“Hồ đồ. Ỷ vào một chút bản lĩnh đã cho rằng muốn làm gì thì làm sao? Còn muốn đối diện với vận mệnh! Nếu sự tình thật muốn phát triển tới tình
trạng không thể vãn hồi, ta cũng thật muốn xem xem ngươi có mấy phần bản lĩnh có thể đối phó được!” Ngả gia gia giận tím mặt, vỗ bàn nói: “ Ta
thấy ngươi không thích hợp tiếp tục đi theo bên người Tiểu Văn, ngươi
qua bên cô cô ngươi một thời gian đi.”
Elle Vân lắc lắc cái
đầu: “Ta không đi, ta mà đi, ai sẽ chú ý Tiểu Văn chứ? Hiện tại người
của Mật tông khắp nơi chạy làm việc, ta làm sao có thể ly khai lúc này
chứ.”
Ngả gia gia lạnh lùng nói: “Càng là vào thời điểm này,
ngươi càng không thích hợp đứng nơi đây. Quan tâm quá ắt loạn, cảm tình
của ngươi đối với Tiểu Văn quá sâu nặng, vì thế sẽ ảnh hưởng tới khả
năng phán đoán của ngươi, sẽ chỉ càng khiến ngươi đưa ra những lựa chọn
xúc động sai lầm, ngươi ở bên cạnh hắn lúc này trái lại chỉ đem đến cho
hắn những mối nguy lớn hơn nữa mà thôi!”
Elle Vân lại kiên quyết phản đối, nói: “Dù thế nào ta cũng không đi, cha đừng mong sẽ đuổi được ta đi!”
Ngả mụ mụ thở dài nói: “ Tiểu Vân, nghĩ mà xem, cha ngươi nói không
sai, ngươi lúc này rất không thích hợp ở bên mình Tiểu Văn, không bằng
ngươi tạm đi tới chỗ cô cô ngươi mấy ngày, bình tâm lại rồi trở về,
trong khoảng thời gian này có ta và cha ngươi coi sóc hắn, sẽ không để
xảy ra việc gì đâu.”
Ngả gia gia đứng dậy quyết: “Cứ an bài như thế đi, ngươi thu thập đồ dùng cần thiết, ngày hôm sau sẽ bay luôn.
Tiểu Tô, chúng ta đi thôi.” Để lại cho Ngả mụ mụ một câu rồi hướng cửa
phòng làm việc đi thẳng.
“Mẹ…” Elle Vân tủi thân kêu lên một tiếng, nước mắt đã lã chã như mưa rơi xuống.
Ngả mụ mụ vỗ nhẹ sau lưng an ủi Elle Vân: “ Bất quá chỉ là xa cách một
đoạn thời gian, cũng không phải là sau này không gặp lại nữa, hiện tại
phương tiện thông tin liên lạc lại rất phát triển, thiết nghĩ trò chuyện qua điện thoại, rồi nói chuyện phiếm…không phải sẽ càng thú vị hơn sao? Nói cho cùng, nếu có tình ý với nhau thì xá gì sớm tối xa cách. Cha
ngươi an bài như thế, không chỉ là lo lắng ngươi làm việc xúc động nhất
thời, mà là sợ ngươi không khống chế được bản thân mình, đây mới là điều trọng yếu.”
Elle Vân lúc này cảm thấy hết hy vọng, lão cha lão mẹ đã đồng tình nhất trí như thế, chuyện này đúng là đã không còn cách
cứu vãn, dù nàng có muốn chạy, thì sáng hôm sau, lão chaa thần thông
quảng đại của nàng cũng không thiếu biện pháp để đưa nàng lên máy bay.
Không nói đến Elle Vân hiện đang ôm một mối thương tâm, lại nói Ung Bác Văn sau khi rời khỏi phòng làm việc, lên ô tô lái thẳng tới Bát Trung,
dừng xe trước cửa trường nhìn lên không khỏi rùng mình: “Thật là quái
dị, nơi đây chắc chắn có điều quỷ dị” Hắn vốn chỉ cảm thán mà lầu bầu
trong lòng, ai dè không chú ý lại thốt ra miệng, lời vừa dứt, đã nghe
phía sau có giọng nói: “Chỗ nào quỷ dị vậy?” Âm thanh gượng gạo, cứng
nhắc, nói không nên lời, quả thật quá mức quỷ dị đi.
