Hắn không đề cập Bạch Thạch Độ thì thôi, vừa nhắc tới chẳng khác nào khơi lại nỗi đau của Đan Hùng Tín.
Đan Hùng Tín lập tức giận tím mặt, đưa tay quất một roi xuống, mũ sắt
trên đầu Lý Quân Tiện nhất thời bị đánh vỡ, trên trán lưu lại một vết
máu.
- Tặc nô đáng chết, dám mở miệng nói lời loạn ngôn, làm rối loạn tâm trí quân ta?
Nếu không phải ngươi nằm dưới trướng Lỗ công, hôm nay ta nhất định sẽ
lấy cái đầu chó trên cổ ngươi. Người đâu, trói tên tiện nô này lại cho
ta.
Đợi khi nào lấy được Hắc Thạch quan sẽ áp hắn đi gặp Lỗ công hỏi tội.
Mấy tên lính xông lên, trói Lý Quân Tiện lại, kéo sang một bên.
Lý Quân Tiện vừa giãy dụa, vừa lớn tiếng la lên:
- Đại tướng quân không được đánh Hắc Thạch quan, để tránh trúng quỷ kế Lý tặc.
- Bịt miệng hắn lại cho ta.
Một tên lính giật một miếng vải rách, nhét vào miệng Lý Quân Tiện.
Lý Quân Tiện ra sức giãy dụa hét lên, nhưng vẫn không phát ra lời. Đan Hùng Tín lúc này mới cảm thấy mỹ mãn.
Lần này, hắn dùng chính binh làm mồi dụ, cưỡng bức Cửu Sơn, thu hút chú ý của Hắc Thạch quan.
Sau đó lại đả thông con đường Đả Lĩnh, dẫn 5000 tinh binh vượt qua Cửu
Sơn, chuẩn bị từ bên sườn tập kích Hắc Thạch quan, chắc hẳn hiện tại Hắc Thạch quan đã bị thu hút đến Cửu Sơn, mà bến đò Hắc Thạch lại không có
người, mặt sông Lạc Thủy đóng băng, đợi sau trời tối hắn dẫn người lao
thẳng tới Hắc Thạch quan, đương nhiên có thể một lần hành động nắm
được Hắc Thạch quan. Hắc Thạch quan vừa mất, Huỳnh Dương quận chắc chắn
sẽ đại loạn. Đến lúc đó hắn nắm được Chuyện; công chiếm Lạc Khẩu Thương, chiếm cứ Huỳnh Dương quận. Cho dù Lý Mật bất mãn với hắn, nhất định
cũng phải nhìn sắc mặt của hắn mà hành sự.
Phải biết rằng, quân Ngoã Cương vẫn có phần bất mãn với Lý Mật.
Cứ chờ xem, qua mấy canh giờ nữa, thần thoại Lý Vô Địch sẽ tan vỡ, Đan Hùng Tín ta nói không chừng sẽ trở thành người thay thế/
Đan Hùng Tín nghĩ tới đây, không nhịn được há to miệng cười hắc hắc.
Những năm cuối từ Khai Hoàng đến Đại Nghiệp, nhà Tùy vô cùng coi trọng cải tiến quân giới.
Đặc biệt ngay từ khi bắt đầu giao phong với người Đột Quyết đều dùng xa trận làm chủ, chứ không phải kỵ trận đối địch, vì vậy càng thêm chú ý
đến quân giới. Bình thường mà nói binh mã Trung Nguyên giao phong với
người Đột Quyết, hoặc là thủ thành, hoặc là dã chiến, cùng sử dụng bộ
binh và xa trận. nhưng chủ yếu vẫn là để phòng. Cho đến khi Dương Tố can đảm sử dụng kỵ trận quyết đấu với người Đột Quyết dành được toàn thắng
mới xem như thay đổi cục diện.
Tuy nhiên Tùy quân vẫn không hề xem nhẹ quân giới.
Trong quân Huỳnh Dương, có một loại cường cung có thể bắn liên tiếp, tương tự như sàng nỏ (một loại cung nỏ tự động).
.
Cây cung này lớn bằng bánh xe, có thể bắn liên tiếp tám mũi tên. Mũi tên như búa lớn, tầm bắn đạt 500 bước, uy lực cực lớn.
