Cho đến ngày nay, sư
huynh đệ Tiết Đông Vệ đã sớm quên bộ dáng của sư phó rồi, không phải bọn họ nguyện ý quên, là bởi vì bọn họ căn bản không thể nhớ ký, từ khí sư
phó rời đi, bộ dáng của sư phó bắt đầu mờ dần ở trong tâm trí bọn họ,
chỉ còn lưu lại một vài ký ức, bọn họ không thể quên khoảng thời gian
mười năm khi bọn họ đi theo lão nhân gia để tu hành, đúng vậy chỉ có
mười năm. nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không quá ngắn, những
năm tháng đó làm cho đám người Tiết Đông Vệ suốt đời khó quên.
Bọn họ còn nhớ rõ phương thức mà sư phó giảng dạy cho họ, phi thường độc đáo, trong mười năm đó, bọn họ chỉ theo sư phó học hai thiên tự 'Vô
Vi', mười năm trước bọn họ nghe không hiểu, mười năm sau bọn họ cũng vẫn chưa hiểu, cho đến hôm nay, bọn họ đã trầm xâm vào trong đó, nhưng chỉ
ngộ ra một hai điều từ thiên tự vô vi mà thôi.
Trong mười năm, bọn họ chưa từng học được một loại công pháp gì từ sư
phó của mình, chính như sư phó đã nói, trong thiên địa này chỉ có chính
bản thân mình mới biết được công pháp mà mình cần, trước kia bọn họ
không thể lý giải, cho đến ngày nay, bọn họ đã sáng chế ra rất nhiều
công pháp cho mình.
Trước kia, bọn họ đi theo sư phó tiến vào một thế giới rộng lớn, cái thế giới đó bọn họ đi theo sư phó quần ẩu dã thú, trước kia bọn họ không
biết đó là chỗ nào, hiện tại bọn họ mới biết đó là vô tận hư không thần
bí mênh mông, cự đại dã thú đó nếu như thiên nhân trông thấy còn sợ hãi.
Mười năm trước, bọn họ vẫn là thiếu niên ngây thơ, mười năm sau tên của
bọn họ đã vang danh trên khắp thế giới, cho đến ngày nay, bọn họ đã là
tông sư nổi tiếng đứng ở trên đỉnh tháp thế giới rồi.
Rất nhiều ký ức đáng giá nhớ lại, Mao Sơn Nhạc, Cẩu đạo nhân đều đang
trầm xâm ở trong ký ức hồi xưa, càng nhớ lại, nội tâm càng phức tạp.
Đột nhiên
Không gian trong văn phòng đột nhiên vặn vẹo quỷ dị, ngay sau đó ba một
tiếng thanh thúy vang lên, từ chỗ không gian vặn vẹo nổ ra một lỗ thủng
cỡ ngón tay cái, một đạo quang mang hình chữ thập nhanh chóng hiện ra.
Ngồi ngay ngắn ở trên ghế công tác, Mao Sơn Nhạc khẽ cau mày, Cẩu đạo
nhân vốn đang nằm ngửa ở trên sô pha liền vội đứng dậy, thần sắc nghiêm
nghị, chỉ thấy hắn dương tay vươn hai ngón tay tóm lấy đạo quang mang
hình chữ thập đó, ngón tay vừa chuyển, hào quang chữ thập hình liền
thoát phá biến mất.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Có thể nghĩ ra phương cách truyền tin ngàn dặm quỷ dị như vậy, chỉ sợ
thế giới này có mỗi Cẩu đạo nhân mà thôi. Tiết các vị sư huynh đệ Đông
Vệ từ khi biết được âm mưu của Thần Thánh Nghị hội, nhiều năm qua vẫn
luôn bí mật ứng đối, Mao Sơn Nhạc nắm ba quân Liên Bang trong tay, Tiết
Đông Vệ chưởng quản Võ Đạo Minh thần bí, chỉ có Cẩu đạo nhân tự do tự
tại, du đãng nay đây mai đó, dù Mao Sơn Nhạc hiểu vị sư đệ này của mình
thích độc lai độc vãng, chán ghét thế tục trần gian, nhưng Cẩu đạo nhân
này cũng không hề nhàn rỗi suốt bao năm qua, ít nhất, Mao Sơn Nhạc biết
Cẩu đạo nhân thằng nhãi này thu không ít đệ tử cổ quái, mà chuyện truyền tin ngàn dặm này, sợ rằng cũng là đệ tử của hắn làm.
