Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn

Chương 10


trướctiếp

Vừa nghe xong điện thoại, Đàm Hạ Thụ lập tức chạy tới.

Bác sĩ của gia đình đang cùng với mẹ anh ở phòng khách thảo luận về bệnh tình của Đàm Tinh Hà, Đàm Hạ Thụ nhận cốc trà nóng do người giúp việc đưa tới, nghe mẹ anh giải thích tình huống ——

"Con bé khóc thật lâu, lại không chịu uống thuốc, náo nói không muốn sống. Ai, con đi khuyên nhủ con bé đi."

Mới vừa ở trong điện thoại, đã cùng Hạ Thụ nói chuyện đã xảy ra.

"Cũng khó trách con bé khó chịu, lần đầu tiên có nói thẳng với nó như thế."

Hai mẹ con, dưới đèn lẳng lặng ngồi trong chốc lát.

Đàm Bích Nga lau nước mắt.

"Mẹ nên ngăn cản, nhưng lúc đó mẹ lại nghĩ, có người nói với con bé như vậy cũng tốt, dù sao em gái con mấy năm này, cũng cho con không ít phiền toái. Nếu là để chúng ta nói, có khi con bé còn khó chấp nhận hơn... Mẹ làm sao cũng không nghĩ tới con bé lại ở trước mặt mọi người lấy tóc giả xuống..."

Đau lòng a, đứa nhỏ này mười lăm tuổi mắc bệnh ung thư não, từ đó cùng ung thư kháng chiến, thật vất vả mới khống chế được, nhưng bởi vì thời gian dài cùng tật bệnh làm bạn, thiếu hụt cùng người khác giao tế, hành động trẻ con, tư tưởng cực đoan.

Đàm Tinh Hà từng cùng bạn trên mạng nói chuyện yêu đương, nhưng trong một lần hẹn hò, cùng người đi đường đụng chạm, khiến cho tóc giả rơi xuống, bạn trai nhìn thấy đỉnh đầu trọc lóc của cô, mặt ngoài trấn định, còn muốn cô đừng để ý, nhưng càng lúc càng xa, cuối cùng tránh không gặp mặt. Từ đó Đàm Tinh Hà nhận định trên đời chỉ có một người vĩnh viễn sẽ không ngại cô xấu, không sẽ rời khỏi cô, đó chính là anh trai thân yêu của cô, anh đã đáp ứng sẽ vĩnh viễn bảo vệ cô.

Đàm Hạ Thụ vỗ vỗ bả vai mẹ, đứng dậy, hướng phòng của Tinh Hà đi tới.

Đẩy cửa ra, bên trong tối đen, không khí buồn bực. Anh mở đèn, lập tức người trên giường kéo chăn trùm đầu, che đi ánh sáng. Anh đi tới kéo rèm cửa sổ để cho áng sáng tràn vào, lại mở ra cửa sổ, để cho không khí mới mẻ thay thế cho không khí buồn bực trong phòng. Sau đó, anh cuốn cao ống tay áo, ngồi xuống bên giường, vén chăn lên, cười ngắm người núp bên trong.

"Anh..."

Cô không có đội tóc giả, nước mắt lưng tròng, ánh mắt giống như nai con vô tội.

"Tại sao không uống thuốc?"

"Tại sao phải uống thuốc, em chết đối với tất cả mọi người đều tốt..."

Cô thương tâm nói:

"Dù sao em chỉ biết cho mẹ cùng anh thêm phiền toái, em biết các người cũng ghét em, em là gánh nặng của mọi người."

Nhớ tới lời của Hùng Bảo Bảo, cô thương tâm nói.

Hạ Thụ cười, dung túng tính tình của cô, ôn nhu nói:

"Em chết, anh sẽ rất đau lòng."

Cô khóc to:

"Anh còn có Hùng Bảo Bảo, cô ta rất khỏe mạnh, cô ta có thể theo anh cả đời!"

Ngưng mắt nhìn gương mặt tái nhợt của em gái, bệnh tật tàn khốc đã ăn mòn con người cô; thương sự đau khổ của cô, anh trước giờ vẫn dung túng, mặc cô vì cảm thấy không an toàn mà vơ vét tình cảm của anh. Hóa ra phần dung túng này chỉ làm cô càng chìm sâu hơn vào sự bi thương.

"Tinh hà."

Hạ Thụ kéo cô, nhìn cô.

