Tang Thiên là người, có trong mình một khỏa nhân tâm. Là người sẽ có được tình cảm, nhưng mà
đối với Tang Thiên mà nói, tình cảm bị hắn che giấu rất sâu thực rất
sâu, hắn sẽ không cũng không muốn xúc động tình cảm của mình.
Tang Thiên từng nghe một vị cao nhân nói qua, trong thiên địa chúng
linh, tình cảm là thứ duy nhất không chịu sự áp đặt của vận mệnh pháp
tắc, đồng thời, trong thiên địa không có ai có thể tiêu sái tự nhiên
khống chế tình cảm chính mình, Tang Thiên tự nhận không có bản lĩnh
khống chế tình cảm của mình, cho nên, hắn chưa bao giờ dám chạm đến,
chín lần niết bàn, chín lần trọng sinh, hắn cũng đã từng yêu oanh oanh
liệt liệt, cũng từng tổn thương thâm tâm đến mức câu diệt.
Đã sống hơn ngàn năm, hắn cùng với muôn hình muôn vẻ nữ nhân phát sinh
qua quan hệ, kết quả như một, không có ngoại lệ, những nữ nhân đó đều
tiêu thất... Tuy rằng tình cảm đã bị Tang Thiên phong ấn tại nơi sâu
nhất tâm hồn, nhưng mỗi nữ nhân biến mất, làm cho hắn cảm thấy áy náy
không thôi, cứ việc không rõ ràng lắm nguyên do vì sao, nhưng hắn ít
nhiều có thể đoán những nữ nhân biến mất hẳn là cùng phượng văn nghiệt
đồ có liên quan.
Tang Thiên từng có ý đồ tìm hiểu, không biết tại sao ngay cả tại vô tận
thế giới, hiểu biết về Đồ Đằng cũng là ít ỏi không có mấy người, căn cứ
kinh nghiệm của hắn, phàm là nữ nhân cùng mình phát sinh quan hệ, trên
thân thể đều bị lưu lại ấn ký Phượng Hoàng, ấn ký Phượng Hoàng này tựa
như một loại hạt giống vậy, sẽ tự vận hành trưởng thành, trong quá trình trưởng thành, trên thân thể nữ nhân sẽ lặng lẽ phát sinh biến hóa.
Biến hóa chắc chắn có ích, ít nhất, Tang Thiên biết được loại biến hóa
này có thể giúp cho thân thể nữ nhân được tinh lọc, do đó tu vi tiến
triển cực nhanh, thậm chí mầm mống Phượng Hoàng ở trong quá trình trưởng thành còn phát sinh biến dị, loại biến dị này hoàn toàn bất định, Tang
Thiên cũng cực kì mờ mịt về nó.
Tuy được lợi khi bị hạ mầm mống Phượng Hoàng, nhưng cuối cùng, các nàng đều biến mất...
Hiện lại cùng Nhan Phi, Lam Tình năm vị nữ nhân xảy ra quan hệ xác thịt, nhớ tới các nàng cũng đã bị gieo rắc mầm mống Phượng Hoàng, Tang Thiên
lắc đầu, hắn với Nhan Phi chúng nữ nhân tuy rằng không có tình cảm đặc
biệt gì lớn, nhưng khi nghĩ đến các nàng tương lai sẽ có một ngày phải
biến mất... Tang thiên chỉ cảm thấy đau đầu, một tấc cũng không rời tay? Vô dụng! Tang Thiên cũng không phải không có thử qua, hắn đã từng thử
làm như vậy, một tấc cũng không rời thủ hộ một nữ nhân, chỉ là nữ nhân
đó cuối cùng vẫn tiêu thất, bởi vì hắn không thể tuyệt đối làm được
chuyện 'nửa bước không rời'. Hắn phải ngủ, hắn phải tu luyện, tổng hội
bởi vì một vài nguyên nhân, nữ nhân đó có lúc không nằm trong tầm nhìn
của hắn.
Không biết phượng văn nghiệt đồ, hay Tử Diệt Tịch chi Long đang biến hóa, còn có Thẩm Phán chi chung đang đợi chờ hắn...
Đau đầu!
