Rốt cục Vương Phật Nhi
cùng Nhan Long Thanh Tuyết tiến vào làm cho lực chú ý của Lăng Ba trưởng lão thay đổi, nhìn thấy hai cô gái mình không quen, Lăng Ba trưởng lão
có chút do dự quát hỏi:
- Các ngươi là ai, sao lại đi vào Lăng Ba biệt viện của ta?
Nhan Long Thanh Tuyết phong thái tao nhã mỉm cười thi lễ, thản nhiên đáp:
- Nhan Long Thanh Tuyết, ra mắt Lăng Ba trưởng lão!
Đệ tử cấp thấp ở Quảng Hàn cung chưa từng nghe danh Nhan Long Thanh
Tuyết rất nhiều, nhưng Lăng Ba là đại trưởng lão đời thứ hai sao không
biết Nhan Long Thanh Tuyết là người phương nào chứ?
Nghe thấy là đệ tử Võ thánh tới chơi, Lăng Ba trưởng lão lập tức thay đổi thái độ, vẻ mặt tươi cười đứng dậy chào hỏi:
- Hóa ra là Á Thánh Nhan Long gia tới, Lăng Ba không tiếp đón từ xa, không biết ngài Lăng Ba biệt viện của ta có việc gì?
Nhan Long Thanh Tuyết hơi hơi mỉm cười nói:
- Lăng Ba trưởng lão không cần đa lễ, ta lần này đến Đại Tuyết Sơn là
muốn đưa muội tử của ta muội tử của ta Nhan Long Ngạo Tuyết bái nhập làm môn hạ Quảng Hàn cung. Thuận tiện gặp ngài để thăm hỏi mấy vãn bối Nhan Long gia chúng ta!
Lòng nghi ngờ của Lăng Ba trưởng lão nhất thời bị diệt hết, ha ha cười nói:
- Người Nhan Long gia tư chất đều bất phàm, hiện tại các nàng tại hậu
sơn hấp thu thiên hàn khí khổ tu Nguyệt Quế Bát Pháp, ta trở về đã kêu
người gọi các nàng lại đây!
Nhan Long Thanh Tuyết mỉm cười, thản nhiên đáp:
- Cũng không cần làm lỡ thanh tu của các nàng, ta đây chút lễ vật phiền
Lăng Ba trưởng lão chuyển hộ. Ta còn phải đi gặp mấy vị trưởng lão còn
lại, dderr muội tử có thể tìm được sư phụ tốt!
Lăng Ba trưởng lão vốn định thốt ra lời: "Vậy bái nhập làm môn hạ của ta đi!" Nhưng lập tức nhớ tới Nhan Long Thanh Tuyết chính là môn hạ Võ
thánh. Tầm mắt cao tới bậc nào? Muội muội Nhan Long Ngạo Tuyết của nàng
chỉ sợ môn chủ trở về mới có tư cách thu làm môn hạ.
- Nếu Nhan Long Á thánh còn có chuyện, Lăng Ba cũng không dám giữ, ngài
còn lưu lại Quảng Hàn cung mấy ngày, có thể thường xuyên đến Lăng Ba
biệt viện của ta!
Nhan Long Thanh Tuyết khẽ gật đầu, đang muốn cùng Vương Phật Nhi lui ra
ngoài. Đúng lúc đột nhiên quay đầu nhìn lại nữ tử đang quỳ dưới đất,
nhất thời cực kỳ hoảng sợ, trong lòng giống như bị cây gỗ lớn nện phải.
Cô gái này không phải ai khác mà chính là lão bà Trương Anh chiếm tiện
nghi của hắn, chỉ là sắc mặt nàng hao gầy có chút tiền tuỵ hiển nhiên là chịu không ít ủy khuất.
"Kỳ quái, lúc trước cùng ta đoạt vị trí con rể Trương phủ hán tử xấu xí
kia đã đạt ngoài ngũ phẩm công lực. Chẳng lẽ không đúng hay chính nàng
thay đổi chứ? Với lại nàng là môn hạ Quảng Hàn cung, sao lại biết được
Phi Tuyết Phiêu Hương Chưởng của Nhạc Lộc thư viện?"
