Một quyền của Tang
Thiên ẩn chứa tử diệt ý, chí tử chí diệt mà hắn lĩnh ngộ, quyền ý vô
tận, phàm những ai bị quyền ý này bao phủ đều gặp phải sự hành hạ của tử vong diệt vong, Tang Thiên đánh ra một quyền, quyền phong đánh đâu
thắng đó, không gì cản nổi, ô quang quấn quanh quyền phong giống như tia chớp hướng ra bốn phía lan tràn ra.
Trên bầu trời, Vũ Văn Kỳ Lạc cũng với huyết dạ lưu tinh điên cuồng lao
tới, khi đụng phải ô quang ẩn chứ tử diệt ý, quang mang của huyết dạ lưu tinh nhẩt thời lờ mờ đi, mất đi quang mang lưu tinh chỉ còn lại hạt
năng lượng huyết sắc, ánh sáng bên trong nghiễm tràng trong khoảng khắc
đó cũng trở nên lờ mờ đi rất nhiều, nguyên tố bên trong không gian đứng
yên bất động.
Tang Thiên thần sắc lạnh lùng, quanh người ô quang quấn quanh, đi tới
từng bước, lại một lần nữa đánh ra một quyền lên hư không! Ba!
ô quang quấn quanh quyền phong càng thêm điên cuồng tùy ý lan tràn, lao
tới những hạt năng luợng huyết sắc nhất thời huyết sắc ẩn chứa bên trong liền "tử vong" chỉ còn lại khối hạt đơn thuần năng lượng.
Còn chưa hết, Tang Thiên lại xuất ra quyền thứ ba!
Răng rắc răng rắc răng rắc...
Ô quang quấn quanh quyền phong càng thêm tùy như giống như tia chớp càng lúc càng điên cuồng.
Xuy!
Năng lượng đơn thuần còn sót lại bên trong khối hạt năng lượng đó dần
dần tiêu tán, xung quanh tràn ngập khí tức tử vong vô số nguyên tố tử
vong.
Một quyền xuất, tứ phương đều tử, vạn vật đều diệt.
Vẻ mặt của Vũ Văn Kỳ Lạc sớm đã bị doa cho hoảng sợ, hai mắt kinh hãi,
khi còn cách Tang Thiên 1 thước, hắn không dám đi tới một bước nữa, hắn
không nghĩ tới bản thân không tiếc gì hết chuyển hóa năng lượng trong
huyết mạch cường hóa huyết dạ lưu tinh nhưng còn chưa chạm được vào đối
phương đã chết hết? Đúng vậy! Chết hết, làm người trong cuộc hắn có thể
cảm nhận rõ ràng được loại khí tức tử vong mãnh liệt này.
Tại sao!
Tại sao lại như vậy!
Hắn không biết, khủng hoảng nhìn thanh niên hắc y trước mắt, hắn không ngừng lùi về phía sau, lắc đầu, hoảng sợ không thôi:
"Ngươi.. .ngươi là.. .ngươi là ma!"
Loại khí tức tử vong mãnh liệt này làm cho Vũ Văn Kỳ Lạc hoảng sợ không
thôi, hắn không còn vẻ bình tĩnh ngạo ngễ như lúc trước nữa, sắc mặt
xanh mét, khóe miệng run rẩy.
Mọi người xung quanh giờ phút này đã hoảng sợ không thôi, không thể tin
được vào những gì nhìn thấy lúc này, Vũ Văn Kỳ Lạc đại nhân không phải
là thiên nhân sao? Thiên nhân cũng với nhân loại không phải có chênh
lệch tuyệt đối sao? Tại sao...tại sao có thể như vậy? Tang Thiên đến tột cũng là ai? Dĩ nhiên lại lợi hại như vậy, bọn họ không thể tin, Vũ Văn
Kỳ Lạc xuất ra công kích cường hãn làm cho kẻ khác phải sợ hãi như vậy
dĩ nhiên bị ba quyền đơn giản của Tang Thiên ngăn lại! Ba quyền! Hơn nửa còn là ba quyền bình thường.