Lắc đầu, lật tay, giữa hai đầu ngón tay xuất hiện một điều thuốc lá tự
chế, châm lửa, chậm rãi hít một hơi, thay đổi tư thế, ngồi dựa lưng trên ghế sô pha.
Đúng lúc này, tạch một thanh âm vang lên, cửa khoang phòng tự động mở
ra, Lam Tình, Tiết Thiên Diệp, Hải Luân, Đệ Nhị Linh tứ nữ từ bên trong
đi ra, hơn nữa trên mặt các nàng cũng không hề chứa phẫn nộ quá nhiều,
nhìn Tang Thiên, ánh mắt tứ nữ biểu hiện những cung bậc cảm xúc vô cùng
phức tạp, quỷ dị ở chỗ, tứ nữ chỉ có nhìn, cũng không nói thêm một câu,
thậm chí khi đi ngang qua đại sảnh. Hoàn toàn không coi Tang Thiên đang
ngồi nơi đó, các nàng đi thẳng đến phòng điều khiển, bỏ qua sự tồn tại
của hắn.
Tang Thiên còn đang mải suy nghĩ đau đầu nên giải quyết chuyện này như
thế nào, khi thấy tứ nữ không thèm để ý đến mình, hắn không khỏi có chút sửng sốt, nội tâm có phần nghi hoặc, bất quá như vậy cũng tốt, ít nhất
không phải ngượng ngùng đối mặt.
"Suy nghĩ cái gì vậy."
Thanh âm truyền đến, Tang Thiên lại mở mắt ra, y phục màu trắng sáng,
mái tóc màu đen mượt mà trôi hai bên bả vai, Nhan Phi chậm rãi đi tới,
đôi mắt xinh đẹp trên dung nhan hoàn mỹ ẩn chứa nét sâu kín nhìn Tang
Thiên, đi tới, ngồi đối diện với hắn.
Tang Thiên liếc mắt nhìn Nhan Phi một cái, chạm đến cặp mắt thăm thẳm
của nàng, lòng hắn đột nhiên cảm thấy trùng xuống, bên trong hai tròng
đó chứa sự u oán vô hạn, làm cho phần tình cảm hắn đã phong ấn sâu trong nội tâm nhịn không được khẽ run lên, Tang Thiên cảm thấy đôi mắt ai oán đó tựa hồ mang hơi vị rất quen thuộc, giống như đã từng quen biết, nghi hoặc, trong đầu dần hiện ra một đoạn trí nhớ đối với hắn mà nói phi
thường phi thường lâu đời rồi.
"Làm sao vậy?"
Nhan phi nhẹ giọng hỏi.
"Không... Không có gì."
Tang Thiên lắc đầu, đem đoạn trí nhớ trong đầu đó gạt bỏ sang một bên, cười cười:
"Có thể hay không đừng dùng loại ánh mắt đó nhìn ta, bản tôn của người
nói như thế nào cũng là cao thủ đã mở ngũ luân, ngoài linh hồn giao hòa
song túc song tu, ngươi cũng không nên quá để ý loại chuyện này."
" Ánh mắt của ta? Làm sao?"
Nhan Phi nhíu lông mày:
"Ánh mắt của ta làm sao cơ?"
Không biết vì sao, Tang Thiên đột nhiên phát hiện Nhan Phi tựa hồ có
chút khác trước. Tuy rằng tiếp xúc không nhiều với nàng, nhưng trong trí nhớ của hắn, nàng không nên có biểu cảm dạng này.
"Tại vô tận thế giới nếu hai bên ý là có thể dụng linh hồn giao hòa song túc song tu, bất quá..."
Nhan Phi nhếch miệng, hơi hơi nghiêng người dựa đầu lên ghế sô pha, buồn bã nói.
"Bất quá, ta là một chân nữ nhân truyền thống."
Nữ nhân là loại sinh vật này, là loại không thể dùng đầu để phán đoán, Tang Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ không thôi.
"Ta lại không để ngươi phụ trách, ngươi tại sao lại có biểu tình bất xứng như vậy?"
"..."
Xem ra, hắn cảm thấy càng ngày càng nhìn không thấu nàng, hắn thật sự không nghĩ nên dây dưa cái đề tài nhạy cảm này, lại hỏi:
" Vừa rồi ngươi đã nói gì với các nàng ấy?"