Trong lòng tồn tại nghi vấn, nhưng Vương Phật Nhi thời khắc này cũng
không muốn rời đi, dù sao hắn từng đáp ứng muốn tới Quảng Hàn cung đón
người. Sau khi biết Lệ Khuynh Thành liền đem việc này quên đi, hiện giờ
gặp được Trương Anh, lương tâm trong lòng không khỏi nổi lên.
- Lăng Ba trưởng lão Lăng Ba trưởng lão vừa nhìn đã biết khí độ muôn
phương. Công lực sâu không lường được, muội muội nguyện ý bái làm môn hạ Lăng Ba trưởng lão, không cần phiền tỷ tỷ dẫn đi gặp trưởng lão khác.
Nhan Long Thanh Tuyết hơi sững sờ. Thân phận nàng tôn quý, thân muội
muội của nàng cho dù không bái môn chủ Quảng Hàn cung làm sư phụ, thì ít nhất cũng phải là một trong lục đại trưởng lão đời thứ nhất, Lăng Ba
chẳng qua chỉ là đại trưởng lão đời thứ hai, hơn nữa võ công cũng không
tính cao minh. Vương Phật Nhi Vương Phật Nhi vì sao đột nhiên muốn bái
sư phụ thấp kém như vậy, làm cho Nhan Long Thanh Tuyết có chút ngạc
nhiên. Nhưng Nhan Long Thanh Tuyết thầm nghĩ: "Dù sao Vương Phật Nhi
cũng dừng tại đây không lâu, tâm pháp nhất mạch Quảng Hàn cung cũng
không đáng để hắn học lỏm. Nếu bái trưởng lão đời thứ nhất đã vượt qua
tiểu thiên kiếp thì dấu diếm thân phận cũng khó khăn, bái làm môn hạ
Lăng Ba cũng coi như thích hợp!"
Bởi vậy liền cười nói:
- Lăng Ba trưởng lão xưa nay lấy môn quy chặt chẽ nghiêm cẩn, nổi tiếng
nghiêm ngặt trong việc thu đồ đệ, muội muội muốn bái làm môn hạ còn phải xem Lăng Ba trưởng lão có nguyện ý không đã?
Trên mặt Lăng Ba trưởng lão nụ cười nở rộ, giống như thu được một đại hồng hoa, ánh mắt híp thành khe hẹp, lớn tiếng nói:
- Nguyện ý, sao không muốn chứ! Có thể thu một đệ tử như Nhan Long Ngạo
Tuyết, nhất mạch của lão bà tử ta chắc chắn sẽ phát dương quang đại vượt xa Dư trưởng lão!
Nhan Long Thanh Tuyết mỉm cười, liền thấy Vương Phật Nhi lễ bái Lăng Ba tiên tử, sau đó mới lên tiếng:
- Đã như vậy, ta cũng không đi gặp ai nữa, chỉ là trước đây ở Đông Hải
có gặp qua tiểu muội Lý Nga Mi một lần, bây giờ nhớ ra muốn đi thăm vị
bằng hữu. Ngạo Tuyết muội muội ngươi lưu lại chỗ Lăng Ba trưởng lão nhé!
Vương Phật Nhi khẽ gật đầu, không thèm để ý đến Nhan Long Thanh Tuyết.
Lăng Ba trưởng lão nghe được Nhan Long Thanh Tuyết muốn đi gặp Lý Nga
Mi, nhưng không nói gì chỉ đứng lên tiễn Nhan Long Thanh Tuyết rời đi.
- Ngạo Tuyết đã là môn hạ của ta, tạm thời hiên chưa có phòng trống, vậy ở cùng với Trương Anh là được!
"Cái quỷ quái gì thế này, vừa đến đã bắt động phòng sao?" Cơ mặt Vương Phật Nhi rúm ró, cúi đầu lên tiếng 'vâng'.
Lăng Ba trưởng lão cũng không còn tâm trí răn dạy quở mắng đệ tử, để cho đệ tử tự tu luyện trong biệt việt, còn mình thì đi vào nhà chính.
"Lão thái bà này ở chỗ cũng khá!"
