- Bằng hữu có thể nói chuyện với ngươi lúc ngươi buồn chán, có thể giúp
ngươi lúc ngươi gặp nguy nan, có thể ở cùng ngươi lúc ngươi sung sướng.
Cho dù là chí cao vô thượng thì thế nào. Trong lúc đó bằng hữu chưa bao
giờ phân chia cường đại và yếu ớt, chỉ có tình nghĩa và vĩnh hằng! Rất
nhiều người bình thường sinh mạng chỉ ngắn ngủi khoảng trăm năm. Một
trăm năm, đối với ngươi và ta mà nói chẳng qua chỉ là thời gian trong
chớp mắt. Có thể chúng ta ở chỗ này nói chuyện với nhau, có thể chúng ta chỉ nhẹ nhàng ngủ gật, một trăm năm đã dễ dàng trôi qua. Thời gian này
đối với người đại biểu cho thiên địa như ngươi có vẻ như hoàn toàn không có ý nghĩa. Bởi vì trong lòng ngươi thời gian là vĩnh hằng. Cho dù thế
giới này bị hủy diệt trăm lần, ngàn lần, ngươi vẫn bất tử bất diệt.
Cgươi có thể chứng kiến mỗi thời đại biến đổi. Ngươi có thể chứng kiến
mỗi thời đại hủy diệt và phục hưng. Nhưng ngươi lại vĩnh viễn không thể
lĩnh hội được ý nghĩa và niềm vui của tình hữu nghị vĩnh hằng!
-
Phàm nhân trăm năm tuổi thọ. Mặc dù sẽ có ngày bọn họ chết đi, trong
lòng bọn họ vẫn nhớ tới sự tồn tại của tình bằng hữu! Ngươi đi theo ta!
Âu Dương vung cánh tay lên. Hành lang luân hồi được gọi là thần bí nhất đã xuất hiện ở trước mặt hắn và Thiên Vương. Cánh cửa trong hành lang luân hồi đóng lại, đối với người khác mà nói là một con đường không thể quay đầu trở lại. Nhưng đối với cấp bậc như bọn họ xem ra không khác nào hậu viên của nhà mình.
- Ngươi thả luân hồi ra, khiến luân hồi vận
chuyển bình thường. Ta dẫn ngươi đi xem khi phàm nhân còn sống, sinh lão bệnh tử, vui mừng tức giận buỗn bã, đều là những điều ngươi không có.
Cái gì là chí cao vô thượng? Chí cao vô thượng không nhất định là có lực lượng phá hủy tất cả. Chí cao vô thượng có lẽ chỉ là đi tìm lại chính
chúng ta mà thôi.
Âu Dương nói. Thiên Vương thả hành lang luân
hồi ra. Toàn thế giới giống như lại trở nên yên tĩnh. Hành lang luân hồi chung quy đã được mở ra.
Âu Dương đi ở phía trước. Thiên Vương
đi phía sau Âu Dương. Hắn muốn xem thử vĩnh hằng trong miệng Âu Dương
rốt cuộc là cái gì! Thiên Vương chưa bao giờ hiểu rõ những điều này.
Trong lòng Thiên Vương, vĩnh hằng chính là vĩnh sinh. Nhưng thật sự có
phải là như thế hay không?
- Ngươi nhìn gia đình kia đi. Đó là một gia đình bình thường!
Âu Dương tùy tiện chọn một thế giới. Nhưng lần này đúng dịp, vừa vặn chọn
đúng thế giới địa cầu trong cơ thể của Thiên Vương. Đây là một đôi vợ
chồng hết sức bình thường. Cuộc sốngn của hai người bọn họ quá nghèo
khó. Người chồng mỗi ngày đều phải ra ngoài làm công. Người vợ lúc nào
cũng bận rộn lo toan cuộc sống. Nhưng mỗi buổi tối hai người này đều mỉm cười ôm nhau ngủ...
Trong luân hồi mở ra một lối vào có thể
khiến hai người cùng đi qua. Âu Dương dẫn theo Thiên Vương đi tới bầu
trời của địa cầu. Lúc này chính là khi màn đêm buông xuống. Âu Dương và
Thiên Vương đi trong bóng đêm. Mọi người đều không thể nhìn thấy và
không cảm nhận được sự hiện hữu của bọn họ. Hai người bọn họ giống như
hai quỷ ảnh.
- Chính là bọn họ, chú ý đôi phu thê này!
Âu
Dương chỉ vào hai vợ chồng phía trước đang tay trong tay từ trên xe buýt đi xuống. Lúc này, người nữ tử kia có bụng rát lớn. Rõ ràng hai người
này không phải là gia đình giàu có. Nếu không, hẳn bọn họ đã đi xe riêng của mình, chứ không dẫn theo thê tử trong bụng mang dạ chửa chen chúc
trên xe bus.