"Ngươi... Tốt nhất không nên biết thì hơn."
Nhan Phi nghiêng người dựa hẳn vào ghế sô pha, dung nhan lãnh đạm lộ vẻ mỏi mệt.
"Ngươi hãy coi như đó là bí mật riệng của nữ nhân chúng ta đi."
Nhan phi nói như vậy, Tang Thiên cũng không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể yên lặng hút thuốc lá.
"Ngươi... Có tính toán gì không?"
"Tính toán?"
Tang Thiên có phần nghi hoặc, nói,
"Sao hỏi vậy?"
"Nếu không có chuyện tình gì gấp gáp, hãy bồi các nàng đi đến Lam Sắc thành bảo một chuyến đi."
Nhan phi đưa tay chậm rãi vuốt một lọn tóc sõa xuống trước trán, nhẹ giọng nói.
"Có thể không?"
Tang Thiên trầm ngâm, trước mắt hắn cũng không có chuyện sự gì gấp gáp,
hiện tại hắn chỉ có chờ, chờ một tháng sau Diệu Thiện buông xuống thế
giới này, à đúng, còn có tăm tích của Yêu Nguyệt, Tang Thiên cân nhắc,
tìm kiếm Augustine(áo cổ tư đinh) cùng Hắc Long Vương hỏi một chút năm
đó yêu nguyệt câu lạc bộ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Thấy Tang Thiên trầm ngâm không nói, giọng nói xa thẳm của Nhan phi truyền đến:
"Ta... Có lẽ sẽ không để ý đến chuyện hôm nay, nhưng các nàng lại khác.
Các nàng dù sao cũng là người của thế giới này, tiếp thu giáo dục của
thế giới này, các nàng đã cho ngươi tất cả, vả lại cùng nhiều người chia sẽ ngươi, tâm linh đám nha đầu đó đã bị tổn thương khá lớn, ngươi thấy
sao?"
Nhan phi nói kín kẽ xâu xa, Tang Thiên thật sự không thể lấy gì mà chống đỡ.
"Nếu hiện tại ngươi ly khai, ai cũng ngăn không được ngươi, ngươi có thể là người tiêu sái, nhưng trong nội tâm mỗi tiểu nha các nàng chỉ sợ sẽ
hỏng mất, huống hồ, trong ấn tượng của ta, Long đế cũng không phải là
loại người này vô tình vô nghĩa."
Khụ! Khụ!
Đang hút thuốc, Tang Thiên nghe được bốn chữ vô tình vô nghĩa liền hít
phải một hơi không xuôi, không phải hắn thừa nhận năng lực kém cỏi, kì
thực bốn chữ nhan phi đã nói với dạng âu sầu mệt mỏi dưới tình huống bất ngờ, thật sự làm cho người ta khó có thể tưởng tượng.
Thấy bộ dáng kinh hãi của Tang Thiên, nhan phi nở nụ cười thắng thế, tiếu ý càng đậm, nhẹ giọng nói:
"Kỳ thật... Ta cũng không muốn nói về ngươi như vậy, chỉ là... Ta là đại tỷ các nàng, không thể không đứng ra đầu trận, ta thật sự không đành
lòng nhìn đám nha đầu đó về sau đều biến thành oán phụ."
"Nữ hài tử mà! Hò hét là được rồi, các nàng sẽ thực vui vẻ, ta cũng
không muốn cầu ngươi có thể bù lại các nàng cái gì, chỉ mong ngươi không quá mức vô tình bạc nghĩa, bồi các nàng đi xem Lam Sắc thành bảo một
lần, có thể không? Cũng không tốn bao nhiêu thòi gian của ngươi, nhiều
nhất chỉ một hai ngày, ta nghĩ có ngươi bồi các nàng một hai ngày du
ngoạn, cho dù sao đó ngươi rời đi, các nàng đối với ngươi còn có một
chút hồi ức, không phải sao?"
"Thời gian, hồi ức, hai thứ này đủ để hóa giải hết thảy, hết thảy không."
"Ngươi trước kia tại Thiên Tiêu tông làm cái gì?"