Ung Bác
Văn lúc này giống như chim sợ cành cong vậy, một bước lao về phía trước, tay còn ném lại một đạo phù, cấp bách quát một tiếng: “ Lập tức tuân
lệnh!”, kia đạo phù hóa thành một đạo hỏa tiễn bắn thẳng đến.
“Đạt giá mã hách!” Tiếng quát quái dị vang lên, trong không trung nhấp
nhoáng xuất hiện một mặt gương hình tròn trong suốt, hỏa tiễn bắn tới
trên mặt gương liền như tia sáng rơi xuống mặt kính, phản xạ ngược lại.
Ung Bác Văn lúc này xoay ngươi rơi xuống, thấy hỏa tiễn bắn trở lại,
vung tay phải thu lấy hỏa tiễn, quát hỏi: “Kẻ nào?”. Câu hỏi vừa đưa ra
hắn đã thấy rõ hình dáng kẻ mới đến.
Người này một đầu tóc dài
vàng óng cuộn sóng, mũi cao, mắt sâu, mặc váy ngắn bó sát người, cổ trễ
để lộ khuôn ngực đầy mê hoặc, đôi chân thon dài trắng mịn, đương nhiên
đến chỗ này không thể nhìn kỹ, nếu săm soi kỹ càng có thể thấy được trên lớp da trắng nõn kia là một lớp lông tơ vàng óng dày đặc. Mái tóc dài
vàng óng có thể là một cảnh sắc đẹp mắt, nhưng còn lớp lông tơ này thì
dù là màu gì cũng đủ khiến người nhìn khiếp hãi.
Chà, một cô nàng Phương Tây
Vẻ mặt nóng nảy, cô nàng Tây này tay trái cầm một cây dùi cui dài nhỏ
màu đen chỉ vào Ung Bác Văn, tay phải chống nạnh, chính là tạo hình kinh kiển của thế com-pa hai chân, quát lớn: “Ngươi là loại người gì vậy,
chưa phân biệt rõ trắng đen đã ra tay đánh người là sao?” Một câu tiếng
Trung lưu loát, chỉ là giọng điệu có chút cứng nhắc, giống như đầu lưỡi
bị dính keo vậy.
Ung Bác Văn vặn lại: “Vậy ngươi là ai? Quá nửa đêm còn chạy tới cửa trường học rình mò người khác nói gì sao?”
Cô nàng Tây chần chừ một lát, đột nhiên bật ra một câu: “ Cái gì mà
tiếp thoại?” Thì ra câu nói này thuộc về ngôn ngữ địa phương, trong khóa Trung văn chính quy không có dạy qua, nên cô nàng Tây này không hiểu
rõ.
“Chính là bất thình lình hiện ra nghe trộm người khác nói.” Không đợi Ung Bác Văn trả lời, sau lưng cô nàng Tây âm trầm vang lên
câu nói, khiến cô nàng Tây hét lên một tiếng thất thanh, xoay tay cầm ma bổng lại, quát lớn: “Tạp lý gia tư”. Một tiếng nổ vang, một tia chớp
điện từ trên đầu ma bổng bắn ra.
Một bóng đen quỷ dị từ sau
lưng cô nàng Tây nhảy ra, không chút hoang mang nhìn tia chớp bắn tới,
bật ra chiếc ô Tiểu Bạch, dễ dàng đón đỡ tia chớp, kêu lên: ‘Khắc Lý Tư
Đinh, không nên động thủ, là ta!”
“Tiểu Ngư nhi?”
Ung
Bác Văn cùng cô nàng Tây đồng thanh lên tiếng hỏi, sau đó ngạc nhiên
nhìn nhau, hai miệng như một hỏi dồn: “Ngươi biết nàng ta?”
Ngư Thuần Băng thu lại chiếc ô nhỏ, giận giữ nói: “May mà ta có sự phòng
bị, các ngươi lúc nào cũng vậy, mỗi lần ta xuất hiện thì đều kích động
mà phóng điện loạn lên a. Hai vị, đều là người một nhà, để ta giới thiệu nha.” Vừa nói chuyện vừa tiến về phía cô nàng Tây : “Lão Ung, đây là
hội viên huy chương màu lam của Hiệp hội Pháp sư nước Pháp, Christine ?