Lăng Ba biệt viện chỉ có một gian lầu chính, mười gian trệt. Bởi vì ở
lưng chừng núi còn có bảy tám sơn động, hiển nhiên là chỗ để đồ vật.
Viện cũng được coi là tinh xảo, chỉ là nhìn tương đối nhỏ so với những
biệt viện dọc đường đi Vương Phật Nhi cùng Nhan Long Thanh Tuyết đã qua.
- Nhan Long sư muội ta là, mời đi theo ta!
Giọng nói Trương Anh dịu dàng vang lên bên tai, Vương Phật Nhi thầm nghĩ xui xẻo, bị lão bà chiếm tiện nghi coi như là nữ nhân, nhưng không khác được đành đi theo.
Nơi Trương Anh ở cũng được cho là rộng rãi, chia làm hai gian, Trương
Anh trao đổi cùng Vương Phật Nhi nàng muốn mình ngủ bên ngoài, Vương
Phật Nhi sao có thể đáp ứng chứ?
- Sư tỷ hôm nay bị sư tôn quở mắng, chẳng lẽ gần đây tu luyện có vấn đề gì sao?
Nghe thấy Vương Phật Nhi hỏi, trên mặt Trương Anh lộ ra vẻ xấu hổ, nhẹ nhàng nói:
- Tỷ tỷ tư chất bình thường, tu luyện luôn hết sức cố gắng, bửi vì thời
gian trước có trở về nhà mẹ đẻ nên tiến cảnh chậm trễ công lực còn thụt
lùi, bởi vậy mới bị sư phụ quở trách!
Vương Phật Nhi có chút tò mò có chút tò mò xòe bàn tay ra nói:
- Sư tỷ để ta xem, làm sao kinh mạch ngươi lại bị trở ngại. Nói không
chùng ta có thể tìm ra nguyên nhân, một lần hành động liền phá được cửa
ải này!
Trương Anh có chút do dự cắn môi suy nghĩ một lát thấy đã muốn vươn tay ra, mới bằng lòng chìa tay ra để Vương Phật Nhi xem sét.
Vương Phật Nhi chậm rãi chân khí đi qua, lập tức phát hiện trong cơ thể
Trương Anh có ba đạo chân khí quấn lấy nhau, ngưng tụ trong người, trong lòng vừa nghic liền hiểu được, lúc trước Cưu Ma La Cấp Đa ấn ba đạo
chưởng lực, chỉ có tính tạm thời bảo vệ nàng trên đường về Quảng Hàn
cung, nếu gặp nguy hiểm có thể xuất ra ba chiêu nhị-tam phẩm tự cứu lấy
mình.
Nhưng thật không ngờ Trương Anh không có tính khí đi gây chuyện, bình an trở về Quảng Hàn cung, ba đạo ba đạo chân khí chưa từng mất đi ở trong
cơ thể nàng ba năm đã muốn mọc rể, cùng với chân khí nàng hợp lại thành
một.
Quảng Hàn cung nhất mạch tu luyện chính là võ công âm nhu, Cưu Ma La Cấp Đa tu luyện lại là tuyệt học Đại Nhật Chân Hỏa chí dương chí cương. Hai loại võ học xung khắc với nhau, mà tu vi Trương Anh lại thấp kém, sao
có thể so sánh với cao thủ vượt qua Thiên kiếp như Cưu Ma La Cấp Đa, bởi vậy chân khí mới bị bó buộc.
Nếu hiểu được mấu chốt, Vương Phật Nhi cho chân khí đi qua, lập tức làm
tiêu tan ba đạo chân khí của Cưu Ma La Cấp Đa lưu lại. Nhân tiện hắn lấy Thập Phương Đống Ma Đạo chân khí băng hàn khơi thông kinh mạch Trương
Anh. Vương Phật Nhi lấy công lực tiểu thiên kiếp đem nội lực Trương Anh
gia tăng còn dễ dàng hơn Hoạn Binh chi pháp của hoàng gia Đại Kiền vương triều.