Tang Thiên cảm thấy tất yếu phải tìm hiểu một chút về Nhan Phi, nữ nhân
này hôm nay biểu hiện thực quá khác thường, hắn biết được vô tận thế
giới Thiên Tiêu tông là một đại tông môn có thực lực cường đại. Hơn nữa
đã truyền thừa mấy vạn năm, tại vô tận thế giới với vô vàn chủng tộc
cũng có lời nói nhất định.
"Ta chỉ đại biểu cho chính ta, không quan hệ tới Thiên Tiêu Tông, ngươi không cần..."
"Như thế nào? Ta lại tà ác như vậy sao?"
Tang Thiên cười khanh khách.
"Hay là ta thoạt nhìn giống như một tuyệt thế ma đầu, cứ động là diệt cả nhà người ta?"
Ngươi ngay cả Tinh Linh trưởng lão dẫn dắt ngoại sử đoàn còn dám giết,
ngay cả thần thánh nghị họi thần thánh tháp còn dám diệt, ngươi Long đế
còn có thể để ý diệt hay không diệt một cái tông môn? Qủy mới tin tưởng
ngươi, tà ác không ư? Ngươi tới vô tận thế giới tùy tiện tìm một thiên
nhân hỏi han thử xem, bọn họ nhất định sẽ không nói Long đế tà ác, bởi
vì ngươi chính là một ác ma từ chân đến đầu.
Trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng Nhan Phi tự nhiên cũng không dám nói ra.
"Của ngươi... Y phục hở rồi."
Y phục Nhan phi không biết có phải hay không không do nàng cố ý, cổ áo
chậm rãi mở rộng, trượt nhẹ theo từng làn da thớ thịt trắng như tuyết,
hai vai đã lõa lồ ra bên ngoài.
Nhan phi vẫn đang nghiêng người nép sát ghế sô pha, cũng hồn nhiên không chút để ý, chỉ là hai tròng mắt nhìn chằm chằm Tang Thiên, xâu xa nói:
"Ta rất muốn..."
"Rất muốn? Rất muốn cái gì?"
Tang Thiên nghi hoặc hỏi.
"Ngươi nói đi?"
Tang Thiên thật sự có điểm không hiểu, giờ này Nhan Phi đang định chủ ý điều gì.
"Rất muốn cùng ngươi..."
"Cùng ta?"
Tang Thiên phát hiện hôm nay Nhan Phi thật sự khác thường rồi.
"Làm * chuyện đó."
Nghe nói làm "chuyện đó" hai chữ, Tang Thiên híp mắt ngồi dậy, tà mị nói.
"Ngươi đang đùa giỡn ta."
Nhan phi khẽ lắc đầu, liếm môi, nhẹ giọng nói:
"Không có nga."
Nói xong, trên khuôn mặt hoàn mỹ xẹt qua một nụ cười quyến rũ, đứng lên, đem y bào trượt qua bả vai kéo lên che đậy phần da trắng sáng.
"Ta thật sự muốn cùng ngươi, ha ha a..."
Nhan phi cười, nụ cười nghiêng nước nghiêng thành.
Tang Thiên nhìn nàng, trí nhớ trong đầu dần dần tràn về, một đạo thân ảnh mơ hồ dần hiện ra.
Nụ cười này, giọng nói này, khóe môi này, rất quen thuộc dường như rất quen thuộc rất...
Tang Thiên chớp mắt cẩn thận quan sát đôi mắt Nhan Phi, nàng đứng đó,
không có ý tránh né, mở to song mâu động nhân cùng hắn đối nhãn.
Ánh mắt là cửa sổ tâm linh, tâm linh là hình chiếu ngoại tại của linh
hồn, linh hồn chính là chi linh của linh hải, Linh Hải chính là căn
nguyên một người.
Vô luận một người diện mạo thay đổi như thế nào, ngay cả linh hồn chuyển thế, ngưng tụ tân hồn, thậm chí linh hồn của ngươi được gép vào một
thân thể hoàn toàn mới lạ, căn nguyên vĩnh viễn sẽ không thay đổi, căn
nguyên không thay đổi, linh hồn cũng không thay đổi, linh hồn không thay đổi, tâm linh không thay đổi, tâm linh không thay đổi, ánh mắt không
thay đổi.