Thuẫn Kích

Q.1 - Chương 146: Thất Diệu - Queensland Paul


trướctiếp



Thất Diệu, bảy thanh niên đại diện cho thực lực và danh tiếng cao nhất của Liên bang, không phải chỉ là cái tên đơn thuần, mà là một điều vinh dự. Vinh quang, tính thực chất mà vinh quang Thất diệu mang tới người bình thường khó mà tưởng tượng được, bởi vì đây là đỉnh cao vinh dự được ban cho, chẳng khác nào một loại tước vị đặc thù, mà sự tồn tại của Đỉnh vinh quang lại là áp đảo trên Tinh Hải chư quốc, giống như Thánh Đường đều thuộc kiểu cơ cấu đặc thù, Tinh hải chư quốc thừa nhận quyền uy của Thánh Đường, đồng thời, cũng thừa nhận quyền uy của Đỉnh vinh diệu. Người Tang Thiên không để ý tới, tuyệt đối sẽ không nói chuyện với hắn, cho nên, lúc Ngự Diệp Thiên xuất hiện, hắn liền bỏ đi.

Ngự Thiên Diệp mỉm cười, mắt nhìn bóng lưng Tang Thiên bỏ đi, trong con ngươi lóe lên một vệt hàn quang, thoáng qua rồi biến mất.

Ngự Diệp Thiên có thể coi thường vạn người, tuyệt đối không cho phép bất cứ ai coi thường mình, người này lần thứ hai coi thường hắn, hắn ghi nhớ trong lòng, người gặp phải Ngự Diệp Thiên, tuyệt đối không có kết quả thứ hai, đây chính là thất diệu, Ngự Diệp Thiên.

“Ngự công tử sao lại có hứng thú tới đây vậy?”

Lần trước lúc tận mắt nhìn thấy Tang Thiên suýt chút nữa ra tay với Ngự Diệp Thiên, Lam Mị quả thật hoảng sợ, nàng không hy vọng người con trai mình để ý tới lại gặp phải Ngự Diệp Thiên.

“Oh, ta tự nhiên muốn mua một phần tin tức, bá tước Lam Mị hẳn biết Ngự Diệp Thiên ta là người thế nào chứ, ta từng nói, lời Ngự Diệp Thiên ta đã nói ra, tuyệt đối sẽ không rút lại, cho dù hắn là người của bá tước Lam Mị ta vẫn như vậy.”

Nhìn nụ cười gần như tươi sáng lại như lạnh lùng, khóe miệng Lam Mị cũng hiện lên nụ cười đầy hoài nghi, giọng cũng trở lên lạnh lùng, “Ngươi đang cảnh cáo ta?”

“Ha ha, bá tước Lam Mị, ta từng nói, chúng ta là bạn bè, ta thật lòng hy vọng ngươi đừng giao du với bọn người xấu, đến lúc đó không gặp phải phiền phức mới đúng.”

Lam Mị nhìn hắn chằm chằm, khẽ cười nói, “Ngự Diệp Thiên, Ngự công tử, xem ra chúng ta, quan hệ bạn bè giữa chúng ta phải dừng ở đây rồi.”

“Bá tước Lam Mị, ta nghiêm túc cảnh cáo ngươi, xin ngươi đừng giao du với kẻ xấu này, lần này cũng không chỉ mình ta chú ý tới hắn, cứ coi như ta không ra tay, người của câu lạc bộ Xích Viêm cũng tuyệt đối không tha cho hắn”.

“Tùy thôi”, Lam Mị đang muốn bỏ đi, Ngự Diệp Thiên lại nói tiếp: “Không muốn biết hôm nay ta cùng ai đến sao?”

“Oh?” Lam Mị có chút nghi hoặc.

Nụ cười nơi khóe miệng Ngự Diệp Thiên giống như vô cùng dị thường, hất hất cằm, Lam Mị xoay người lại nhìn, chỉ thấy đối diện bốn người đi tới, hai nam hai nữ, đi đầu là một thanh niên tuổi tác ước chừng khoảng ba mươi, hắn để tóc ngang vai màu vàng đậm, mặc một bộ Tây phục ngay ngắn, má bên phải gương mặt trắng nõn có xăm hình hoa văn một ngón tay màu xanh, cả người nhìn vô cùng yêu dị, toàn thân toát lên khí chất âm u, cổ quái.

