Thiên địa có huyền
binh, lấy tinh hoa tự nhiên, luyện chế huyền binh, khắc lên phù văn,
tiến hành dưỡng tế, tạo thành binh khí tự nhiên. Phù văn huyền diệu, ảo
diệu vô cùng, lý giải mê huyễn của thiên địa, tinh hoa tự nhiên tồn tại
trong thiên địa, dùng luyện chế binh khí, khắc lên phù văn, liền phát
huy sức mạnh mang uy lực của tự nhiên.
Hàn Băng đao này của Lam Vô Phong hiển nhiên thuộc loại binh khí tự
nhiên, lúc vung đao, phù văn được khắc trên thân đao liền lóe sáng nhàn
nhạt, thân đao được làm bằng băng lam, băng đao xuất hiện khiến nhiệt độ quanh thân đột nhiên giảm xuống, thậm chí ngưng kết thành sương, ánh
sáng băng sương sắc bén tỏa ra bốn phía, mỗi chiêu mỗi thức đều dẫn dắt
năng lượng thiên nhiên trong không gian.
Lam Vô Phong tu vi đã đạt thiên nhân, năng lượng trong cơ thể tinh thuần vô cùng, y tuy rằng không tu luyện khí thế gì, nhưng chỉ bằng khí thế
sắc ben mà Hàn Băng đao phát ra, uy lực thực tại đã khác một trời vực
lúc trước, song chưởng giơ lên, không gian quanh thân giống nhau bị lãnh khí ngưng đông lại, quanh thân gần như hoàn toàn lâm vào trạng thái
đóng băng.
Chỉ một cái vung đao đã đóng băng không khí, e rằng cao thủ thất bát cấp ngay cả cơ hội phản kháng đường sống cũng không có, đây là uy lực từ
binh khí tự nhiên, cộng thêm năng lượng của thiên nhiên, năng lượng phát ra cực hạn thậm chí có thể làm cho người ta hít thở không thông.
Nhân loại, đối mặt với lực lượng thiên nhiên luôn sợ hãi, chẳng qua Tang Thiên không phải là nhân loại bình thường.
Giờ phút này hắn tuy rằng đứng tại chỗ này, nhưng tâm tư lại đặt ở xa
ngàn dặm, vừa rồi phát sinh một màn ở trên người Nhan Phi làm cho hắn
tim đập nhanh vài nhịp, Nhan Phi rời đi, hắn lập tức truy tung khí tức
của nàng, kết quả, Nhan Phi đã mang theo đám người Đệ Nhị Linh ly khai
khỏi Lam thành rồi.
Tích Vô Nhan? Nhan Phi?
Các nàng có quan hệ với nhau sao?
Nếu nói thế giới này, Tang Thiên không nguyện ý nhìn thấy người nào
nhất, tất nhiên là Tích Vô Nhan, vì cái tên này đối với Tang Thiên mà
nói ý nghĩa thật sự quá trọng đại, trọng đại đến nỗi làm cho hắn không
dám đối mặt, thậm chí ngay cả nhớ lại cũng không dám, đúng vậy! Không
phải không nghĩ, là chân thực không dám! Danh tự này vẫn luôn bị hắn
phong ấn tại nơi sâu nhất trong trí nhớ.
Cảm nhận Lam Vô Phong tập kích, hắn không né cũng không tránh, bởi vì
giờ phút này hắn đang toàn lực áp chế năm đạo lam ảnh của Lam Tình, đã
đến thời khắc mấu chốt, chỉ có đem năm đạo lam ảnh của Lam Tình hoàn
toàn ngăn chặn, mới có thể giúp nàng cùng lam tương trong điện phủ tiến
hành dung hợp.
Về phần Lam Vô Phong đánh úp, Tang Thiên căn bản không để vào mắt, chẳng qua giờ phút này hắn không có bao nhiêu thời gian dư thừa để đi thu
thập y mà thôi, hắn cần phải làm là chờ đợi, chờ đợi một thời khắc tốt
nhất, cho nên hắn muốn lợi dụng thời gian ngắn nhất giải để giải quyết
đối thủ.
Một giây đi qua, tại nội điện toàn thân Tang Thiên đã đóng băng thành
hình, hàn băng thậm chí cao dầy ba thước, xuyên thấu qua băng tinh có
thể thấy rõ thân ảnh bất động của Tang Thiên trong đó.
Nhìn thấy Tang Thiên bị đóng băng, Lam Vô Phong khinh miệt cười:
"Ngươi cũng không có gì đặc biệt cả! Chịu chết đi!"
