Đối với tốc độ thăng chức nhanh như vậy, đặt trên người khác nhất định
sẽ gặp phải các loại phê bình, chỉ trích. Thế nhưng đối với tốc độ thăng chức như hỏa tiễn của Triệu Cường, vô luận là chính phủ hay nhân dân
Trung Nguyên đều bảo trì một loại rộng lượng lạ lùng. Không có bất luận
lời đồn đãi nhảm nhí nào truyền ra. Có thể, đây chính là bồi thường nào
đó cho vị nguyên lão khai quốc kia uất ức chết tại Trung Nguyên.
Lão nhân nói, hắn tên là Trương Trường Tỏa, là cảnh vệ viên của cha Triệu
Cường. Thời kỳ đó bởi vì không chịu vạch trần cha Triệu Cường, cho nên
bị đối đãi như dân phản cách mạng đánh đấm tàn tật, đến nay chân vẫn còn giữ hai tấm thép. Sau đó, chính phủ cho hắn một câu trả lời, chỉ để hắn tiến vào viện tĩnh dưỡng của quân nhân danh dự Trung Nguyên tỉnh.
Vốn dĩ lão nhân Trương Trường Tỏa không có gì oán hận đối với sắp xếp như
vậy. Có ăn có uống, có người giật quần áo, còn đòi gì đây? Thế nhưng sau khi Trương Trường Tỏa gặp một vị nữ hộ sĩ hơn năm mươi tuổi, mọi chuyện lại nổi lên biến hóa.
Nữ hộ sĩ đó chiếu cố Trương Trường Tỏa phi thưởng tỉ mỉ chi đáo, để Trương Trường Tỏa định sống độc thân cả đời
bỗng dưng nổi lên ba động. Khi hắn biết chồng của nữ hộ sĩ này đã qua
đời từ sớm, hắn bắt đầu truy cầu nữ hộ sĩ.
Trương Trường Tỏa là
người tốt, lại biết ăn nói, trải qua hơn một năm truy cầu, rốt cuộc nữ
hộ sĩ đáp ứng Trương Trường Tỏa, thế nhưng có một chuyện phải làm trước
hết, cần về nhà đả thông tư tưởng của người nhà mới được.
Không
ngờ người thân đều không đồng ý, cả hai người đã hơn năm mươi tuổi, còn
hôn nhân cái gì? Không cảm thấy khó coi sao? Hơn nữa, cho dù tìm cha
dượng cho bọn hắn, cũng phải tìm một người ra hồn. Hiện tại một tìm phế
nhân tay trắng, đúng là không ra làm sao.
Cái này cũng chưa tính, bọn họ còn đến viện danh dự quân nhân sỉ nhục Trường Tỏa, nói hắn là
lão lưu manh, câu dẫn mẹ bọn họ, thậm chí muốn động thủ đánh Trường Tỏa.
Khi nữ hộ sĩ tiến lên ngăn cản, thậm chí bọn họ còn mắng mẹ không cảm thấy hổ thẹn, còn đánh mẹ hai cái tát.
Trương Trường Tỏa mặc kệ rồi, hắn có thể chịu được nhục mạ như vậy, thế nhưng
hắn cũng không thể chịu nổi người khác nhục mạ và đánh nữ hộ sĩ. Hắn
đứng lên đánh lại những tên không ra gì này. Thế nhưng một lão nhân tàn
phế gần bảy mươi tuổi, làm sao có thể là đối thủ của mấy thanh niên như
lang như hổ? Kết quả có thể nghĩ.
Lãnh đạo Văn Tấn của viện danh
dự quân nhân đến rồi chỉ ngăn cản mấy người đánh nhau, hời hợt quát lớn
bọn họ vài câu. Trong mắt bọn họ, đây là chuyện nhà người ta, bọn họ
không tiện nhúng tay, huống hồ mọi chuyện cũng bởi vì Trương Trường Tỏa
câu dẫn mẹ của bọn họ trước.
Sau khi đánh Trương Trường Tỏa, bọn
họ lại mang nữ hộ sĩ đi, nhốt ở nhà, không cho phép nàng tiếp tục đi làm tại viện danh dự quân nhân. Trương Trường Tỏa có thể chịu được nhục mạ, cũng có thể chịu được ẩu đả, thế nhưng không thể nhịn khi không được
gặp người trong lòng. Hắn cô độc cả đời, khó khăn lắm mới tìm được một
tri kỷ, lẽ nào cứ như vậy quên đi? Trung Quốc mới không phải đã sớm quy
định tự do yêu đương sao? Tại sao hiện tại mấy người nữ nhân lại có thể
can thiệp vào hôn sự của trưởng bối?
Lòng quật cường của Trương
Trường Tỏa dấy lên, hắn đi tìm lãnh đạo viện danh dự quân nhân trước.
Lãnh đạo viện danh dự quân nhân chỉ cười cười nói, loại chuyện này bọn
họ thực sự bất lực. Vì vậy Trương Trường Tỏa bỏ ra ngoài tìm cục công
an, tìm cục dân chính, thế nhưng bất luận bộ môn nào cũng không quản
chuyện này của hắn. Ngay khi Trương Trường Tỏa cảm thấy tuyệt vọng, hắn
lại thấy được một phần báo chí. Trên báo chính đăng sơ yếu lý lịch của
phó tỉnh trưởng mới nhậm chức, Triệu Cường.