"Anh yêu Hùng Bảo Bảo, không có nghĩa là sẽ giảm bớt sự quan tâm yêu thương em. Chúng ta là người thân, chảy cùng dòng máu, tình cảm của chúng ta không thể phân cách, cũng không gì có thể so sánh được. Em là em gái của anh, vĩnh viễn cũng là như vậy, sẽ không bởi vì anh yêu người nào mà có thể thay đổi sự thật này. Chờ anh cưới cô ấy, cô ấy có thể cùng anh cùng nhau yêu thương em."

"Nhưng anh yêu thương, bận rộn cùng bạn gái, em rất tịch mịch."

Đàm Tinh Hà níu lấy áo sơ mi Hạ Thụ khóc rống .

"Làm sao có thể?"

Hạ Thụ nhẹ giọng trấn an em gái.

"Chờ anh đem Bảo Bảo cưới vào cửa, không phải lại có thêm người thương em?"

"Em từng cùng cô ta gây lộn! Cô ta làm sao có thể thương em? Cô ta ghét em, còn mắng em."

"Cô ấy mắng em?"

Hạ Thụ xoa đầu cô.

"Đúng vậy a, mắng rất dữ, đem em mắng khóc... Cô ta không có nói với anh sao?"

Ca ca tám phần đã biết chuyện điều tra Bảo Bảo, Đàm Tinh Hà quệt mồm hỏi:

"Cô ta hẳn là đã tố cáo với anh? Cô ta nói như thế nào? Có phải nói em rất đáng giận? Cô ta bảo anh đến tìm em tính sổ?"

"Em tình nguyện uống thuốc không? Mẹ rất lo lắng cho em."

Anh không muốn hưởng ứng vấn đề này.

Đàm Tinh Hà lui người, nhìn anh trai, lòng nghi ngờ phỏng đoán.

"Tại sao không nói? Cô ta mắng em thế nào? Anh nói đi, không cần sợ em thương tâm."

"Em thật muốn nghe?"

Anh cười.

"Dĩ nhiên!"

Đáng giận, Hùng Bảo Bảo nhất định đem cô mắng được rất khó nghe, khích bác tình cảm giữa cô cùng anh trai.

"Chuyện này rất quan trọng? Tại sao phải nghe để thêm tức giận?"

Hạ Thụ siết chặt gương mặt cô.

"Hừ! Anh nói, em pahir nghe xem cô ta có nói bậy hay không."

Tinh Hà lau nước mắt.

"Tốt."

Đàm Hạ Thụ đưa tay lấy ra cái chén cùng thuốc.

"Uống thuốc đi, anh sẽ nói cho em biết."

Đàm Tinh Hà nhận lấy cái chén một ngụm đem thuốc nuốt xuống.

"Nói đi. Mắng em cái gì?"

Đàm Hạ Thụ đặt cái chén xuống xong, cười ngắm em gái.

"Cô ấy không nói gì."

Đàm Tinh Hà trố mắt.

"Không thể nào."

Hùng Bảo Bảo rõ ràng rất giận.

"Trên thực tế, cô ấy cũng không có gọi điện thoại cho anh."

"Gạt người! Cô ta không tố cáo, làm sao anh bỗng nhiên chạy về nhà?"

"Em thương tâm như vậy, mẹ gọi điện thoại cho anh."

Đàm Hạ Thụ rút giấy giúp cô lau nước mắt.

"Anh nghe nói em gặp chuyện không hay, lập tức về thăm em."

"Cô ta thật không có gọi điện thoại?"

"Anh sao phải lừa em, buổi tối chỉ có mẹ gọi cho anh."

Hạ Thụ đau máy cho Tinh Hà kiểm tra.

"Cô ta..."

Đàm Tinh Hà kiểm tra thông tin cuộc gọi tới.

"Anh có gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy tắt điện thoại."

"Tại sao?"

"Còn tại sao, không dám anh."

Đàm Hạ Thụ cười nắm lấy mũi cô.

"A? Bởi vì em đầu trọc sao? Hù cô ấy?"

"Không phải vậy, đứa ngốc."

Hạ Thụ cười to, vỗ vỗ đỉnh đầu trọc lóc của em gái.

"Vậy tại sao cô ta..."

"Anh nghĩ... Cô ấy là vô ý chọc cho em khóc, làm cho em bi thương, cho nên không có mặt mũi nào gặp anh."

"Cho nên cô ta cũng không còn nói cho anh biết em điều tra cô ta..."

Cho là Hùng Bảo Bảo có lập tức cùng anh trai tố cáo, kết quả cô ngược lại trốn đi?