Dứt lời, hắn lại nâng thủ xuất đao, nhất thời quanh thân hàn phong gào
thét, trăm ngàn mũi tên băng sương chỉnh tề một hướng bay vụt về phía
hàn băng, rồi quỷ dị thẩm thấu đi vào, đúng lúc này, đột nhiên, phịch
một tiếng, nguyên bản hàn băng cao dày bốn năm thước nháy mắt nổ mạnh
tan ra, không gian băng sương chung quanh cũng nháy mắt băng toái.
Tang Thiên xuất hiện.
Lam Vô Phong biến sắc, biểu tình càng thêm dữ tợn, nâng thủ lại xuất một đao, chém thẳng vào mặt Tang Thiên, uy lực một đao xuất ra, khiến cho
băng sương ngưng tụ.
Trăm ngàn ngọn băng sương sắc bén bay đến, quanh thân Tang Thiên bùng
phát ô quang, băng sương sắc bén đều đánh vào trên người hắn, rồi không
chút dấu hiệu biến mất tăm hơi!
Cái gì!
Lam Vô Phong không nghĩ tới băng sương vô cùng sắc bén của mình thậm chí có thể miểu sát bát cấp cao thủ lại không làm gì được Tang Thiên ?
Trong lòng tuy mang nghi hoặc, nhưng giờ phút này y đã như nỏ lên đà
không thể không phát, băng sương ngưng tụ thành hình lưỡi đao bổ thẳng
vào đầu Tang Thiên.
Tang Thiên cảm thấy thời gian không còn nhiều, ra tay là sát chiêu, chỉ
thấy hắn dương tay nắm quyền, quyền phong có hắc mang đen xẫm, nháy mắt
đánh lên trên lồng ngực Lam Vô Phong, Lam Vô Phong căn bản không kịp
phản ứng, thậm chí ngay cả đối thủ ra tay như thế nào y cũng không biết, chỉ cảm thấy từ ngực truyền đến một trận tê dại, tiếp theo toàn thân
tựa như tan chảy, loại cảm giác này thật giống như thân thể đã không còn là của mình nữa, bất quá, thân thể vẫn là của y, chẳng qua thân thể hắn trong nháy mắt bị tử vong mà thôi, chỉ còn lưu lại chút ý thức mơ hồ.
Hắc quang, đại biểu chết chóc, chí tử trí diệt.
Tang Thiên nếu muốn giết người, nhất quyết không để đối phương có cơ hội phản kháng, một quyền như thế, thân thể Lam Vô Phong đã hoàn toàn rơi
vào tử vong, một chút ý thức còn sót cũng bị cắn nuốt.
Phịch một tiếng, Lam Vô Phong bị văng ra ngoài, mềm nhũn rơi trên mặt đất.
Thần sắc mọi người đều lộ vẻ kinh khiếp, bởi vì bọn họ không một ai biết đã xảy ra chuyện gì, vừa rồi Lam Vô Phong còn đang chiếm cứ ưu thế tại
sao đột nhiên... Y hình như bị Tang Thiên đánh trúng một quyền, sau đó
liền...
Không phải bọn hắn phản ứng chậm chạp, thật sự là tốc độ của Tang Thiên
quá nhanh, nhanh đến mức ngay cả điện phủ lão giả cũng chỉ nhìn thấy một tia tàn ảnh.
"Vô Phong! Vô Phong!"
Đại trưởng lão phản ứng trước tiên, lão lập tức chạy lên xem xét thương
thế của nhi tử, tim đã ngừng đập, hơi thở biến mất, ý thức đang suy
nhược thất tán với tốc độ bất khả tư nghị.
Lam Vô Phong nằm nhuyễn tại nơi đó, hắn muốn nói lại nói không ra tiếng, thân thể hoàn toàn cứng ngắc, biểu tình hoảng sợ cực điểm, toàn thân có lẽ chỉ có con ngươi còn 'Động', đồng tử của y đang không ngừng phóng
đại lớn trướng, rốt cục thời khắc ý thức của y biến mất, đồng tử cũng
hoàn toàn khuếch tán tia máu.
Đã chết rồi?
Một quyền! Chỉ một quyền, Lam Vô Phong đã chết vô hối? Hắn là thiên nhân a! !
Điện phủ lão giả hai mắt hoảng sợ, Vũ Văn Thiên Đồng mặt mày trắng dã,
Mooney canter vạn phần kinh hãi trong lòng, hắn hiểu biết về Tang Thiên
cũng không ít, biết được người này tại Liên Bang là một nhân vật lợi
hại, nhưng vạn vạn không nghĩ tới người này chỉ bằng một quyền đã miểu
sát một thiên nhân? Điều này hoàn toàn vượt qua phạm vi lý giải của
Mooney canter hắn.
Đại trưởng lão đứng lên, sắc mặt dữ tợn, hai mắt đỏ đậm, ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng:
"Ngươi dám cướp đi tánh mạng của nhi tử ta, hôm nay ta muốn ngươi tan xương nát thịt!"
