Tang Thiên đang cân
nhắc nên giải thích thế nào cho thỏa đáng với lam sắc nữ vương trước mắt có thể phát hỏa bất cứ lúc nào này. Trong lúc hắn đang lưỡng lự thì âm
thanh của lam sắc nữ vương truyền đến.
"Rốt cục ngươi đã làm gì với truyền thừa của bổn cung?"
"Truyền thừa của ngươi?"
Tang Thiên lắc đầu, hắn chưa đến nỗi chập mạch mà chủ động đụng chạm đến vị nữ vương này, ý thức thể bắt đầu ngưng tụ, nói:
"Ta chưa chạm vào truyền thừa của ngươi bao giờ."
"Ngươi đây đang giả hồ đồ, bản cung lại hỏi ngươi, mầm mống phượng hoàng trên thân thể bản cung tại sao lại có."
Thân thể? Mầm mống phượng hoàng?
Tang Thiên càng nghe càng cảm thấy mộng mị, hắn khống chế đoàn ý thức thể của mình di động lên trước.
"Đứng lại."
Tiếng quát chói tai của Lam Sắc nữ vương truyền đến.
Tang Thiên bất đắc dĩ đáp lại.
"Ta không có ác ý, ngươi... Có thể nói rõ một chút hay không?"
"Ngươi không có ác ý, hừ, bản cung biết rõ nhất thanh nhị sở, ngươi đoạt mất trinh thao của bản cung, từ đó trên thân thể bản cung tự nhiên xuất hiện một cái mầm mống phượng hoàng."
Nghe đến đó, Tang Thiên đã đoán ra vài phần, nhưng cẩn thận ngẫm lại hắn vẫn thấy có chút hồ đồ.
"Ngươi nói là... Lam Tình? Từ đã... Ngươi là Lam thiến? Không! Lam Tình là ngươi? Ngươi với Lam Tình rốt cục có quan hệ gì?"
"Nàng là bổn cung, bổn cung chính là nàng."
Nghe qua lời này thực rất đơn giản, nhưng Tang Thiên lại càng không thể
lý giải, cái gì nói nàng chính là bản cung? Bản cung chính là nàng, là
cùng một người?
Cái này không đúng rồi, Lam Tình chính là Lam Tình, cho dù nàng là
truyền thừa của lam sắc nữ vương, chính bản thân nàng cũng không biết
điều đó?
Lúc này, lam sắc nữ vương lại mở miệng nói:
"Ngươi cùng bản cung quen biết nhau tại một lần phong hội học viện,
ngươi hôn môi bản cung, lần thứ hai ngươi bồi bản cung đi giao dịch
thạch bảo, bản cung thích ngươi, có ý lợi dụng bí pháp đem tâm ngươi
khóa trên người bản cung, lại bị ngươi phá xuyên, lần thứ ba..."
Tang Thiên nghe đến trợn mắt há mồn, theo từng câu nói của lam sắc nữ
vương, đúng như quá trình hắn quen biết với Lam Tình, mỗi một sự kiện có Lam Tình và hắn tham gia, lam sắc nữ vương đều hiểu rõ nhất thanh nhị
sở. Nội tâm Tang Thiên càng thêm kinh ngạc, càng thêm mù mịt về mối quan hệ giữa lam sắc nữ vương và Lam Tình.
"Nàng là bản cung, chỉ là còn chưa hoàn toàn giác tỉnh."
Tang Thiên trầm ngâm một lát, hỏi:
"Một khi giác tỉnh, Lam Tình sẽ biến mất, ngươi sẽ xuất hiện?"
"Ha ha a..."
Lam Sắc nữ vương đột nhiên cất tiếng cười quỷ dị, thấn thái cực kì khinh cuồng, sau đó nhìn Tang Thiên, quái dị nói.
"Ngươi là lo lắng bản cung sẽ biến mất sao?"
"Ta chỉ lo lắng Lam Tình biến mất?"
"Ha ha ha ha..."
Lam Sắc nữ vương tựa hồ có chút cao hứng, khuôn mặt băng sương dường như hoàn toàn biến mất, nàng nói:
"Nàng là bản cung, bản cung chính là nàng, xem ra ngươi cũng không phải
vô tình lãnh đạm như vẻ bề ngoài, cũng là người biết lo lắng, thoạt nhìn cũng thấy thông minh, không giống người chẳng biết gì.”