"Em điêu tra cô ấy?"

Hạ Thụ kinh ngạc, Đàm Tinh Hà phút chốc trốn vào trong chăn.

Tinh Hà núp ở mặt trong buồn bực nói:

"Em biết sai rồi! Thật biết rồi..."

Lời của Hùng Bảo Bảo nói còn văng vẳng bên tai...

Anh ấy lại có loại em gái như cô, mở miệng nói yêu thương anh ấy nhưng lại toàn làm những chuyện tổn thương anh ấy.

Không! Tinh Hà níu chặt chăn. Không phải như thế! Cô chẳng qua là sợ, sợ tịch mịch. Đàm Tinh Hà từ trong chăn hướng Hạ Thu kêu lên:

"Anh, thật ra em... em thật sự... Hy vọng anh hạnh phúc..."

Hạ Thụ ngơ ngẩn, nhìn đứa em gái nhỏ trong chăn vì khóc mà thân thể run rẩy. Anh tự tay vỗ vỗ chăn.

"Tinh Hà, em hiểu chuyện, anh thật rất vui. Cám ơn."

"Anh đi tìm chị ấy đi, không cần lo lắng cho em. Những năm này... Thật xin lỗi, em thật sự hy vọng anh vui vẻ, thật!"

Đàm Tinh Hà học kiên cường dũng cảm, không để cho anh phiền não.

"Anh thật là rất vui..."

Hạ Thụ rất vui mừng, em gái của anh rốt cục hiểu được tỉnh lại. Xoa xoa người trong chăn, nhẹ lời hứa hẹn.

"Em vĩnh viễn là em gái anh thích nhất, vĩnh viễn."

*****

Thương tổn Đàm Tinh Hà, Hùng Bảo Bảo rất khó chịu. Cô tắt điện thoại di động, sợ đối mặt Đàm Hạ Thụ. Nghĩ đến bản thân đối với em gái anh làm ra chuyện quá phận như vậy, cô cảm thấy rất có lỗi với Hạ Thụ.

Chín giờ bốn mươi, Đàm Hạ Thụ trực tiếp gọi đến Hùng gia, Hùng Hoa Anh nhận, Bảo Bảo ở bên chớp mắt, muốn cha nói dối rằng cô không có ở đây.

"Bảo Bảo còn chưa có về nhà..."

Hùng Hoa Anh giúp con gái nói dối Hạ Thụ. Sau khi cúp máy sau, hỏi Bảo Bảo:

"Các con cãi nhau?"

"Không có."

"Vậy sao không tiếp điện thoại của cậu ta?"

Cô không phải đang chìm trong tình yêu cuồng nhiệt sao?

"Ai, ba đừng quản nữa!"

Hùng Bảo Bảo ánh mắt lóe lên.

Hùng Hoa Anh đi ngủ trước còn bỏ lại câu nói.

"Đàn ông tốt như vậy rất khó tìm, con đừng giận nữa."

"Uy, con nào có giận anh ấy?"

X ! Bây giờ cô giống như con rùa vậy, một con con rùa làm sai chuyện sợ bị mắng chui vào trong vỏ, thật là không được tự nhiên.

Mười một giờ, điện thoại lần nữa vang lên.

Nhất định là Hạ Thụ! Cô nhìn chằm chằm điện thoại, kinh hồn táng đảm.

Hùng Hoa Anh đã đi ngủ bị đánh thức, từ phòng ngủ rống:

"Điện thoại, điện thoại a!"

Ầm ĩ đã chết!

"Dạ."

Hùng Bảo Bảo đưa tay đón, đầu ngón tay vừa đụng đến điện thoại đột nhiên ngược lại giật ra dây cắm, tiếng chuông lập tức ngưng bặt.

Hô ~~ cô thở dài, giật mình đổ mồ hôi. Trời ạ ~~ cô thất bại tung một quyền vào không trung, ngã ngồi xuống ghế sa lon. Uất ức! Nghiêm khắc mà nói, cô cũng là vô tâm ma!

Cảm thấy dạ dày có chút đau, buổi tối còn chưa có ăn. Cô đứng dậy xuống bếp lấy mì tôm, đổ nước nóng, đậy nắp.