Andrew ? Mã Khả Imène ? Fernandez • Ba Khắc liệt tát? Đây là bạn học của ta ở trường bồi dưỡng ma pháp trước đây tại Pháp, bạn cùng phòng kiêm
bạn cùng nhóm, lần này tới Xuân Thành của chúng ta có việc, mấy ngày tới đây sẽ ở nhà ta.” Nói xong, bước hai bước đi tới trước mặt Ung Bác Văn, nhỏ giọng: “ Sắc lang chết tiệt, nhớ là ta vẫn dõi theo ngươi, cấm
không được lộn xộn đâu đấy”, sau đó mới lớn tiếng giới thiệu: “
Christine, , đây chính là người mà ta đã nói qua với ngươi, Ung Bác Văn
đại thiên sư, hiện tại là ông chủ của ta.”
“Ngươi chính là
người vừa ra tay đã đã tróc nã hơn 400 quỷ hồn, Ung Bác Văn đại thiên
sư?. Christine nhìn săm soi Ung Bác Văn hai vòng từ đầu đến chân, lẩm
bẩm nói: “Nhìn không ra, thật là nhìn không ra mà. Châm ngôn Trung Quốc
có câu Nghe danh không bằng gặp mặt quả là chí lý.”
Ngư Thuần
Băng lộ vẻ khó chịu nói: “ Uy, người đẹp, ngươi là nghi ngờ thực lực Tân Đại Thiên sư của Xuân Thành chúng ta? Hay là hoài nghi uy tín của Hiệp
hội Pháp sư Xuân Thành chúng ta vậy?”
Christine vội nói: “A,
xin lỗi, chỉ là ta rất đỗi ngạc nhiên thôi, Ung đại thiên sư thật sự là
trẻ hơn ta tưởng tượng rất nhiều. Chặc, có khi hắn còn là Đại thiên sư
trẻ tuổi nhất từ trước tới nay của Hiệp hội Pháp sư không chừng. Không
chỉ lời nói bộc lộ ngạc nhiên, bàn tay mỹ nữ còn vỗ vỗ lên trước bộ ngực cao vút bày tỏ sự ngạc nhiên của bản thân .
“Nói vậy cũng
không sai lệch nhiều”. Ngư Thuần Băng thái độ hài lòng mà gật gật đầu,
quay lại hỏi: “Lão Ung, đêm tối thế này, ngươi không ngoan ngoãn ở nhà,
chạy tới Bát Trung làm gì vậy? Không đúng, không phải ngươi sắp xếp lão
tặc quỷ đi Bát Trung sao? Sao ngươi lại còn tự mình đến đây?”
“Lão tặc quỷ gặp chuyện không may rồi, ta cũng là vừa chạy tới thôi, còn hai ngươi tới đây làm gì?” Ung Bác Văn vừa trả lời vừa nháy mắt ra hiệu với Ngư Thuần Băng, ý bảo nàng không nên nói ra chuyện công ty nhận đơn hàng trộm bài thi kia ra để tránh mất thể diện.
Ngư Thuần Băng lộ vẻ quan tâm, đưa tay ra: “Để ta thổi giúp ngươi”
“Xin đa tạ, ta nháy nháy vài cái là được rồi”. Ung Bác Văn vội vàng lui về phía sau.
“Hứ, nhìn bộ dáng ngươi kia, chẳng lẽ sợ ta ăn ngươi?” Ngư Thuần Băng
bĩu môi, “ Ta vừa rồi cũng Christine lên mạng chơi game, đột nhiên nàng
ta nói cảm giác được khí tức tà ác mãnh liệt, nói là có tà ác quấy phá,
thân là pháp sư trừ bạo an dân, nàng ta tuyệt đối không thể ngồi yên
không lo việc này, nên ta mới cùng nàng ta chạy đến đây. Thế nhưng, vừa
rồi ta liên tạc với Văn phòng giám sát của trung tâm, được thông báo nơi đây không có bất cứ hiện tượng bất thường nào, Lão Ung, ngươi tới trước có phát hiện ra điều gì không?”
“Phát hiện rất lớn”. Ung Bác
Văn chỉ vào Bát Trung, “ Tiểu Ngư nhi, ngươi nhìn xem, khu giáo vụ Bát
Trung khí thanh phong lãng, rất tiêu biểu cho cảnh tượng hài hòa yên
bình trăng thanh gió mát .”
“Điều này thì có gì không đúng sao?” Ngư Thuần Băng không giải thích được, hỏi, “Tất cả đều bình thường mà!”
“Tất cả bình thường mới thật sự không bình thường!”. Ung Bác Văn lắc
đầu nói: “ Ngươi chắc không chú ý, nhưng ta tỉ mỉ quan sát, trường học
nhìn qua thực bình thường này lại chứa đầy oán khí. Nhất là càng tới gần kỳ thi cử, oán khí lại càng nặng. Đây đều là do oán niệm mãnh liệt của
học sinh đối với kỳ thi gây ra.”