Thấy thanh niên này, mày của Lam Mị lúc này nhăn lại, sắc mặt cũng trở lên cẩn thận.

Cô biết người này, chỉ gặp qua một lần, Queensland Paul, một trong Thất diệu, công tử của của gia tộc võ huân Pháp Lý Đức (Farid).

Trong Thất diệu liên bang, người có thực lực mạnh nhất có lẽ không ai biết, nhưng nếu nói người tùy ý nhất hung tàn nhất, phải kể đến Queensland Paul, hơn nữa, Lam Mị càng biết rõ, quan hệ giữa câu lạc bộ Xích Viêm và gia tộc võ huân Pháp Lý Đức rất thân thiết.

“Ta vừa nãy vẫn luôn đoán dáng người uyển chuyển như vậy, khí chất cao quý như vậy rốt cuộc là ai đây? Là ai mà có thể khiến Ngự huynh đệ dừng bước quyến luyến nói chuyện đây, thì ra là bá tước Lam Mị.”

Khóe miệng Queensland Paul đồng thời cười, không giống Ngự Diệp Thiên. Nụ cười của Ngự Diệp Thiên là nụ cười dịu êm như gió mùa xuân, còn nụ cười của Queensland Paul lại tràn đầy dâm ô yêu dị, hoa văn ngón tay trên má phải càng như ẩn như hiện, cả người đều toát ra hơi thở yêu dị.

Lam Mị đoan trang mỉm cười, thản nhiên nói, “Ha ha, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây, thiếu gia Paul.”

“Chúng ta chắc là lần thứ hai gặp mặt, ta vẫn luôn nhớ mãi không quên bá tước Lam Mị.” Khóe miệng Queensland Paul đứng đối diện khẽ nhếch, giơ tay, một đóa hoa Ma Lan tươi đẹp của bồn hoa bỗng rơi xuống, xuất hiện trên tay hắn, cũng không thấy hắn có động tác gì, đóa hoa như ánh trăng dưới nước trong nháy mắt nát vụn, vô số mảnh vụn còn chưa rơi xuống đất đã bị gió cuốn đi.

“Vậy sao?”

Lam Mị không thích Queensland Paul này, thậm chí có chút chán ghét.

“Nghe nói có người gây sự ở câu lạc bộ Xích Viêm, hơn nữa lúc ấy bá tước Lam Mị cũng có mặt ở đó.” Queensland Paul cúi đầu, năm ngón tay phải khẽ gảy nhịp trong không trung, điều kỳ dị là những mảnh vụn phiêu tán kia lại từ từ ngưng tụ lại với nhau, hai giây sau, nghiễm nhiên một đóa hoa Ma lan hoàn hảo không tổn hao lại lần nữa xuất hiện trong tay hắn, giống như chưa bao giờ nghiền nát vậy.

“Vậy thì sao?”

Lam Mị mặc dù không thích người này, nhưng cũng không có nghĩa là sợ

“Không có gì, hình như bá tước Lam Mị tức giận rồi? ha ha”

Queensland Paul gảy tay một cái đóa hoa Ma lan phục hồi kia lại lần nữa rơi xuống bồn hoa, nối tiếp đoạn gãy, rất kỳ dị.

Lam Mị lắc lắc đầu, cũng không để ý tới, xoay người bỏ đi.

Nhìn bóng lưng Lam Mị rời đi, khóe miệng Queensland Paul hiện lên một vệt dâm ô, “Người phụ nữ này cởi hết quần áo chắc chắn là một người tuyệt sắc, đáng tiếc, làm thế nào cô ta là bá tước của Thánh Đường chứ.”

“Paul huynh, không phải từng nói có thể không để ý tới bá tước Thánh Đường sao?” Ngự Diệp Thiên không có hứng thú với phụ nữ, nhưng không có nghĩa hắn không hiểu.

