Lịch Trình Sinh trầm ngâm một hồi lâu, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Trình Lục Đồng nói:
- Đồng ca, tôi không có biện pháp gì tốt, trừ phi...
Hai mắt Trình Lục Đồng sáng ngời, vội vàng nói:
- Trừ phi cái gì?
Lịch Trình Sinh nhìn Trình Lục Đồng, một chữ dừng lại nói:
- Trừ phi anh có thể lên làm Bí thư Huyện ủy! Sau khi anh thành Bí thư
Huyện ủy, thế lực hai phái này không phải nhìn sắc mặt của anh để làm
việc sao? Còn ai dám trả thù anh nữa?
Ngay lập tức trái tim Trình Lục Đồng dường như bị rút hết, ông ta nhụt chí nói:
- Lên làm Bí thư Huyện ủy? Sao có thể chứ? Trình Sinh cậu đừng nói giỡn!
- Đồng ca, vì sao lại không thể chứ? Tuy rằng tôi ở tỉnh thành, nhưng đối tình hình trong huyện vẫn có chút hiểu biết. Cả Mao Hữu Tài và Lưu Kỳ
Thanh kia đều là hai kẻ vô dụng. Trong bọn họ có người nào có năng lực
được bằng anh? Bọn họ có thể tranh vị trí Bí thư Huyện ủy, vì sao anh
không thể đi tranh đây?
Trình Lục Đồng buồn chán lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
- Trình Sinh, không phải cậu không biết hiện tại quan trường ảo diệu. Cho dù năng lực lớn hơn, bên trên không có ai nói chuyện thay tôi. Tất cả
đều không tốt.
Lịch Trình Sinh cười nói:
- Đồng ca, thời
gian anh ở vị trí Phó bí thư Huyện ủy cũng không ngắn, chẳng lẽ không
đến cấp trên tìm một chỗ dựa vững chắc sao?
Vẻ mặt Trình Lục Đồng đau khổ nói:
- Không phải tôi không đi tìm, mà là nhóm lãnh đạo Thành ủy kia đã sớm
lựa chọn được người cho dòng chính. Cho dù tôi muốn liều mạng dựa vào,
cũng chẳng khác nào dán mặt nóng vào mông lạnh.
- Thành ủy không được, vậy anh hướng lên cấp trên nữa, đến tỉnh thành đi!
- Trình Sinh, đến thành phố tìm quan hệ, tôi tốt xấu còn biết phải chạy
cửa nhà ai. Nhưng trong tỉnh thành thì tôi hai mắt một điểm đen. Cho dù
muốn tìm chiêu số, cũng không biết nên ôm cây đại thụ nào!
Trình Lục Đồng mới oán giận đến đây, đột nhiên hai mắt sáng ngời. Ông ta vô cùng hi vọng nhìn Lịch Trình Sinh:
- Nói tới đây, sao tôi lại quên mối quan hệ của Trình Sinh lão đệ nhỉ?
Trình Sinh, không phải cậu thường xuyên ở tỉnh thành quan hệ rất vững,
hẳn là có rất nhiều bằng hữu có thực quyền phải không? Không biết có thể dẫn đại ca đi tiếp kiến được không?
Sắc mặt Lịch Trình Sinh ửng
đỏ. Ngày thường khi uống rượu với Trình Lục Đồng, hắn đã quá khoe
khoang. Nhưng đó là nói chuyện mặt mũi trên bàn rượu, có thể xem là thật sao? Không sai, ông ta ở tỉnh thành đã bảy tám năm, luận ra cũng là cấp Cục trưởng. Nhưng ngày thường người ông ta tiếp xúc là người thế nào?
Đơn giản chỉ là một vài Chủ nhiệm, trưởng phòng trong trường học. Nhiều
nhất cũng chỉ là một ít cán bộ sở giáo dục tỉnh. Trông cậy vào những cán bộ này trợ giúp Trình Lục Đồng sao? Không thể nghi ngờ chính là người
si nói mộng.
Nhưng Lịch Trình Sinh lại ngại nói sự thật cho Trình Lục Đồng biết. Đừng nói đến việc ngày thường Trình Lục Đồng luôn chiếu
cố tới cha mẹ anh em trong nhà Lịch Trình Sinh, chỉ cần xét về thể diện
mà nói, Lịch Trình Sinh cũng không thể để mất người này! A, ngày thường
nói biết cái này biết cái kia, khi cần làm việc, anh lại nói một câu kỳ
thật bất kỳ ai tôi đều không biết, vậy tính biễu diễn cái gì chứ?
Trong lúc Lịch Trình Sinh đang cảm thấy xấu hổ, bỗng nhiên ông ta nhớ tới
Triệu Trường Phong. Ôi, vì sao mình lại quên mối quan hệ này? Triệu
Trường Phong là thân thích của Triệu Phó tỉnh trưởng. Không phải quan hệ này đủ cứng rắn sao? Phó tỉnh trưởng tỉnh Trung Nguyên, hậu duệ nguyên
lão khai quốc nước cộng hoà! Nếu hắn đồng ý nói giúp một câu, lãnh đạo
Thành ủy có ai dám không nể tình?