Bảo Bảo xoay người, lưng dựa vào tủ bếp, ngắm ngón chân cái sưng đỏ. Di? Phồng lên rồi ... Ai, đi không quen giày cao gót, mài phá ngón chân, lại kéo ra bộ âu phục màu hồng phấn cao quý trên người, nghĩ tới, chờ một lát tắm xong, muốn đem nó đóng gói ngày mai cầm đi giặt, bộ âu phục này đã tiêu tốn của cô mất ba ngàn đồng đấy, là bộ quần áo đắt tiền nhất cô từng mua. Ai, đáng tiếc, bữa tiệc bị phá hư.

Cha nói rất đúng, tính tình của cô thật cần cải tiến, khi đó nếu như nhịn xuống không cùng Đàm Tinh Hà ầm ĩ đã tốt.

Suy nghĩ miên man, chợt nhớ lại bát mì tôm, xoay người mở nắp ra, mặt cũng hồ, nát thành một đoàn.

Lười đi ra ngoài ăn, cầm chiếc đũa, gawso lên vài sợi... Sợi mì bị nấu nhừ, ai oán giắt trên đũa, sau đó đứt quãng rớt lại trong bát.

Bảo Bảo nhíu mày, đáng giận! Thật ác tâm... Quơ lấy chén, đem bỏ vào bồn rửa, ném chiếc đũa, hai tay chống lên tủ bếp.

Đinh —— chuông cửa phút chốc vang lên.

Cô xoay người, xuyên qua phòng khách đi mở cửa.

Dưới đèn, Đàm Hạ Thụ tựa vào cạnh cửa, liếc thấy Bảo Bảo, nhếch miệng, xuy một tiếng huýt sáo.

"Wao, em mặc váy!"

Lần đầu tiên nhìn thấy.

"Làm sao lại tới?"

Bảo Bảo hỏi được hữu khí vô lực, tránh ra tầm mắt của anh.

"Làm sao không nghe điện thoại?"

Tiếng nói trầm thấp ôn nhu hỏi cô.

Ai đó tâm tình xuống thấp, cúi đầu tự định giá có nên nói ra chuyện tối nay hay không. Anh còn không biết sao? Cô buông thỏng mặt, tâm sự nặng nề.

Anh mỉm cười.

"Em nhìn một bộ chột dạ bộ dạng."

Con người trước giờ cao khí ngang trời, nay lại bày ra bộ dạng này, có thể thấy không chịu đả kích không nhỏ.

Bảo Bảo ngẩng đầu, trừng anh một cái.

"Em đang rất phiền!"

Hạ Thụ nắm lấy một lọn tóc cô, kéo nhẹ, gương mặt gần sát hơn. Nhìn thẳng cô nói:

"Mặc đồ đẹp như vậy, có phải là giấu anh cùng người khác hẹn hò?"

"Nói loạn!"

Anh ha hả cười. Giọng nói hơi khinh bạc quen thuộc, kỳ dị trấn an tâm tình của cô.

Vốn là như vậy, anh dùng giọng điệu này nói chuyện, giống như là thiên hạ không có đại sự, tất cả đều chỉ là lo sợ không đâu. Như vậy bình thản, nói nói cười cười. Bảo Bảo đưa mắt nhìn anh, dưới ánh trăng Đàm Hạ Thụ, anh tuấn trong sáng, thưởng tâm duyệt mục.

Cho dù anh biết chuyện tối nay, anh cũng sẽ không tức giận với cô? Dù sao anh đối với cô luôn luôn đều là ôn hòa như vậy, có tính nhẫn nại a, có nên không bởi vì chuyện này mà trở nên chán ghét cô?

Hỏng bét, tình yêu quả thật hại người lo được lo mất, cô từ bao giờ lại sợ bị ghét như vậy?

"Hạ Thụ..."

Làm sao bây giờ? Bị người nhà anh ghét. Bảo Bảo thở dài, buông thỏng bả vai, do dự không biết phải như thế nào nói.

Hạ Thụ lui về phía sau một bước, đánh giá cô, đem cô từ đầu đến chân nhìn một lần, tầm mắt dừng lại trên đầu ngón chân sưng đỏ của cô.

"Ngón chân làm sao vậy?"

"Mang giày cao gót mài trầy da."

"Cho nên tối nay em khó có dịp mặc âu phục, đồng thời phá lệ đi giày cao gót?"

Anh nhìn thẳng cô, đông thời giật xuống chiếc cà vạt màu lam trên cổ áo.

Anh lắc đầu, cười ngắm cô, dùng khẩu khí lười biếng nói:

"Bảo Bảo, gặp người nhà anh cần thận trọng như vậy sao?"

Anh biết? ! Bảo Bảo phút chốc đỏ mặt.