Trương Anh cảm giác được vị cô nương Nhan Long Ngạo Tuyết lại dùng
phương pháp tự hao tổn công lưc trợ giúp chính mình không khỏi lo lắng,
kiên quyết quát lên:
- Sư muội công lực ngươi khổ tu không dễ, sao có thể vì tỷ tỷ chú! Mau thu tay!
Vương Phật Nhi thản nhiên nói:
- Chút công lự ấy, cũng không tính là gì ta tu luyện tám ngày mười ngày
cũng hồi phục được, chẳng lẽ sư tỷ thích bị sư phụ mỗi ngày quở trách?
Hơn nũa sau này khi người có công lực người hưởng lợi chính là ta!
Trương Anh thấy Vương Phật Nhi ngụy biện đến bậc này cũng không thể nói
lại, hơn nữa song chưởng bị Vương Phật Nhi hấp chặt, cho dù muốn thoát
cũng không thoát được. Chỉ còn cách để mặc Vương Phật Nhi truyền chân
khí sang không dứt.
Võ thánh Bạch Thương Hoang năm đó đầu nhập môn hạ Quảng Hàn cung, vì vậy với võ học Quảng Hàn cung hắn rõ vô cùng, Vương Phật Nhi nhận được chân truyền Võ thánh lại cùng kết giao với Lệ Khuynh Thành lâu như vậy, nên
hiểu rất rõ Thái Âm Lục Hồn Pháp chỉ sợ còn hơn cả Lăng Ba trưởng lão.
Bởi vậy vận chuyển vài lần theo lộ tuyến chân khí vận hành, âm thầm gieo xuống chín đạo chân khí gia tỏa, đồng thời đem công phu Thái Âm đao
chương, lấy phương thức tinh thần ấn ký lưu tại trong thức hải Trương
Anh.
Chỉ là thủ đoạn của hắn so với Cưu Ma La Cấp Đa bất đồng, cũng không
phải dùng phương thức rõ ràng như vậy mà là toan tính đem Thái Âm đao
chương xóa đi biến hóa, giấu ở trong tiềm thức của Trương Anh, nếu sau
này Trương Anh đột phá chân khí gia tỏa liền mơ hồ cảm ứng được chân ý
Thái Âm đao chương, trong vô thức sẽ sử dụng đến.
Chỉ cần Vương Phật Nhi không nói mình động tay động chân, Trương Anh sẽ tưởng chính mình ngẫu nhiên ngộ ra.
Vương Phật Nhi vỗ vỗ quần áo rút về hai tay về. Trong lòng Trương Anh
thập phần cảm kích, trên mặt lại biểu hiện bình thường, chỉ nói:
- Nhan Long sư muội hẳn còn chưa ăn cơm, ta đi làm để sư muội đỡ đói!
Vương Phật Nhi vẫn kỳ quái, nha hoàn Thúy Linh Nhi của Trương Anh chạy đi đâu, ra vẻ lơ đãng hỏi:
- Nhìn bộ dáng Trương Anh sư tỷ chắc xuất thân trong gia đình khá giả,
sao lại không mang theo nha hoàn? Phục vụ vụ sinh hoạt hàng ngày!
Hành động của Trương Anh hơi chậm lại ngượng ngùng nói:
- Quy củ Quảng Hàn cung hơi nghiêm, không phải là không thể mang theo
nha hoàn, chỉ là phải lấy thân phận đệ tử bái làm môn hạ mới được. Tư
chất không đủ không thể mang vào. Vốn có nha hoàn Thúy Linh Nhi là bởi
vì tư chất cao được Tây Môn Tĩnh trưởng lão đời thứ nhất thu làm môn hạ, cho nên không thể hầu hạ ta.
Vương Phật Nhi thầm nghĩ đầu bọn họ có vấn đề sao, tiểu thư so với nha
hoàn lại thấp hơn một bậc, quy củ Quảng Hàn cung cũng quá kì quái đi.
Mặt Trương Anh hơi hơi đỏ, lại nói:
- Thúy Linh Nhi vốn là đệ tử Nhạc Lộc thư viện, võ công so với ta mạnh
hơn nhiều. Cùng ta nhập môn nhưng chỉ một năm đã tu luyện tới tầng thứ
năm Thái Âm Lục Hồn Pháp, năm thứ hai liền tiến tu Nguyệt Quế Bát Pháp,
hiện giờ đã tu luyện một trong các tuyệt kỹ của bổn môn Thiên Thượng
Thiên Hạ Niệm Động Kiếm. Lọt vào tróng nhóm sáu người có tiềm chất nhất
của Quảng Hàn cung, có thể xứng danh cùng sư thúc Lý Nga Mi!