Tang Thiên thực có điểm mộng, lời truyền bên ngoài so với vị nữ vương
trước mắt này thực sự khác nhau quá lớn. hắn không khỏi nhìn chằm chằm
Lam Sắc nữ vương, muốn tìm ra đáp án.
"Ngươi cũng không nên nhìn bản cung như vậy."
Lam Sắc nữ vương cười nói.
"Cảm giác của nàng về ngươi, cũng chính là cảm giác của bản cung đối với ngươi, cho nên, bản cung biết ngươi không có ác ý, nàng thích ngươi,
cũng đồng nghĩa với việc bản cung thích ngươi."
"..."
Tang Thiên chưa bao giờ cảm thấy hồ đồ như hôm nay, hắn có điểm phát điên.
"Lam Tình là Lam Tình, ngươi là ngươi, hai người các ngươi căn bản là hai cá thể tồn tại hoàn toàn bất đồng?"
Điều làm cho Tang Thiên nghi hoặc ở chỗ, giờ khắc này hắn không hiểu Lam Sắc nữ vương trước mắt này đến tột cùng là loại tồn tại như thế nào,
linh hồn? Không phải, tinh thần? Không phải, vậy nữ vương tồn tại dưới
thể dạng gì đây?
"Ta? Ha ha a... Bản cung chính là nàng, nàng chính là bản cung, không có gì nan giải cả, ngươi sao ngốc như vậy! Hiện giờ ngươi đang cùng bản
cung trao đổi, xác thực mà nói, ngươi đang nói chuyện với truyền thừa
của bản cung, truyền thừa không có tính cách, cho nên ngươi cũng không
nên suy nghĩ quá nhiều, nếu như ngươi không thể hàm nghĩa truyền thừa,
vậy cứ coi như đây là một đoạn trí nhớ đi, đợi đến khi bản cung hoàn
toàn thức tỉnh, lúc đó phần trí nhớ này sẽ trở về bản thể, vậy thôi."
"Rốt cục ngươi muốn truyền thừa cái gì?"
"Truyền thừa? Ha ha a..."
Lam Sắc nữ vương cười hết sức khing cồng, rồi như nhớ lại cái gì đó, thì thào nói.
"Đó là ký ức thật lâu thật lâu trước kia của ta, ta sở dĩ chọn lựa truyền thừa, chỉ vì để dụng dực ra một cái đồ đằng."
"Đồ đằng cũng có thể dụng dực ra được?"
Loại chuyện kỳ quái này vẫn là lần đầu tiên Tang Thiên nghe qua.
"Đồ đằng thần bí vô cùng vô tận, ta cũng chỉ ngẫu nhiên mới biết được đô đằng có thể dụng dực."
"Nghiệt đồ đằng là loại tồn tại thế nào?"
Tang Thiên sốt ruột hỏi.
"Ta cũng đang muốn hỏi ngươi, nghiệt đồ đằng của ngươi xảy ra chuyện gì? Tại sao lại lưu cấy mầm mống phượng hoàng trên người bản cung?"
"Tuy rằng ta có được nó, nhưng hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, nghiệt đồ đằng rốt cuộc là loại tồn tại thế nào?"
"Vậy ngươi làm như thế nào mà đoạt được nghiệt đồ đằng?"
"Trong lúc hồ đồ, không thể nói rõ."
Lam Sắc nữ vương hoạt kê, chính như lời trước nàng đã nói, cảm giác của
Lam Tình đối với Tang Thiên thế nào thì cảm giác của nàng với Tang Thiên cũng như vậy. Lúc này, nàng chỉ là một đoạn trí nhớ được truyền thừa,
một loại hồi ức đặc thù, nàng lẩm bẩm nói:
"Đồ đằng thần bí mênh mông xa vời, về phần nghiệt đồ đằng, ta cũng chỉ
biết được một chút, đó là loại chí tôn trong các đồ đằng, một loại đồ
đằng vương giả cực kì đặc thù, nó là đồ đằng có thể lay động thiên địa
vũ trụ."
"Vậy, nghiệt đồ đằng rốt cuộc là loại tồn tại như thế nào?"
Thấy Tang Thiên gấp rút hỏi, Lam Sắc nữ vương cũng không nóng nảy, nàng suy nghĩ một lát, đoạn nói:
"Ta lại hỏi ngươi, hiện nay trong vũ trụ, chúng linh có khẳ năng chạm đến hay loại lực lượng nào tồn tại mạnh nhất?"