Nghĩ đến đây Lịch Trình Sinh
khẽ cười rộ lên, tốt, liền tung Triệu Trường Phong ra. Về phần Trình Lục Đồng anh có thể nắm được quan hệ phái trên này hay không, phải xem bản
lĩnh của anh!
…
Khách sạn quốc tế Trung Châu.
Triệu Trường Phong tựa vào trên sô pha thật lâu không nói gì. Trình Lục Đồng ở bên cạnh nhìn thấy vậy, trong lòng không ngừng cảm thấy lo lắng, nhưng
trên mặt vẫn muốn giả bộ một bộ dạng bình tĩnh thong dong
- Rất xin lỗi, Trình Bí thư, chuyện này tôi không giúp được ngài!
Triệu Trường Phong làm đủ công phu, lúc này mới mở miệng nói. Kỳ thật Triệu
Trường Phong làm sao phải suy tư gì. Hắn có thể lập tức dứt khoát nói
cho Trình Lục Đồng biết là không được, đường này không thông. Nhưng
trong lòng Triệu Trường Phong cũng có điều cố kỵ.
Hắn sợ nói quá
dứt khoát sẽ làm Trình Lục Đồng hiểu được giữa hắn và Triệu Phó tỉnh
trưởng cũng không có quan hệ gì, cho nên mới làm trò một phen, khiến
Trình Lục Đồng tưởng lầm trong lòng hắn đang thiên nhân giao chiến, cân
nhắc đến tột cùng là giúp hay không giúp Trình Lục Đồng chuyện này.
Kể từ đó, Trình Lục Đồng chú ý tập trung vào việc tại sao Triệu Trường
Phong không muốn giúp ông ta trong chuyện này, mà sẽ không nghĩ sâu đến
việc rốt cuộc Triệu Trường Phong và Triệu Phó tỉnh trưởng có quan hệ thế nào.
Kỳ thật hành động này của Triệu Trường Phong thuần túy là
hành động dư thừa. Ở sâu trong nội tâm Trình Lục Đồng chưa từng nghi ngờ mối quan hệ giữa Triệu Trường Phong và Triệu Phó tỉnh trưởng.
Phải biết rằng, Triệu Trường Phong là do Lịch Trình Sinh giới thiệu cho
Trình Lục Đồng. Theo Trình Lục Đồng thấy, với thân phận địa vị của Lịch
Trình Sinh, lại với quan hệ giữa Lịch Trình Sinh và mình, Lịch Trình
Sinh có thể lừa ông ta không? Không cần nghĩ cũng biết không có khả năng này!
- Trường Phong lão đệ, bất kể thế nào cậu cũng phải giúp tôi chuyện này!
Lịch Trình Sinh liền vội vàng kéo Triệu Trường Phong lại.
- Nếu lão ca ca có biện pháp khác, sao có thể muối mặt đến làm phiền lão đệ được.
- Đúng rồi!
Nói xong Trình Lục Đồng lấy một túi văn công từ trên bàn trà tới, lấy từ
bên trong ra hai chồng tiền mặt đặt ở trước mặt Triệu Trường Phong:
- Trường Phong lão đệ, lão ca ca cũng không để cậu phải làm làm chân chạy không công. Ở đây có hai vạn đồng, coi như là anh tài trợ cho cậu đọc
sách.
Triệu Trường Phong nhảy dựng lên một cái. Cái này lại khiến hắn thật sự nóng nảy. Phía trước bất kể hắn nói gì làm gì đều không có
vấn đề. Bởi vì là do người khác hiểu lầm hắn và Triệu Phó tỉnh trưởng có quan hệ gì đó.
Cho tới bây giờ bản thân hắn chưa từng chính
miệng thừa nhận. Còn nữa, hắn cũng chưa từng lợi dụng hiểu lầm này để
mưu cầu lợi ích gì trên phương diện vật chất. Nhưng hiện tại lại không
giống với lúc trước. Trình Lục Đồng lấy ra hai mươi ngàn đồng. Đây chính là một khoản tiền lớn.
Một khi liên quan đến tiền, tính chất câu chuyện liền thay đổi. Việc này đã trở thành lừa đảo. Tội danh này đủ để đưa hắn vào nhà giam.
- Trình Bí thư, ngài làm cái gì vậy? Ngài
có tiền muốn đưa ai thì đưa người đó. Tôi là một sinh viên nghèo nhưng
không hưởng thụ nổi đâu.
Triệu Trường Phong đứng dậy bước đi.
Trình Lục Đồng vội vàng ngăn Triệu Trường Phong lại:
- Trường Phong lão đệ, cậu đừng hiểu lầm. Hai vạn đồng này rất sạch sẽ,
là tôi sử dụng tiền lương tích góp được. Nếu Trường Phong lão đệ không
tin, cậu có thể đến huyện hỏi thăm. Tôi dám cam đoan trong huyện cái gì
cũng có thể nói nhưng tuyệt đối không ai dám nói lão trình tôi là kẻ
tham quan! Số tiền này cậu có thể yên tâm nhận lấy, không có bất kỳ vấn
đề gì.