Ngay lúc này một màn này đã vượt quá phạm vi có thể giải thích của bọn
họ, nhìn về phía Tang Thiên, vẫn một bộ hắc y như trước, sắc mặt lạnh
lùng, hai mắt bình tĩnh, bình tình giống như giờ phút này tất cả mọi
chuyện xảy ra ở đây đều không có liên quan tới hắn vậy, thậm chí ngay cả trong ánh mắt của hắn cũng không nhìn thấy một chút tâm tình ba động
nào.
Vũ Văn Kỳ Lạc khủng hoảng không thôi, nhảy lên trên không, hai bàn tay
muời ngón liên tục vũ động, giữa hai tay tinh quang sáng như ngọc, trong miệng còn thấp giọng thì thầm cái gì đó, há mồm phun ra một ngụm máu,
tinh quang giữa hai tay một lần nữa hóa thành huyết sắc. "Lấy máu của
ta, triệu hoán bát kỳ, lấy phương pháp của ta..."
Ngay khi hắn đang thấp giọng thì thầm, thân ảnh của Tang Thiên trong
nháy mắt đã vọt tới bên cạnh hắn, vung cánh tay lên, tay nắm thành đao,
một đao chém vào cổ của Vũ Văn Kỳ Lạc, cắt đứt triệu hoán của Vũ Văn Kỳ
Lạc, đầu Vũ Văn Kỳ Lạc nghiêng qua một bên, Tang Thiên là một người
tuyệt đối tàn nhẫn, so với ma thần còn tàn nhẫn hơn.
Giơ tay hóa trảo, chụp vào cổ chân Vũ Văn Kỳ Lạc, Vũ Vân Kỳ Lạc nói thể
nào cũng là cao thủ thành công tiến hóa thành thiên nhân, nội tậm mặc dù có chút khủng hoảng, nhưng lý trí vẫn còn, bị Tang Thiên chụp vào cổ
chân, phần eo của hắn liền dùng sức, hai tay đánh úp về phía dưới hai
chân Tang Thiên.
Tang Thiên nhấc chân lên đá một cước, cổ chân ô quang quấn quanh, ẩn chứ tử diệt ý há Vũ Văn Kỳ Lạc có thể ngăn cản.
Cùng lúc đó, cánh tay phải của Tang Thiên vung lên, một đạo giao long ô
quang quanh người thuận thế xoay vòng mà lên, quấn quanh cánh tay hắn,
xuất hiện tại lòng bàn tay, tập trung vào bàn chân Vũ Văn Kỳ Lạc, Tang
Thiên đánh ra một chưởng, bịch một tiêng, giao long ô quang kia cũng
thuận thế mà chui vào từ chân Vũ Văn Kỳ Lạc.
Cổ chân Vũ Văn Kỳ Lạc bị bàn tay Tang Thiên nắm lấy, đầu của hắn hướng
xuống, hét lên một tiếng xé gió, cả người không ngừng vặn vẹo, ô quang
giao long điên cuồng tiến vào trong cơ thể hắn, phải biết rằng ô quang
giao long có ẩn chứa tử diệt ý, chỉ cần chạm vào chỗ nào trong cơ thể
hắn, thì chỗ đó liền bị tử diệt bao phủ, làm cho máu của hắn khô cạn,
nội tạng khô héo, cả người hư thối rữa nát.
Mọi người há hốc mồm nhìn một màn đang phát sinh giữa không trung, ý
thức của bọn họ đã bắt đầu đông cứng lại, bởi vì không thể hiểu nổi, cho nên hoàn toàn đông cứng lại, đúng vậy, bọn họ không thể hiểu, cho tới
nay, thiên nhân trong lòng bọn họ vẫn là một tồn tại như chiến thần bất
khả xâm phạm, cần được kính ngưỡng.
Mà hiện tại một màn phát sinh này hoàn toàn đã đánh nát sự thừa nhận của bọn họ, hoàn toàn phá vỡ, Đây là thiên nhân sao? Vũ Văn Kỳ Lạc đại nhân là thiên nhân sao?
Bên trong vẫn đang đánh nhau, bất qua thực ra là đơn phương chà đạp
ngược đãi, Vũ Văn Kỳ Lạc thống khổ kêu to, cả người vặn vẹo, tiếng hét
thể lượng vang tận chân trời, giống như qủy gào vậy.