"Thiên địa pháp tắc cùng lực lượng vũ trụ."
Tang Thiên sống hơn ngàn năm cũng không phải uổng phí, tự nhiên hiểu biết điều này.
"Trong thiên địa vũ trụ này có rất nhiều thứ mà chúng ta không thể chạm
đến, loại lực lượng mạnh nhất chúng linh có thể chạm đến đích thực là
thiên địa pháp tắc cùng lực lượng vũ trụ, nhưng vũ trụ này đã trải qua
ngàn vạn năm thậm chí triệu triệu năm rồi, có một vài thứ tồn tại theo
nó cũng dần dần sinh ra linh trí, tự tiến hóa biến thành một loại tồn
tại độc lập."
Dừng một chút, lam sắc nữ vương lại nói:
"Thiên địa có ngàn vạn pháp tắc, có một vài pháp tắc trải qua thiên thu
vạn tái, sinh ra linh trí, hóa thành thiên địa chi thư, tương tự, vũ trụ cũng có vô vàn loại năng lượng thần bí khó lường, có một vài loại năng
lượng trải qua thiên thu vạn tái, sinh ra linh trí, hóa thành đồ đằng."
Nghe vậy, Tang Thiên nói:
"Ý của ngươi là thiên địa chi thư chính là một loại pháp tắc thiên địa
hóa thành, còn đồ đằng là do một loại năng lượng đặc thù trong vũ trụ
hóa tạo?"
"Đúng như vậy, nếu như ngươi có thể nắm trong tay chinh phục được một
quyển thiên địa chi thư, liền có thể nắm trong tay một loại pháp tắc của thiên địa, nếu như ngươi có trong tay chinh phục được một bộ đồ đằng,
lúc đó chính là nắm trong tay một loại năng lượng trong vụ trụ này."
"Vậy nghiệt đồ đằng thì sao."
"Vũ trụ có vô vàn năng lượng, có một vài loại năng lượng mà vũ trụ không thể dung dẫn, những loại năng lượng đó mang lực tính vô cùng tà ác
cường đại, tà ác đến nõi có thể uy hiếp vũ trụ, cường đại đến mức thoát
phá thiên địa pháp tắc, chúng nó không dung hợp vào vũ trụ, lực lượng đã thoát ly khỏi thiên địa, chúng nó điên cuồng trưởng thành, ý đồ thay
thế cả vũ trụ..."
Tang Thiên càng nghe càng thất sắc, ngữ khí có phần bất tưởng, hỏi:
"Ngươi nói là, nghiệt đồ đằng là do loại năng lượng biến thái nào đó biến thành?"
"Chính thực."
Nghe vậy, Tang Thiên không khỏi run rẩy ý thức, hắn biết trong linh hải
của mình có chứa phượng văn nghiệt đồ, hắn cũng biết nghiệt đồ đằng này
có lực lượng vô cùng cường đại, nhưng vạn lần cũng không ngờ đến nó lại
cường đại khủng bố như vậy, biến thái như thế, cường đại đến mức có thể
uy hiếp vũ trụ? Biến thái đến nỗi thoát ly khỏi thiên địa pháp tắc? Còn
có ý đồ thay thế vũ trụ ?
Cái này là loại tồn tại như thế nào a!
Tang Thiên còn ảo tưởng sẽ có một ngày hắn đem phượng văn nghiệt đồ
chinh phục luyện hóa, hiện giờ nghĩ lại, chinh phục? Người ta ngay cả vũ trụ còn dám uy hiếp, bản thân mình chỉ là một sinh linh nho nhỏ, lấy
cái gì chinh phục?
Lúc lâu, Tang Thiên mới từ trong hoảng sợ tỉnh táo trở lại.
"Vậy, thứ này, có biện pháp với nó trao đổi không?"
"Không biết..."
Thấy Tang Thiên không nói gì, Lam Sắc nữ vương nói tiếp.
"Thấy ngươi đối với nghiệt đồ đằng của chính mình không chút thông tin,
ta nghĩ ngươi cũng không biết tại sao lại có mầm mống phượng hoàng trên
người ta?"
Lam Sắc nữ vương cảm thấy thất vọng, càng thấy bất đắc dĩ hơn, chuyện
này kêu ca cũng chẳng được gì, bản thân nàng còn chưa hoàn toàn giác
tỉnh, không biết làm sao đã bị hạ một cái mầm mống phượng hoàng, hơn nữa từ tình thế hiện tại ước đoán, mầm mống phượng hoàng này chắc chắn có
khẳ năng liên quan đến nghiệt đồ đằng rồi.