Đi! Đến Trung Châu
đi, đi tìm Triệu Cường đi! Thế nhưng tất cả tiền của lão nhân chỉ đủ mua một cái vé xe đến Trung Châu, lúc xuống xe, hắn nhẵn túi, cho nên mới
rơi vào tình trạng quẫn bách không có tiền mua vé trên xe như vậy.
Đối với lời nói của lão nhân Trương Trường Tỏa, Triệu Trường Phong tin
tưởng phần lớn, bất quá nghe hắn nói hắn từng là cảnh vệ của cha Triệu
Cường, Triệu Trường Phong cảm thấy bán tín bán nghi. Chỉ là tin tưởng
cũng được, không tin cũng được, Triệu Trường Phong vẫn quyết định nâng
lão nhân đến chính phủ tỉnh. Đơn giản là trên người lão nhân có cái bóng của gia gia, cũng đủ để Triệu Trường Phong quyết định giúp hắn.
Trụ sở lớn của chính phủ tỉnh nằm ở phía bắc đường Vĩ Nhị, là kiến trúc
được thi công vào những năm 50 khi Trung Châu thị vừa được thay thế mở
ra tỉnh Trung Nguyên.
Hai bên đại viện trồng hàng dài cây ngô
đồng, rậm rạp chằng chịt. Từ cửa viện đến đường Vĩ Nhị là mặt đường nhựa sạch sẽ ngăn nắp, rộng chừng ba mươi mét. Lúc này mặt đường có hai màu, ở giữa là một mặt và hai bên là hai giới tuyến màu vàng chạy song song, chia làm hai thế giới khác nhau.
Bên trái đại viện là một trạm
gác. Một vị chiến sĩ cảnh sát đeo súng trên lưng, đứng sừng sững tại đó, con mắt cảnh giác chăm chú nhìn vào xung quanh.
Đối diện vị
chiến sĩ cảnh sát này là một cổng gác. Trong cổng gác còn có một vị
chiến sĩ cảnh sát đang ngồi, trước mặt hắn đặt một quyển sổ ghi tên.
Triệu Trường Phong vừa nâng Trương Trường Tỏa đi qua khỏi giới tuyến, chiến sĩ cảnh sát đã quát lên:
- Đang làm gì?
Triệu Trường Phong vội vã cười theo:
- Tìm người!
- Qua đây đăng ký!
Đỡ Trương Trường Tỏa đi về phía người gác cổng, Triệu Trường Phong nói với ông cụ:
- Ông, ông ở chỗ này đăng ký một chút!
- Ừ? Đăng ký, ông biết!
Trương Trường Tỏa liên tục gật đầu.
- Giấy chứng nhận!
Cảnh sát chiến sĩ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Triệu Trường Phong và Trương
Trường Tỏa. Tuy nhiên trên người Triệu Trường Phong có mùi vị sinh viên
tri thứ rất nồng đậm, trên người không mặc y phục quý báu gì, thế nhưng
sạch sẽ chỉnh tề, thoạt nhịn cực kỳ có tinh thần. Mà Trương Trường Tỏa
lại tóc tai rối bời, tóc bạc trắng, trên mặt tràn đầy nếp nhăn, mặt vừa
đen vừa bẩn, quân trang cũ kỹ trên người đã tràn đầy vết dầu mỡ, toàn
thân tản ra vị hối nồng nặc, thoạt nhìn cảm giác giống như một lão ăn
mày.
Một người sinh viên đỡ một lão ăn mày đến chính phủ tỉnh tìm người, đương nhiên nghi hoặc mười phần.
Trương Trường Tỏa run run móc ra chứng nhận danh dự quân nhân, đưa cho chiến sĩ cảnh sát.
Chiến sĩ cảnh sát lật đi lật lại, nhiều lần đối mặt tướng mạo của Trương
Trường Tỏa và ảnh trên chứng nhận, khoảng chừng năm sáu hơi thở sau mới
mở ra bản đăng ký đặt trên mặt bàn, sau đó cầm lấy một cái bút, nói với
Trương Trường Tỏa:
- Tới làm gì?
- Tìm Triệu Cường!
Trương Trường Tỏa lớn tiếng nói.
- Triệu Cường?
Chiến sĩ cảnh sát sửng sốt một chút.
- Triệu Cường nào?
Triệu Trường Phong vội vã bổ sung:
- Ông cụ nói là tới tìm Triệu phó tỉnh trưởng!
- Phó tỉnh trưởng Triệu Cường?
Lông mi chiến sĩ cảnh sát nhăn lại cùng một chỗ, trong ánh mắt tràn ngập cảnh giác:
- Tìm Triệu phó tỉnh trưởng làm gì?
Trương Trường Tỏa mở miệng chỉ còn sót lại một cái răng cửa cười nói:
- Tôi là cảnh vệ của cha hắn, tìm hắn có chút việc!