"Đại trận thủ hộ ở Hắc Long trấn đột nhiên biến mất."
Cẩu đạo nhân thu hồi vẻ mỉm cười trên mặt, thần sắc có phần nghiêm nghị, vuốt cằm, suy tư về cái gì đó.
Liên Bang đại địa có bảy đạo nhân linh địa khí, Prague, địa phương cấm
cố, Hắc Long trấn, tam đại thủ hộ mỗi nơi một đạo, từ sau sự kiện
Prague, bọn họ biết rằng mấu chốt của kế hoạch Thánh Diệu Chi Quang của
Thần Thánh Nghị hội đó là nhân linh địa khí, nói thật, hiểu biết của bọn họ về nhân linh địa khí cũng không có bao nhiêu, thập phần hữu hạn, e
rằng chỉ có người của tam đại địa phương thủ hộ và cũng chỉ có chi chủ
đứng đầu mỗi nơi đó mới hiểu biết, nhưng hôm nay, Yêu Nguyệt đứng đầu
Prague từ vài thập niên trước đã thần bí biến mất, Lãnh Hải đứng đầu Cấm Cố chi địa cũng biến mất từ hai mươi năm trước, ngay cả Hắc Long Vương
đứng đầu Hắc Long trấn cũng đã tiêu thất không thấy.
Những việc mà sư huynh đệ Cẩu đạo nhân có thể làm cũng chỉ là cùng
trưởng lão Cầm Cố và Trác gia của Hắc Long trấn bảo trì liên hệ, từ sau
sự kiện ở Prague, đại trận thủ hộ ở Hắc Long trấn cùng địa phương Cấm Cố lần lượt mở ra, đại trận thủ hộ này quá mức huyền diệu, Cẩu đạo nhân
từng có ý phá trận, nhưng không có kết quả, về phần bên trong rốt cục đã xảy ra sự tình gì, bọn họ cũng không có thông tin.
Tách tách tách.
Ngay sau đó, trước bàn công tác của Mao Sơn Nhạc trên màn hình máy truyền tin cũng thu được tin tức.
"Không chỉ đại trận thủ hộ tại Hắc Long trấn biến mất, liền ngay cả trận pháp thủ hộ ở địa phương Cầm Cố cũng đã muốn biến mất."
Mao Sơn Nhạc vừa dứt lời, lại có vài tin tức tình báo xuất hiện.
"Hảo gia hỏa. "
Mao Sơn Nhạc ngưng mi thành kiếm, nhếch miệng cười lạnh:
"Xem ra bọn họ đã sớm có chuẩn bị, đại hoàng tử An Đức Lỗ của Thánh
Đường đang hiện diện tại địa phương Cầm Cố, minh chủ Hiệp Nghĩa Minh Tư
Đồ Khuê đang có mặt tại Hắc Long trấn."
"Không biết đạo nhân linh địa khí ở địa phương Cấm Cố cùng với Hắc Long
trấn như thế nào rồi, mà An Đức Lỗ, Tư Đồ Khuê hai tên vương bát đản này đã sớm tiến hóa thành Mông Bỉ Đặc, nếu bọn họ xuất hiện, khẳng định
không phải vì nhân linh địa khí, nói như vậy... Đám người Lâm mỗ mỗ ở
địa phương Cấm Cố với đám người Trác gia tại Hắc Long trấn chỉ sợ sẽ có
nguy hiểm."
"Việc này không nên chậm trễ, cứu người quan trọng hơn, ta đi xem Hắc Long trấn."
Lúc Cẩu đạo nhân nói chuyện, thân ảnh đã trở nên vặn vẹo mơ hồ, sau đó nháy mắt biến mất.
...