Đại Hiển thánh tăng đứng thẳng ở đó, hai tay tạo thành chữ thập, kinh
ngạc nhìn một màn trên không trung, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch
không chịu nổi, khóe miệng không ngừng run rẩy.
Cách đó không xa, đám người Nhan Phi, Tiết Thiên Diệp mở to mắt mà nhìn, thần sắc có chút phức tạp, nhìn thấy Tang Thiên ngược đãi thiên nhân
như thế, nội tâm các nàng hưng phấn không thôi, chỉ là một màn này quả
thực là cho các nàng không thể tiếp nhận rồi! Vũ Văn Kỳ Lạc chính là
thiên nhân! Là thiên nhân được người ta tôn thờ!
Sáu vị sư huynh đệ Phong Nhàn vẻ mặt càng hưng phấn, bản thân hận không
thể xông lên tham gia ngược đãi thiên nhân, so với Tang Thiên, bọn họ có một chút không thể tiếp nhận, bởi vì sáu huynh đệ bọn họ không phải
chưa từng nhìn thấy thiên nhân, hơn nữa còn không có chút hảo cảm gì với thiên nhân, sư phụ bọn họ chính là thiên Nhân Tiết Đông Vệ, mà sư thúc
của bọn họ cẩu Đạo Nhân lại không ngừng quán thấu vào trong đầu bọn họ
những tư tưởng thiên nhân là bại hoại, Tang Thiên này quả thực rất lợi
hại! Làm cho người ta kính nể! Tin tức này nhất định phải nói cho sư phụ lão nhân gia ngài!
Sư thúc mấy năm này đều muốn ngược đãi thiên nhân của Thần Thánh hội
nghị, nhưng vẫn không có cơ hội, sư thúc àh! Ngài ở nơi nào! Mau đến đây xem! Xem tên Tang Thiên này ngược đãi thiên nhân như thế nào, xem cái
gì mới mọi là sảng khoái! Tang Thiên! Tang Thiên! Trở về nhất định phải
nói cho sư phụ! Nhất định!
Trên không trung! Bịch một tiếng, Vũ Văn Kỳ Lạc bị Tang Thiên vứt từ
trên không xuống mặt đất vang lên ầm ầm, Vũ Văn Kỳ Lạc đứng lên, cả
người chật vật không thôi, đầu tóc bù xù, phong y màu trắng trên người
đã rách nát thành từng mảnh, hắn lau máu tươi ngay khóe miệng, hắn hiện
tại không muốn nghĩ tới việc mở ra nhân linh địa khí kia nữa, hắn chỉ
muốn chạy trốn! Nhanh rời khỏi địa phương này một chút, nhanh thoát khỏi tên ma quỷ này! Ác ma này!
Chỉ là hắn đã thử qua rất nhiều lần, nhưng mỗi một lần chạy trốn, đều bị ác ma này bắt trở về, hắn đã gần tuyệt vọng rồi, đã sắp khủng hoảng
rồi, không người nào muốn chết, Vũ Văn Kỳ Lạc cũng không muốn, hắn một
lần nữa chạy trốn, cả người vừa mới nhảy lên, Tang Thiên đã lao tới,
chụp vào đầu hắn một cái. "Lăn xuống!"
Bịch! Vũ Văn Kỳ Lạc một lần nữa ngã trên mặt đất, khi đứng dậy, đã lung
lay muốn ngã, nhìn chằm chằm Tang Thiên đang chậm rãi đi tới trước mặt,
nội tâm Vũ Văn Kỳ Lạc sợ hãi không thôi, cắn răng quát lên:" Vũ Văn Kỳ
Lạc ta là hậu duệ của Nhân Hoàng! Tang Thiên! Ta thừa nhận ngươi rất
mạnh! Nhưng ngàn năm thế gia Vũ Văn gia ta có 78 vị thiên nhân, nếu như
hôm nay ta chết ở chỗ này, không quá ba ngày, ngươi chắc chắn sẽ chết
không có chỗ chôn!"
Vũ Văn Kỳ Lạc đã mất đi sức chiến đấu, năng lượng đã tiêu hao hết, nhưng hắn vẫn còn lưu lại một con bài tẩy cuối cũng, hắn đang đợi! Chờ đợi
một cơ hội tuyệt hảo để xuất con bài tẩy này ra.
