hơn.
Vươn mắt nhìn ra xa phía nam, hơn một trăm vị cao tăng và lão đạo sĩ vẫn đang kịch chiến, tiếng quát lẫn chưởng
phong nổ ầm trời cũng không chút thua kém so với tiếng gào thét của các
oan hồn phía này. Sắc mặt Văn Lục khẽ trầm tư, tiếp đó hai mắt của hắn
sáng ngời. Văn Lục lập tức mở miệng phân phó.
- Hàm Tiếu tiểu
muội dùng hoả diễm của mình lùa những linh hồn này lại một chỗ. Những
người khác mặc dù không tu luyện về mặt linh hồn nhưng với đẳng cấp hiện tại dùng uy áp để ép bọn họ vào khuôn khổ cũng không phải là không thể. Chúng ta mau ra tay, hi vọng kết thúc sớm trước khi cuộc chiến bên kia
tới hồi kết.
Đám người Kiệt Hào và cô nàng sát thủ nghe vậy đều
gật đầu. Tất cả dùng uy áp của mình, ngăn cản những oán hồn đang bay
lung tung các phía, rồi từ từ gom lại một chỗ. Tiếp đó hai ba vị cao
tăng đồng thời phóng thích Phật Quang Phổ Chiếu để giải trừ những oán
khí trên các linh hồn, khiến bọn họ không còn cuồng bạo, điềm tĩnh lại
với đúng bản chất và từ từ bay lên trên cao trước sự vui mừng cực độ của những linh hồn trên đó.
Điều làm Văn Lục kinh ngạc là cả không
gian như có một sợi liên lạc vô hình giữa các vị cao tăng. Cứ mỗi khi
bọn họ phổ độ được một số lượng lớn linh hồn, thì bọn họ không những
không có sa sút sức mạnh mà càng thêm cường đại. Chỉ trong hơn mười
phút, rất nhiều vị đột phá, kim quang trên người cũng ngày một đại
thịnh. Càng kinh ngạc hơn là ngay cả những vị tăng nhân chiến đấu ngoài
xa không tham dự vào công việc phổ độ oan hồn nhưng tu vi vẫn không
ngừng được đề cao làm nhóm người Văn Lục há hốc mồm không biết là sức
mạnh của bọn họ là dựa vào đâu sinh ra.
“Không lẽ là do tín niệm?”
Nhìn ra trong mắt những người còn lại đều có nét ngạc nhiên cùng nghi hoặc, cô nàng sát thủ truyền âm.
- Phật pháp dường như tín niệm càng cường đại thì tu vi càng lớn mạnh.
Các vị cao tăng chiến đấu ngoài kia mặc dù không trực tiếp tham gia phổ
độ oan hồn nhưng “công đức” của bọn họ là không thể phủ nhận. Nếu dựa
vào công đức của một người để mà tính tu vi thì công đức của bọn họ cùng với mỗi linh hồn được giải thoát đều đang tăng lên. Bởi thế tu vi của
bọn họ cũng đồng thời thăng cấp…
Mọi người nghe xong gật gật đầu. Ngước nhìn lên trên không trung, sắc mặt Văn Lục không khỏi vui mừng:
- Oan hồn sắp hết, phong ấn cũng sắp được giải.
Hàm Tiếu tiểu muội vừa vung vẩy chiếc quan tài phát ra ngọn lửa màu tím tạo uy áp vừa lau mồ hôi:
- Híc híc…Tiếp theo là tới đâu vậy Văn Lục đại ca. Nếu lần nào cũng như vậy thì mệt chết Hàm Tiếu mất.
Văn Lục xoa xoa cằm:
- Chưa phá xong Phong Ma Trận này nên Hồn Ngọc cũng chưa công bố phải đi
đâu. Tuy nhiên ta đoán chúng ta rất có thể lên Cao Nguyên…