Liên Bang cảnh ngoại, Nam Hải chư đảo, Bắc Vực sâm lâm, hai địa phương
này đều là khu vực cực kì nguy hiểm, người thường rất khó đi đến nơi
đây, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Nam Hải cùng Bắc Vực là hai địa
phương luôn bị bão táp không gian tác động nghiêm trọng nhất, đến nay
còn lưu lại rất nhiều đoàn năng lượng khủng bố.
Bão táp không gian xuất hiện từ ngàn năm trước, mang theo một loại năng
lượng đặc thù nhất, về phần bão táp không gian vì sao lại xuất hiện ở
Liên Bang đại địa, đến nay đều không có lời giải thích hợp lý, bất quá
dân gian truyền đoán, có thể là ngàn năm trước ngoại tinh chủng tộc xâm
lược Liên Bang, nhân hoàng Vũ Văn Sí hoành không xuất thế, mượn dùng
tháp Thánh Diệu cùng chủng tộc ngoại tinh triển khai đại chiến, có lẽ là tràng chiến dịch đó đã dẫn phát bão táp không gian.
Đương nhiên, đoán cũng chỉ là đoán, không ai biết nguyên nhân chân thật
ra sao, may mắn là nghìn năm qua, tuy có tồn tại bão táp không gian,
nhưng nó chủ yếu phát sinh ở hai địa phương Nam Hải cùng Bắc Vực mà
thôi, đương nhiên, thi thoảng bão táp không gian cũng lướt qua thăm
viếng một vài đô thị thuộc cảnh nội Liên Bang như tam đại đô thị tội ác.
Gần ngàn năm nay, không ít thám hiểm gia đã có ý đồ thám hiểm Nam Hải
chư đảo cùng Bắc Vực sâm lâm, kết quả không có ngoại lệ, chỉ có đi vào,
không có đi ra.
Giữa trưa, mặt trời chói chan gay gắt, bầu trời vạn dặm không mây, gió
nhẹ nhẹ vỗ về hải dương xanh thẳm, tạo nên từng đợt sóng triều, chỉ là
nhìn kỹ, có lẽ sẽ phát hiện Nam Hải dị thường, gió nhẹ khẽ vuốt, nhưng
lại truyền vang thanh âm cực kì chói tai, thanh âm kia đáng sợ giống như quỷ khóc sói tru, thỉnh thoảng dẫn phát tiếng vang bùm bùm, thoáng nhìn mặt biển yên ả, nhưng cứ mười thước lại có một vòng nước xoáy nho nhỏ,
trăm mét có một vòng nước xoáy lớn, trên biển có nhiều tiểu nhỏ mỹ lệ,
thậm chí còn có sương mù lượn lờ, nếu nhìn kỹ, tiểu đao kia khi thì vụt
sáng bất chợt, khi thì vặn vẹo, khi thì chìm vào đáy biển, cực kỳ quỷ
dị.
Đây chính là Liên Bang cảnh ngoại, Nam Hải địa phương vang danh dân
gian, có dương quang ôn hòa, có gió nhẹ vuốt ve, có hải dương xanh thẳm
những điểm tuyệt vời của một quần đảo khiến người ta hướng tới, đồng
thời nơi này cũng có các loại nguy hiểm tiềm ẩn, bởi vì nơi này tràn đầy những đoàn năng lượng khủng bổ mà mắt thường không thể nhìn thấy.
Lúc này.
Một người, một hắc y thanh niên bay ở trên hư không, phảng phất như bước đi ở trên hư không vậy, gương mặt lạnh lùng của hắn hơi hơi nhíu lại,
mắt khép hờ đánh giá Nam Hải thần bí.
Không phải ai khác, đúng là Tang Thiên.
Tang Thiên tuy nói sống hơn ngàn năm, nhưng thời gian hắn ở thế giới này cũng không phải quá dài, tính cả trước cả sau cũng không đến hai trăm
năm, từ khi biết được sự tồn tại của vô tận thế giới, hắn đã dành nhiều
thời gian đi trà trộn ở nơi đó, cũng chỉ lúc sắp niết bàn dục hỏa trọng
sinh, hắn mới trở lại thế giới này.