“Ồ, còn có chuyện này sao?
Đáng tiếc, ta lại chẳng bao giờ ở lâu trong trường học. luôn luôn nhảy
lớp, cứ thế bất tri bất giác tốt nghiệp đại học, không có chú ý đến việc thi cử này.” Lời nói của Ngư Thuần Băng khiến cho Ung Bác Văn kẻ gia
hỏa miệt mài trải qua mười mấy năm vùi đầu đèn sách mới tốt nghiệp cảm
thấy xấu hổ.
“Ung đại thiên sư nói rất đúng” Christine nói xen
vào: “ Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao trong trường học thường
xuất hiện quỷ quái quấy phá. Tuy ta không nhìn thấy oán khí mà các ngươi nói, nhưng có thể cảm nhận được ma lực nơi đây dao động không bình
thường, Thế giới chúng ta tràn ngập ma lực, ma lực giống như thủy triều
một dạng mỗi ngày lên xuống không ngừng, bây giờ mới bước vào thời điểm
đêm tối không bao lâu, chính là thời khắc ma lực rút xuống, thế nhưng
nơi đây lại phẳng lặng như mặt hồ, điều này thật không bình thường chút
nào.”
“Lý do chỉ có một!” Ung Bác Văn giơ lên ngón tay trỏ: “Bát Trung đã bị động tay động chân”
“Nói nhiều như vậy làm gì? Đi vào không phải sẽ biết rõ thực hư sao?”
Ngư Thuần Băng thế nhưng lại vượt lên trước, nhày qua cửa trường học,
hướng phía trong sân trường đi đến, bỏ lại một đôi nam nữ vẫn còn đang
phân vân dò xét. Ung Bác Văn trước hết quay đầu, làm tư thế mời: “Ưu
tiên phái nữ!’
Christine khua cây ma bổng, niệm một câu chú
ngữ, cửa trường không một tiếng động tự động mở ra, bước nhanh đi xuống, giúp Ung Bác Văn tiết kiệm được không ít công sức, chỉ cần thành thành
thật thật đi theo sau.
Ba người thẳng hướng tới trước Ký túc xá, không phát hiện điều gì dị thường, Ung Bác Văn có chút chột dạ, hoài
nghi chính mình có hay không phán đoán nhầm, thẳng đến phòng giáo vụ
tầng 3, vẫn là sóng yên biển lặng, không một chút dao động.
Ung Bác Văn xuất ra pháp thuật dò xét, ngay lập tức thấy được dấu vết ba
động còn sót lại của pháp thuật trên sàn nhà, đó chính là mảnh vụn của
khối tự phù đã bị nghiền nát. Tự phù này là Ung Bác Văn dựa theo phương
pháp của Hiệp hội hướng dẫn lấy lá bùa của Thiên sư phái đốt tại đầu đám quỷ của công ty, ngoại trừ ghi rõ thân phận nhân viên, còn có thêm công năng báo động.
Nhìn thấy mảnh vụn của tự phù, Ung Bác Văn càng xác định chắc chắn lão tặc quỷ thực sự đã gặp chuyện không may, thế
nhưng tỉ mỉ tra xét bốn phía lại không phát hiện được bất cứ điều gì.
“Cái gì cũng không thấy à”. Ngư Thuần Băng cầm dụng cụ dò xét tìm kiếm
khắp nơi một vòng, cũng không có thấy cái gì dị thường, liếc mắt nhìn
thấy cái tủ đặt dựa cạnh tường, vui vẻ nói: “Bài thi chắc được giấu ở
đây đi, cũng không phải mất công đến không, vừa lúc hoàn thành được hợp
đồng kia.”Nói xong tiến về phía trước, bày ra chút thủ đoạn, mở khóa,
kéo cửa tủ, quả nhiên nhìn thấy một chồng bài thi sắp xếp ngăn nắp, liền đưa tay ra lấy, tay mới vươn ra được phân nửa, bỗng cảm thấy một cỗ khi tức tà ác từ sâu trong ngăn tủ phả thẳng vào mặt, trong lòng kinh
hoảng, lại nghe Ung Bác Văn cùng Christine đồng thời quát lớn: “Cẩn
thận!”, lập tức không nghĩ ngợi nhiều, ngả người về phía sau, chỉ thấy
trước mắt hoa tuyết bay như mưa, một ngăn tủ chứa bài thi vọt bay ra.