Đại trưởng lão chính là cáo già trăm tuổi, không phải là loại người dễ
dàng xúc động, tuy rằng đau xót nhi tử rời đi, nhưng có thể một quyền
đánh chết nhi tử của mình, tu vi của Tang Thiên thi triển không thể
không làm cho hắn kiêng kị.
"Điện phủ lão giả, cầu ngươi báo thù cho nhi tử ta!"
Điện phủ lão giả nhìn chằm chằm Tang Thiên, phảng phất như không nghe thấy lời thỉnh cầu của đại trưởng lão.
Lúc này, tại nội điện phủ Tang Thiên rốt cục cũng đã ngăn chặn thành
công năm đạo lam ảnh thủ hộ quanh Lam Tình, hắn tựa như không thấy mọi
người bên ngoài, xoay người đi đến trung ương điện phủ.
"Điện phủ lão giả, cầu ngươi báo thù cho nhi tử ta!"
Điện phủ lão giả vẫn luôn nhìn chằm chằm Tang Thiên, quan sát mỗi một hành động của hắn, không nói nửa lời.
"Thiếu, thiếu gia, hắn, hắn chính là Tang Thiên?"
Đứng ở bên cạnh Mooney canter, lão quản gia Henry hỏi một câu bất
thường, ngay tại vừa rồi Lam Vô Phong hô tên Tang Thiên, trong lòng lão
Henry đột nhiên nhảy dựng cả kinh.
Mooney canter gật gật đầu thật mạnh.
Toàn thân lão Henry chấn động, thấy Tang Thiên xoay người rời đi, lão liền nhỏ giọng nhắc nhở, ngữ khí khẩn thiết:
"Thiếu gia, chúng ta mau rời khỏi nơi đây thôi!"
Nghe vậy, Mooney canter do dự không chừng.
Lão Henry biết rằng thiếu gia mấy ngày gần đây vẫn luôn làm khách nhân
tại Lam thành này, không biết chuyện tình bên ngoài, lão liền giải
thích:
"Thiếu gia có điểm không biết, mấy ngày trước, Tang Thiên này tại Prague giết chết Vũ Văn Kỳ Lạc thuộc Thần Thành Nghị hội, Bát Giác Cao Tháp
Đại Hiển thánh tăng, thậm chí ngay cả Diệu Thiện thượng sư cửu long gián sử cũng bị hắn giết chết!"
"Cái gì!"
Mooney canter thốt lên trong sợ hãi, Vũ Văn Lỳ Lạc, Đại Hiển thánh tăng
mấy cái tên này hắn đều nghe nói rồi, đặc biệt cái tên cửu long gián lại càng kích thích Mooney canter, khiến đầu hắn một trận ầm vang.
Kinh hãi không chỉ một mình Mooney canter, đám người đại trưởng lão, Lam Tân Nguyệt khi nghe được lời lão Henry cũng hoàn toàn ngây dại, Lam
thành có hệ thống tình báo của riêng mình, chỉ là thành bảo cách biệt
với thể giới bên ngoài bằng một kết giới không gian, do vậy, thông tin
không thể truyền tải, tin tức tình báo không thể kịp thời, tài liệu hiện tại mà bọn họ đang nắm giữ trong tay, chỉ là lúc khi mà Tang Thiên oanh sát cửu thiên các căn cứ lục bộ, không nghĩ tới Vũ Văn Kỳ Lạc, Đại Hiển thánh tăng, thậm chí ngay cả cửu long gián sử cũng bị hắn giết.
Người có tên, cây có bóng,
Tang Thiên là loại người nào, có lẽ thế giới này không ai rõ ràng, nhưng muốn nói Tang Thiên đã làm những hành động gì, không ai không biết, bởi vì mỗi một hoạt động của hắn, một lần lại một lần đánh phá khẳ năng
thừa nhận của mọi người, một lần lại một lần làm cho người ta không thể
thừa nhận.
Giờ phút này, bên ngoài điện phủ tĩnh lặng một mảnh, mọi người đều đang
hoảng sợ nhìn chăm chú từng hành động của hắc y thanh niên trong điện
phủ, đúng vậy, mọi người, bao gồm cả điện phủ lão giả cũng không ngoại
lệ, thậm chí Tang Thiên còn gây cho hắn cảm giác hoảng sợ cực độ mà
những người khác không biết, hắc y thanh niên này, cái tên Tang Thiên
này, hắc quang tử diệt kia, ánh mắt bỏ qua hết thảy kia, trong vô biên
vô hạn hắc ám kia có chứa khí tức vô tận tĩnh lặng lão nhận biết.
Là hắn, tuyệt đối là hắn!
Hắn nhất định là nhân loại năm đó! Là nhân loại điên cuồng kia!