Loại sàng nỏ này, bình thường được sắp đặt trên thành, phối hợp với máy ném đá làm phòng ngự. Lý Mật thật sự không ngờ trong quân trận của Tân
Văn Lễ lại cất giấu trên trăm chiếc sàng nỏ, xếp thành một hàng
dài…Trước đó, những sàng nỏ này bị binh lính che lấp, từ bên ngoài không cách nào nhìn thấy. Đây cũng là tác dụng trọng yếu của phương trận này, thật thật hư hư, phối hợp ăn ý, xếp phía sau làm hậu trận.
Sau khi trùng kích quân Ngoã Cương, quân Huỳnh Dương lại ngay ngắn lần lượt kéo dài sang hai cánh.
Lý Mật đứng trên lầu xe, có thể thấy rất rõ. Quân trận của quân Huỳnh
Dương bất giác biến hóa kỳ dị, cùng với sự biến hóa của phương trận,
đồng thời trong chốc lát từng phương trận nhỏ di động cũng phát sinh
biến hóa quỷ dị. Từ cầm trường thương xếp hàng dài trước đó, dần dần
biến thành ba người một tổ, hai gã cầm đao xếp trước, một gã cầm trường
thương nấp phía sau, phương trận chậm rãi biến thành đội ngũ hình chùy.
Trong lòng Lý Mật không khỏi cả kinh, đây không phải là tam giác trận thường dùng dưới trướng Lý Ngôn Khánh sao?
Ý niệm của Lý Mật còn chưa kịp phát sinh biến hóa chợt nghe thấy trong
quân trận đối phương truyền đến tiếng trống trận “thùng thùng”.
Trên lầu xe trong phương trận, quân kỳ lắc lư không ngừng, kỵ quân
trong trận chạy vội, cùng với tiếng trống càng ngày càng dồn dập, chợt
nghe thấy một chuỗi tiếng động “Vèo vèo vèo” như mưa đánh vào giáp sắt
truyền đến, nguyên một đám hỏa cầu cực lớn từ phía sau quân trận bay ra, mang theo đường vòng cung quỷ dị, rơi vào trong trận hình quân Ngoã
Cương.
Bên ngoài hỏa cầu là cỏ tranh thiêu đốt, bên trong là một cái bình chứa đầy dầu hỏa.
Quân lính Ngoã Cương vô thức giơ tấm chắn lên, ý đồ ngăn cản, thế nhưng sau khi hỏa cầu rơi xuống mặt đất, cái bình vỡ vụn, dầu hỏa thuận thế
chảy xuống, thấy lửa liền bùng lên, có hỏa cầu trực tiếp rơi xuống tấm
chắn, trên thân người, thân ngựa. Binh lính và chiến mã lập tức bị đại
hỏa vây quanh,vô cùng thê lương. Những người bị dính lửa gào thét chạy
xung quanh, khiến quân trận càng thêm hỗn loạn.
Ô ô ô ô.
Một tiếng kèn dài vang lên, ngắn ngủi mà hữu lực.
Huỳnh Dương quân đột nhiên tản ra, để lộ hơn trăm chiếc sàng nỏ ẩn nấp trong quân.
Sắc mặt Tân Văn Lễ rất bình tĩnh, trầm thấp quát lên:
- Bắn tên.
Vèo vèo vèo.
Tiếng dây cung không ngừng vang lên, từng dãy mũi tên, phá không mà đi, bắn về phía quân Ngoã Cương trong chiến trường.
Hỏa cầu kia, chính xác mà nói cũng không phải vì giết địch, mà là trì
hoãn tốc độ công kích của quân Ngoã Cương, ngăn cản thế công của quân
Ngoã Cươn trong khoảng cách 300 bước, cũng chính tầm bắn tốt nhất của
sàng nỏ, tầm bắn mũi tên có thể bao trùm 500 bước, trong khoảng cách
300 bước có thể phát huy uy lực lớn nhất. Một con chiến mã kêu thảm một
tiếng rồi chạy hỗn loạn, chân trước của nó bị mũi tên bắn thành hai
đoạn, bình thường đã gục xuống bên trong dầu hỏa, nhưng nó vẫn cố gắng
đứng lên trơ mắt nhìn đại hỏa tới gần, chiến mã đau đớn rên lên không
dứt.