Vương Phật Nhi lần thứ hai nghe đến tên Lý Nga Mi, không khỏi có chút tò mò, hỏi:
- Công phu sư thúc Lý Nga Mi rất lợi hại sao?
Ánh mắt Trương Anh lộ ra vẻ cực kỳ sùng bái, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đáp:
- Ai trong Quảng Hàn cung chúng ta đều nói, chỉ cần Lý Nga Mi sư thúc
xuống núi nhất định sẽ nhất định sẽ nổi danh cùng nữ vũ thần Ngột Tư tộc Tàng Dạ Linh, chỉ là hiện tại nàng đang khổ tu Phàn Nguyệt Trích Tinh
Thủ, chỉ kém một tầng cuối cùng là viên mãn!
Vương Phật Nhi nghe vậy, trong lòng thầm nghĩ: "Danh môn đại phái quả
nhiên tiềm lực vô cùng, Lý Nga Mi này thật cũng không thể cũng không thể khinh thường, nói không chừng so với Lệ Khuynh Thành nhà ta còn lợi hại hơn."
Tới buổi tối Vương Phật Nhi vì không muốn lãng phí thời gian nên lặng lẽ vào phòng Trương Anh, muốn điểm huyệt đạo của nàng, ban đêm đi thăm dò Quảng Hàn cung. Nhưng thấy Trương Anh nằm nghiêng người, những đường
cong tuyệt mỹ lộ ra, Khóe mắt dường như có ngấn lệ, khi ngủ hai tay vẫn
nắm chặt Phong Trấn.
"Đây không phải Phong Trấn phong mã ta tặng cho nàng sao?"
Vương Phật Nhi thấy vật cũ có chút xấu hổ, hắn thật không ngờ Trương Anh ngay cả ngủ còn nắm vật ấy, nhưng thời gian có hạn hắn vươn tay điểm
trúng huyệt đạo Trương Anh. Đang muốn xoay người rời đi thì thấy trên
thư án (bàn sách) có một tấm trắng, đưa tay cầm lên nhìn, hóa ra có một
bài thơ ngắn.
"Gió mát quét Hoa Nhị, Hàn Nguyệt nhập cửa sổ vô. Vương lang tín mấy phần, quên được người cũ tự mình!" (VP)
Gió mát nhẹ thổi ngàn hoa
Đêm khuya trăng lạnh tran hòa ngoài song
Ngày ngày đợi tín (tin) vương lang
Cô đơn vắng lặng đợi mong một người.
"Hóa ra nàng vẫn luôn chờ ta!" Vương Phật Nhi cũng nhận ra ý tứ mấy câu
thơ, cảm thấy hổ thẹn vô cùng. Lần này sau khi cứu Khuynh Thành, thuận
tay đưa Trương Anh cùng đi, cuộc sống ở Đại Lôi Âm tự của ta cũng tốt
hơn nhiều so với Quảng Hàn cung.
Vương Phật Nhi muốn nhanh chóng rời đi, nhưng nhìn thấy vai Trương Anh
lộ ra, đành phải vòng trở lại, đắp lại chăn cho nàng, lúc này mới thờ
dài một tiếng rồi rời đi.
Hắn cũng không dám bay lên trời, vận khởi thân pháp một đường chạy như
điên hướng đỉnh núi, cơ hồ qua mỗi biệt viện đều đều dùng thần niệm dò
xét một phen, sợ bị bỏ qua tung tích Lệ Khuynh Thành.
Cho đến khi lên tới đỉnh Nguyệt Quế Sơn, bỗng nhiên có một mùi hương lạ
xông vào mũi, nơi này đã không còn biệt viện của các trưởng lão, nhưng
lại tạo cho Vương Phật Nhi một cảm giác cổ quái cùng bất an trong lòng.