Đột nhiên, giữa không trung truyền đến một đạo tiếng vang.
"Đệ Nhị gia tộc Đệ Nhị Vân Phi ra mắt bái kiến lam công chúa."
Thanh dừng, giữa không trung một trận xôn xao, một hàng hơn mười người
đột ngột hiện ra tại điện phủ, những người này trên lưng đều mang một
thanh trường kiếm, cầm đầu là một vị lão giả, đúng là Đệ Nhị Vân Phi.
Giờ phút này không ai để ý tới đám người Đệ Nhị Vân Phi, mà Đệ Nhị Vân
Phi tựa hồ cũng cảm giác được không khí có điểm không thích hợp, ánh mắt đảo qua, khi thấy Vũ Văn Thiên Đồng, hắn cơ hồ làm theo bản năng bật
thốt lên:
"Vũ Văn phản đồ!"
Vũ Văn Thiên Đồng nhìn thấy Đệ Nhị Vân Phi xuất hiện cũng ngẩn ra, thầm
mắng một tiếng phản đồ, khi thế quanh thân phát ra mạnh mẽ, tinh quang
ánh sao, chính là thế cảnh Tinh Diệu của Vũ Văn gia tộc. Cùng lúc đó, Đệ Nhị Vân Phi cũng trong phút chốc bày ra tư thái khí thế của mình, cùng
là tinh quang ánh sao, khí thế hai người thoạt nhìn mười phần giống
nhau.
Vũ Văn Thiên Đồng tuy xuất ra khí thế của mình, nhưng lực chú ý của hắn
không phải đặt trên người Đệ Nhị Vân Phi, mà là ở trên người Tang Thiên, nếu như bình thường, hắn chắc chắn đã động thủ, nhưng hiện tại, hắn
không dám.
Tựa hồ cũng cảm giác được điều dị thường, Đệ Nhị Vân Phi thuận thế nhìn
lại, khi thấy một hắc y thanh niên trong điện phủ, khi nhìn lên khuôn
mặt lạnh lùng đó, sắc mặt của hắn nháy mắt đại biến, đát đát đát!
Thân thể không tự chủ được lui về phía sau, bật miệng thốt lên:
"Hắn là Tang Thiên!"
Một tiếng ông minh tác hưởng, lợi kiếm sau lưng hắn bay ra khỏi vỏ,
dương tay nắm kiếm, đám người sau hắn cũng đồng loạt rút kiếm, hiển
nhiên, hắn nhận ra Tang Thiên, lại biết được hành động kinh nhân của
Tang Thiên tại Prague, giờ khắc này, bọn họ đã quên gia địch Vũ Văn
Thiên Đồng, bởi vì tên Tang Thiên tại thế giới này đã gần như đại biểu
cho cái danh sưng ma vương tội ác chồng chất, ai mà chẳng e dè.
Từ sau sự kiện Prague, vô luận là chính đạo hay là tà đạo, đều có vẻ kiêng kị vạn phần đối với tên tuổi Tang Thiên này.
Không chút khoa trương mà nói, mỗi tối mấy ngày gần đây vô luận là Trác
Nhã đế quốc hay là liên bang đại địa cơ hồ đều đang thảo luận cái tên
này, chỉ là không ai biết hắn hiện tại đang ở Lam thành này mà thôi.
Giờ phút này, Tang Thiên đứng tại trung ương điện phủ, đối diện với lam
tương vỡ tan, nhớ lại phương pháp chỉ dẫn lúc trước Lam Sắc nữ vương
truyền lại, sau đó, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua Lam Tình vẫn đang hôn mê nằm trong lòng, trầm ngâm một lát, chuẩn bị đem Lam Tình đưa vào trung
ương lam tương, chỉ là vừa mới buông lỏng một chút, năm đạo lam ảnh thủ
hộ Lam Tình lại bắt đầu xoay tròn chuyển động.
Ánh sáng u lam chạm đến hắc mang quấn quanh Tang Thiên lại phát ra tiếng vang thanh thúy.
Ánh sáng u lam cũng không biết là loại tồn tại quái dị nào, chạm đến tử
diệt hắc quang của Tang Thiên liền phát ra tiếng vang đùng đoàng, nếu là năng lượng tầm thường, chỉ cần chạm nhẹ vào ô quang sẽ gặp chí tử chí
diệt biến mất, nhưng ánh sáng u lam này chẳng những không biến mất,
ngược lại còn có thể tranh đấu với hắc mang tử diệt của hắn, thực quá
quỷ dị, tuy vậy hiện tại Tang Thiên không nghĩ được nhiều đến thế, hắn
phải mau chóng tìm ra một biện pháp, làm thế nào mới có thể áp chế năm
đạo lam ảnh thủ hộ Lam Tình trong trạng thái yên lặng để nàng dung hợp
lam tương.