Tang Thiên chậm rãi đi tới, trên khuôn mặt vốn lạnh lùng đột nhiên trở
nên điên cuồng. "Nếu như không có tên nghiệt chướng Vũ Văn Sí kia lấy
trộm nhân linh địa khí hẳn một ngàn năm, Vũ Văn gia các là một lũ rác
rưởi!" Dứt lời, vung một chân lên, trực tiếp đá vào cổ Vũ Văn Kỳ Lạc, ba một tiếng, Vũ Văn Kỳ Lạc bị đá bay ra ngoài hơn 7-8 thước. "Tổ tiên của ta là Nhân Hoàng, một nhân loại nhỏ bé như ngươi há có thể tùy tiện làm ô uế." Vũ Văn Kỳ Lạc dữ tợn cười lạnh.
"Nhân Hoàng? Vũ Văn Sí?" Tang Thiên ngửa đầu cười lớn ha ha, thần sắc
trờ nên nghiêm nghị, trừng mắt, quát:" Một tên tiểu nhân vô sĩ cũng xứng đáng làm Nhân Hoàng sao!" Dứt lời, lắc mình đến bên cạnh Vũ Văn Kỳ Lạc, vung tay lên, chụp lên định đầu Vũ Văn Kỳ Lạc, xuy! ô quang giao long
trên cánh tay hắn điên cuồng quấn quanh Vũ Văn Kỳ Lạc!
Vũ Văn Kỳ Lạc há miệng thống khổ kêu to, rồi sau đó vù một cái, cái đầu
của Vũ Văn Kỳ Lạc nhất thời trở nên khô héo, khuôn mặt cũng bắt đầu nhắn nheo lại, da thịt của hắn vốn bóng loáng cũng bắt đầu trở nên nhắn
nheo, tựa như da tay mất đi tánh mạnh duy trì vậy, khô héo, càng giống
như một cái vỏ cây vậy! Phảng phất như trong chóp mắt đã già đi mấy trăm tuổi, cánh tay của Vũ Văn Kỳ Lạc tựa như một cái vỏ cây khô héo vậy, sờ sờ vào khuôn mặt khô héo của mình, cả người hắn run rẩy chỉ vào Tang
Thiên. "Ngươi.. .ngươi…”
Tang Thiên bóp lấy cổ mắt, đột nhiên nhấc lên, vất vào bên cạnh nhân
linh địa khí quát:" Không phải ngươi muốn mở nhân linh địa khí sao? Mở
ra! Mở ra ngay cho lão tử!" "Ngươi...ngươi...ngươi đã...đã làm gì ta!
Ngươi là ma qủy! Ngươi..." Mở ra! Mở ra ngay cho lão tử!"
Tang Thiên vỗ một cái lên đỉnh đầu của Vũ Văn Kỳ Lạc, ô quang càng điên
cuồng hơn, Vũ Văn Kỳ Lạc bắt đầu bị tử vong ăn mòn, da thịt bắt đầu hoàn toàn khô héo, một lớp da chết rơi xuống. Đúng lúc này, một đạo âm thanh trầm thấp vang lên "Vận! Mệnh! Chí ! Thượng!"
Cách đó không xa, Đại Hiển thánh tăng hai tay tạo thành chữ thập, trầm
giọng quát lên một tiếng xé gió như tiếng chuông đồng vậy, vang lên
trong đầu mọi nguời, quanh người hắn phát ra ánh sáng màu vàng kim chói
mắt, ánh sáng màu vàng kim thần thánh, đem hàng ngàn hàng vạn người xung quanh bao phủ vào trong đó.
Khi ánh sáng màu vàng thần thánh bao phủ lên toàn bộ, âm thanh trầm thấp của Đại Hiển thánh tăng vang lên, tất cả mọi tâm tình sợ hãi, khiểp sợ, hoảng sợ trong nội tâm mọi người giờ khắc này cũng biến mất sạch sẽ,
chỉ còn lưu lại sâu ở trong nội tâm sự kính ngưỡng đối với Đại Hiển
thánh tăng, đối với tín ngưỡng vận mệnh.