Hạ Thụ ranh mãnh nói:

"Thì ra là... em coi trọng người thân của anh như vậy."

Anh bộ dạng tỏ vẻ rất cảm động.

"Anh biết hết rồi?"

"Ừ."

"Em là nói... Ừ... Anh biết bao nhiêu?"

"Biết từ lúc bữa ăn diễn ra cho tới lúc em gái anh tháo tóc giả xuống."

Trong ngữ khí của anh hàm chứa nụ cười.

"Vậy anh..."

Làm sao còn cười được?

Anh mang áo khoác vắt lên vai phải, giơ tay lên nhìn đồng hồ.

"Các người hẹn sáu giờ đúng không... Bây giờ là mười hai giờ ba mươi lăm phút."

Ánh mắt đối lại ánh mắt của cô.

"Nói cách khác, đã qua hơn sáu giờ, trên người của em còn mặc âu phục, có thể thấy được phiền não đến mức cũng không muốn đi thay đồ. Anh trăm phần trăm khẳng định em bữa tối nay vẫn chưa ăn gì, hai trăm phần trăm khẳng định em hiện buồn đến muốn chết."

Anh cười cười trừng mắt nhìn. Thật không giống như Hùng bảo Bảo lúc bình thường thân thể khỏe mạnh, khí thế hừng hực.

"Em đối với em gái anh rất nặng lời."

Bảo Bảo nhỏ giọng nói.

Hạ Thụ đi lên trước, chế trụ cổ tay của cô, đột nhiên đem cô ôm ngang.

"Hạ Thụ?"

Đột nhiên bị nhấc lên, cô vội vàng ôm lấy cổ anh.

"Bây giờ anh lo lắng nhất chính là cái bụng đáng thương của em, em không đói bụng sao?"

Anh cúi nhìn cô, tiếng nói sủng nịch.

"Anh thả em xuống, làm chi ôm?"

Hạ Thụ hôn lên trán cô.

"Chúng ta đi ăn cái gì ngon ngon, cho em ăn đến no thì thôi."

"Nhưng là —— "

Phanh! Không cho cô cơ hội cự tuyệt, Hạ Thụ đá lên cửa sắt.

"Uy, em còn chưa mang giày!"

"Bỏ qua cho cho đôi chân đáng thương kia đi, anh sẽ ôm em."

Ôm cô bước về phái xe.

"Chìa khóa, túi xách..."

Hết thảy đều không mang a! cô giãy dụa muốn đứng xuống.

"Kia đều không là vấn đề."

Đem cô nhét vào trong xe.

"Không có chìa khóa em làm sao về nhà? Ba em đã ngủ..."

Cô còn đang la lối chiếc xe đã phóng đi trên con đường tối.

*****

Trong một nhà hàng Ấn Độ nhỏ, nơi được giới văn nghẹ sĩ yêu thích nhất, ân trong một ngõ nhỏ tách biệt với thành phố, không có bảng hiệu, tường cement, có một cầu thang trải thảm vàng thông với nhà hàng dưới lòng đất.

Đàm Hạ Thụ ôm Hùng Bảo Bảo hướng phòng dưới đất đi.

"Uy, có thể thả em xuống, như vậy quá rêu rao đi?"

"Có quan hệ gì."

"Phía dưới là nhà hàng?"

"Nhà hàng Ấn Độ."

"Anh bây giờ định cứ thế ôm em vào nhà hàng?!"

Cô đề cao âm lượng.

Anh ha hả cười.

"Cũng có thể khiêng đi nhưng em mặc váy, anh sợ em cảnh xuân lộ ra ngoài... Ngô!"

Bị Bảo Bảo đá một cước.

Đàm Hạ Thụ kiên trì không buông cô xuống, Hùng Bảo Bảo cô một thân võ công, muốn thoát khỏi ngực của anh quá dễ dàng. Nhưng nghĩ đến, anh là sợ chân cô đau mới kiên trì ôm cô, mặc dù lúng túng, trong lòng vẫn là ngọt ngào, hưng phấn. Ngoài miệng không thừa nhận, trong lòng lại vì sự ôn nhu của anh mà cảm động.

Đi xuống thang lầu, trên bức tường cement màu xám tro có một chiếc giá cắm nến, bên trên còn có một cây nên đang đốt lên, quang ảnh lần lượt thay đổi, bọn họ giống như là đã xuyên qua một cái đường hầm thời không kỳ quái.