Thiên a! Kia là nghiệt đồ đằng a.
Tuy rằng Lam Sắc nữ vương luôn luôn hướng tới năng lượng đồ đằng, nhưng
nghiệt đồ đằng thì nàng vạn vạn lần không dám đụng đến, lúc này tình cảm của nàng với Tang thiên có thể nói là vừa hận vừa yêu, yêu đơn giản là
tỉnh cảm say đắm của Lam Tinh với Tang Thiên, còn hận là bị hắn gieo rắc mầm mống phượng hoàng lên bản thể.
"Ngươi cũng không nên lo lắng thái quá, là phúc không phải họa là họa tránh không khỏi."
"Ha!"
Tang Thiên cười to.
"Dù sao cũng không có chuyện gì, cứ để mặc vậy."
Tang thiên là một người tùy ý, hắn chẳng quản nghiệt đồ đằng hay không
nghiệt đồ đằng, trước kia hắn vẫn sống tốt, hiện tại biết rồi cũng chẳng nóng nảy, nghiệt đồ đằng với hắn xác thực không cùng đẳng cấp, một khi
đã như vậy, cũng chỉ bỏ qua rồi cao hứng sống mà thôi, hắn cũng mặc kệ
là núi lở sông mòn gì đó, mặc kệ cái gì là thiên địa vụ trụ, tất cả đều
là mây bay, chỉ có an nhàn sinh sinh hoạt hoạt , đó mới là điều căn bản.
"Sau khi ngươi đi ra ngoài hãy giúp ta một việc đi."
"Gấp cái gì?"
Lúc trước còn trưởng rằng Lam Sắc nữ vương là một loại phong cường nữ
nhân ưa thích giết chóc đè áp, hiện tại nhìn nhận, Tang Thiên càng cảm
thấy nàng thực rất giống Lam Tình.
"Ta vốn cần một chút thời gian nữa mới có thể giác tỉnh, bất quá thân
thể của ta từ sau phát sinh quan hệ với ngươi, quá trình giác tỉnh của
ta đã muốn bắt đầu rồi, đây là nguyên tai do nghiệt đồ đằng của ngươi
gây ra, nghiệt đồ đằng trên người của ngươi ta không biết, nhưng mầm
mống phượng hoàn lưu tại trên người của ta, bản thân ta cảm thấy khí tức nguy hiểm từ nó, nếu không, nó tồn tại còn giúp ta tinh lọc thân thể,
không! Ta có thể cảm giác được một cách rõ ràng, cái này không phải nói
là tinh lọc, đích đáng mà nói so với tinh lọc cao hơn rất nhiều, nói là
trọng sinh đúng hơn."
"Khó có thể tưởng tượng được, nếu như có mầm mống phượng hoàng này,
không mất bao lâu, thân thể của người đó sẽ tiến tới tiên thiên, tu hành tiến triển thần tốc, người có mầm mống phượng hoàng đã như thế, vậy thì người có được nghiệt đồ đằng, tuy rằng ta không nhìn thấu ngươi, nhưng
vẫn nhận ra một điểm, bây giờ ngươi còn chưa tiến hóa thành thiên nhân,
tại sao vậy?"
Tang thiên cười khổ, hắn cũng không tiện giải thích, nói:
"Ngươi bảo ta đi ra giúp ngươi một chuyện, muốn ta giúp như thế nào?"
"Lam Tương, truyền thừa của Lam thành này là của ta, ta nói cho ngươi
phương pháp, ngươi hãy đi phá hủy nó, lúc nó bị hủy, chính là lúc ta với truyền thừa dung hợp."
"Ngươi nói là Lam Tình?"
Lam Sắc nữ vương gật gật đầu, lại nói:
"Ta đã sắp bắt đầu giác tỉnh, sự tồn tại của lam thành này đã không còn
trọng yếu nữa, nếu như có thể, ngươi hãy làm cho con dân trong thành này tản đi, ở phía dưới lam tương ta có lưu lại cho bọn chúng vài thứ, vốn
việc này phải do ta tự làm sau khi giác tỉnh, nhưng lại bị ngươi ngoạn ý khiến ta giác tỉnh trước dự định, chỉ đành phiền toái ngươi vậy."