Hắn không phải lần đầu tiên đi vào Nam Hải, trước kia cũng đã tới vài
lần, nơi này năng lượng đoàn xác thực phi thường dày đặc, hơn nữa rất
nhiều loại năng lượng không biết tồn tại, ngay cả hắn cũng không muốn
chạm đến, bão táp không gian đã buông xuống thế giới này từ ngàn năm
trước, trước kia, Tang Thiên đoán nguyên nhân hẳn do ngàn năm trước Vũ
Văn Sí đem căn nguyên của thế giời này - 'Nhân Linh Địa khí' dẫn ra, rồi mỗi năm hấp thu một ít, cho nên mới làm cho bão táp không gian xuất
hiện, hiện tại ngẫm lại, tựa hồ căn bản không phải như vậy.
Cho dù đem nhân linh địa khí dẫn dắt đi ra, cho dù hàng năm lấy trộm
nhân linh địa khí, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm cho mọi nguyên tố
trong thế giới này tán dần, căn bản không có khả năng dẫn phát bão táp
không gian.
Bão táp không gian, cái ngoạn ý này cho dù ở vô tận thế giới cũng thuộc
loại tai nạn khủng bố rồi, nghe nói bão táp không gian một khi phát
sinh, mọi thứ tồn tại trong không gian sẽ hoàn toàn hỗn loạn, năng
lượng, nguyên tố, thậm chí sinh mệnh, ngay cả quy tắc cũng có thể phát
sinh biến hóa quỷ dị.
Mà nguyên nhân tạo thành bão táp không gian chỉ có một, đó là căn nguyên thế giới dần biến mất.
Nhưng căn nguyên thế giới này còn tồn tại, tại sao vẫn phát sinh bão táp không gian, cho dù bão táp không gian là loại tai họa trong vũ trụ, trừ phi căn nguyên của thế giới này tại ngàn năm phía trước đã gặp phải đả
kích mãnh liệt.
Đả kích mãnh liệt?
Mỗi một cái không gian đều có căn nguyên thuộc về mình, căn nguyên của
thế giới này là nhân linh địa khí, và trên thế giới đại địa, nhân linh
địa khí có bảy đạo
Đột nhiên suy nghĩ, Tang Thiên không khỏi sửng sốt, căn nguyên của thế
giới này tại sao lại biến thành bảy đạo? Ngay cả Vũ Văn Sí kia là nhất
đỉnh tứ hoàng ở vô tận thế giới, hắn cũng không có bản sự đem căn nguyên phân liệt thành bảy đạo, phải biết rằng căn nguyên là thứ tồn tại mạnh
nhất ở trong thiên địa vũ trụ này, nếu như Vũ Văn Sí kia có thể chạm đến căn nguyên, e rằng hắn không chỉ đơn giản là tứ hoàng đâu, cho dù quét
ngang vô tận thế giới cũng hoàn toàn không có vấn đề.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tang Thiên lại nghĩ tới Diệu Thiện ả bà nương đó,
chẳng lẽ phải nói Diệu Thiện đã chia căn nguyên của thế giới này ra làm
bảy từ ngàn năm trước rồi? Tiếp theo hắn lại liên tưởng đến chuyện, Diệu Thiện ở vô tận thế giới là thần long kiến thủ bất kiến vĩ, vả lại ả còn vô cùng chiếu cố đến thế giới này, cách mỗi ba mươi năm lại xuất hiện
một lần, hơn nữa mỗi lần chỉ gặp ba mươi ba người.
"** "
Tang Thiên chửi rủa một tiếng, lắc đầu, không tiếp tục đoán phán linh
tinh nữa, lúc này, hắn đã đến trên một hòn đảo nhỏ, hình thù của tiểu
đảo cũng khá đặc biệt, thoạt nhìn đen ngòm, giống như hắc nham cứng rắn
vậy.
"Hẳn là ở trong này rồi."
Hắn lấy máu của Hắc Long Vương để truy tung khí tức của y, bất chợt,
Tang Thiên nhắm mắt lại, cẩn thận cảm ứng tình cảnh xung quanh, sau một
lát, hắn mở mắt ra, nói:
"Nơi này vậy mà lại ẩn dấu một lĩnh vực không gian bất quy tắc?"