- Đây là điều ngươi muốn ta xem sao? Đây chính là
công bằng ngươi muốn ta xem sao? Những người có tiền có thể bởi vì thú
vui độc ác trong lòng mình mà một đêm tung ra ngàn vạn. Người như vậy
lại chỉ có thể sống bình thường. Thật sự là công bằng sao?
Trong
mắt Thiên Vương mang theo một tia trào phúng. Tuy nhiên Âu Dương cũng
không giải thích gì. Hắn vẫn chỉ vào đôi vợ chồng này nói:
- Chúng ta có nhiều thời gian. Vậy chúng ta xem một trăm năm tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì được không?
- Hừ hừ, được. Chúng ta xem một trăm năm tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì!
Thiên Vương cũng không vội vã nói thêm điều gì. Hắn đi theo đôi vợ chồng này trở về nhà.
Chỉ sợ hai vợ chồng bọn họ có nằm mơ cũng không tưởng tượng được, nhất cử
nhất động của bọn họ thậm chí một lời nói một nụ cười, tất cả cuộc sống
riêng đều lộ ra dưới ánh mắt của hai kẻ cuồng ăn cắp này... Ách, có lẽ
hai người này cũng không được tính là cuồng ăn cắp. Bởi vì bản thân hai
người này căn bản không có bất kỳ hứng thú gì đối với chuyện của hai vợ
chồng họ.
Thời gian đối với phàm nhân mà nói khả năng từng ngày
từng giờ đều rất quan trọng. Nhưng đối với hai thần linh chí cao vô
thượng như bọn họ mà nói, thời gian thật ra không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Nếu như hai người nguyện ý, có thể khiến thời gian vĩnh viễn không di
chuyển. Đúng vào lúc này, thậm chí bọn họ có thể khiến thời gian quay
trở lại một khắc trước.
Suốt mấy tháng, đôi vợ chồng này có sung
sướng cũng có cãi vã. Tuy nhiên hai người vẫn sống nương tựa lẫn nhau.
Mãi đến ngày hôm này, bên trong bệnh viện, Âu Dương và Thiên Vương đứng ở trong phòng sinh nhìn sinh mạng nhỏ vừa mới sinh ra. Âu Dương nói:
- Thiên Vương, đây mới là nhân vật chính. Xem thế giới có công bằng hay
không cũng không thể trực tiếp nhìn người đã trưởng thành, mà phải xem
sinh mạng nhỏ này!
- Sinh mạng nhỏ? Hắn có thể làm được gì?
Thiên Vương không biết trong hồ lô của Âu Dương rốt cuộc muốn làm cái gì.
- Ha ha, cũng bởi vì hắn cái gì cũng không làm được, cho nên đây mới là
bắt đầu. Mỗi kiếp, sinh mạng đều bắt đầu như thế. Bọn họ cái gì cũng
không làm được. Cho dù là ban đầu ngươi cũng giống như vậy. Một khắc khi ngươi vừa sinh ra chỉ sợ tùy tiện tìm một người bình thường cũng có thể dễ dàng giết chết người. Lúc đó ngươi vẫn cho rằng ngươi là vô địch là
bất bại sao?
Âu Dương trừng mắt với Thiên Vương một cái. Trong
chớp mắt hắn lại nhìn sinh mạng nhỏ kia. Tên tiểu tử này không ngừng mở
mắt nhìn về phía Âu Dương và Thiên Vương.
- Ngươi xem, ánh mắt
của tên tiểu tử này thuần khiết tới mức nào. Hắn có thể nhìn thấy chí
cao vô thượng như chúng ta. Ngươi biết đó là vì cái gì hay không?
Âu Dương lại hỏi Thiên Vương. Tuy nhiên lần này Thiên Vương lại trầm mặc. Âu Dương giống như tự hỏi tự đáp vậy, nói:
- Bởi vì bản thân con người chính là chí cao vô thượng. Thời khắc mỗi đứa bé sinh ra thật ra chúng đều là trời sinh chí cao vô thượng. Chỉ có
điều vào lúc này hài tử căn bản không rõ cái gì là chí cao vô thượng.
Đợi đến khi bọn họ dần dần lớn lên, cái vốn thuộc về bọn họ đã bị thế
giới này ô nhiễm.
- Ngươi, thật ra thời điểm ngươi sinh ra cũng
giống với phần lớn những đứa trẻ này. Nếu như nói không giống nhau, có
lẽ là giây phút khi ngươi sinh ra đã có thể lý giải được thiên địa này.
Đây chính là ý tứ của thiên địa chi tử đi.
Âu Dương dùng mấy câu nói công pháp đã nói rõ rất cả bí ẩn của con người trước mặt Thiên Vương.
Ban đầu thân thể Thiên Vương không phải mang theo thần quang gì đó, cũng
không có chấn động kinh thiên động địa. Ban đầu Thiên Vương sinh ra cũng giống với phần lớn mọi người. Cái gọi là không cha không mẹ đều là
khoác lác.