Theo từng bậc một đi xuống thang lầu, dựa vào lồng ngực rộng lớn nam tính của anh, ngửi mùi thuốc lá nhàn nhạt trên cơ thể anh, cảm thụ xúc cảm bóng loáng nhẵn nhụi từ chiếc áo sơ mi cao cấp phẳng phiu của anh trên gương mặt. Bảo Bảo vui vẻ, cả đêm tâm tình căng thẳng cũng từ từ thanh tĩnh lại.

Anh biết chuyện phát sinh buổi tối, vẫn còn tìm đến cô. Anh không có trách cứ cô nửa câu, chẳng qua là lo lắng cô còn không có ăn bữa ăn tối. Anh yêu thương cô hai chân không quen đi giày, một đường đem cô ôm qua...

Bảo Bảo đem mặt vùi vào lồng ngực kia, lỗ tai rõ ràng nghe thấy tiếng tim đập của anh. Cô có thể nào ngăn cản một người đàn ông ôn nhu như vậy a!

Bọn họ đi tới cửa nhà hàng, cô nghe thấy tiếng đàn Măng-đô-lin duyên dáng, từ trong lòng ngực của anh nhìn lại, trong mũi tràn ngập mùi vị trầm hương nồng đậm, cảnh tượng trước mắt tựa như đi tới vương quốc Ấn Độ thần bí.

Ai có thể nghĩ đến giữa đêm khuya tại Đài Bắc, bên dưới một con đường vắng lặng, lại có một nhà hàng Ấn Độ như vậy?

"Nhà hàng mở cửa từ lúc này đến sáng sớm."

Hạ Thụ giới thiệu.

Hai nữ phục vụ ăn mặc theo kiểu Ấn Độ tiến tới chào hỏi bọn họ, dẫn bọn họ đến chỗ ngồi.

Hạ Thụ không chịu để cô xuống, kiên trì ôm cô đi về phía chỗ ngồi, nếu là ở một nhà hàng khác chuyện này nhất định khiến cho mọi người xôn xao, nhưng ở chỗ này cũng không như vậy, đại khái nguyên nhân do khách nhân tụ tập ở đây phần lớn là người hoạt động trong giới nghệ thuật.

Bảo Bảo bận rộn đánh giá cách trang hoàng trong nhà hàng. Từ trần nhà rũ xuống những tua rua trùng điệp nặng nề, trên mỗi chuỗi đều có một câu Kinh Phật. Trong mùi trầm hương nồng đậm, tràn ngập một cỗ không khí lang thang chán chường.

Bảo Bảo chuyển ánh nhìn lên trên không. Nơi này không có đèn, nóc nhà treo treo một cái mâm lớn, trong mâm đốt rất nhiều nến, mâm khẽ đung đưa, ánh nến hắt xuống cũng chợt lóe, chợt lóe.

Nơi này không có ghế, một cái bàn thấp được đặt ở trên giường. Mọi người cởi giày, bỏ xuống áo khoác, hoặc ngồi hoặc nằm, trò chuyện với nhau, có người thậm chí còn lấy tay ăn cơm.

(Đồ ăn Ấn Độ, đương nhiên phải ăn bằng tay )

Xôn xao! Mở rộng tầm mắt.

Đi tới chỗ ngồi, Hạ Thụ để Bảo Bảo xuống, ngồi xuống phía đối diện cách cô cái bàn thấp.

Nhân viên phục vụ đưa tới một cái bát đồng đựng nước, hai cái khăn tay đặt ở trên bàn.

"Tối nay chúng ta thể nghiệm một chút cuộc sống của người Ấn Độ."

Anh kéo tay cô bỏ vào bát đồng, vốc nước giúp cô rửa tay.

"Phải dùng tay ăn cơm sao?"

Cô hỏi.

"Ở Ấn Độ, bình thường mọi người thường dùng tay ăn cơm."

Anh rút ra khăn mặt, bao lấy tay cô, cẩn thận lau khô, động tác thật ôn nhu.

"Bọn họ sẽ không bị phỏng tay?"

Hạ Thụ cười đáp:

"Sẽ không. Em cũng có thể lựa chọn dùng dao nĩa, bất quá anh tính muốn nhập gia tùy tục."

Anh rửa tay, cuộn lên ống tay áo, đồng thời giải khai mấy cái nút áo sơ mi.

Nhìn động tác của anh, cô cảm giác miệng đắng lưỡi khô. Cổ của anh lộ ra khỏi cổ áo sơ mi mở rộng, làm cho người mơ màng (>"

trướctiếp