“Cô ta khác, sau lưng người phụ nữ này có một người mà ta không muốn trêu chọc”

“Oh, chẳng nhẽ vẫn còn Paul huynh không…, uh? Paul huynh, ý của huynh là sau lưng Lam Mị là….”

Queensland Paul gật gật đầu, hắn hình như rất hứng thú với đám hoa ở trong bồn hoa, không ngừng ngắt, không ngừng chà đạp.

“Chẳng trách Lam Mị dám chống lại câu lạc bộ, hóa ra là vậy.” Ngự Diệp Thiên giống như hiểu rõ điều gì, sau đó nói: “Paul huynh, vận khí của chúng ta hôm nay không tồi, người hôm qua ta nhắc với huynh cũng tới rồi.”

“Oh? Ý ngươi là người gây chuyện ở phân bộ Vị Ương câu lạc bộ Xích Viêm.”

Ngự Diệp Thiên gật gật đầu.

“Vận khí thật không tồi”. Queensland Paul vung vung tay, đóa hoa Ma lan trong bồn hoa trong nháy mắt rách nát, phát ra những tiếng giễu cợt.

“Đây là viên trang Thiên Nhãn, bất kỳ ai đều không được động thủ, Paul huynh phải chú ý mới được.”

“Ha ha” Queensland Paul ngoắc tay, nhìn ánh trăng sáng tỏ trên bầu trời đêm, thấp giọng nói, “Giết người, không hẳn phải động thủ.”

Trang viên Thiên Nhãn là một nơi mua tin tức, có thể nói là người xấu kẻ tốt hỗn tạp, mà trang viên Thiên Nhãn cũng có một quy tắc bất kỳ ai không dám chạm đến, đó là vào trong trang viên, cho dù ngươi có thâm thù đại hận cũng được, thù đoạt thê giết cha cũng được, đều không được động thủ trong trang viên, nếu không, bị giết tại chỗ.

Thiên Nhãn là một tổ chức có lịch sử lâu đời, không nói bao trùm Tinh Hải chư quốc, nhưng cũng không kém mấy phần, không ai muốn đắc tội với Thiên Nhãn, quỷ mới biết Thiên Nhãn đã tồn tại bao nhiêu năm, có quan hệ hợp tác với bao nhiêu thế lực kinh khủng. Nếu như đắc tội với Thiên Nhãn, không thể mua tin tức được đều còn nhẹ, nói không hề khoa trương, Thiên Nhãn động động miệng, tung ra ít tin tức, ngươi cũng xong rồi.

Trong đại sảnh rộng rãi của trang viên Thiên Nhãn, ánh đèn mờ tối áp sát một đám người, ở trên trần nhà chừng một thước, một chiếc đèn chiếu rọi thẳng xuống, đèn chiếu như mắt, soi kỹ mọi người.

Tang Thiên đi dãy bên phải, tìm một chỗ trống ngồi xuống, híp hờ mắt ngửa đầu nhìn đại sảnh cổ xưa, có chút quen thuộc, cũng có chút xa lạ, quen thuộc chính là chiếc đèn chiếu giống mắt trên trần nhà trong đại sảnh, xa lạ là phông nền hư cấu trong đại sảnh.

“Cũng đã rất lâu rồi…”

Lời Tang Thiên vừa dứt, Lam Mị bước tới, ngồi bên cạnh hắn, trên gương mặt lộ chút có chút cẩn thận thần sắc có vẻ khá là nghiêm túc, “Tang Thiên, hay để hôm khác chúng ta lại tới.?”

“Uh? Sao vậy?”

Lần này Tang Thiên không chỉ đơn thuần đến gặp Lam Mị, cho dù Lam Mị không đến đây, hắn cũng sẽ bớt thời gian tới.

“Có một người vô cùng đáng ghét cũng đến rồi”

“Sau đó thì sao?” Tang Thiên có chút bồn chồn.

“Queensland Paul, người này có thể bất lợi với ngươi.” Lam Mị cũng không sợ hãi Queensland Paul, điều khiến nàng lo lắng là Tang Thiên, tất nhiên, nàng không lo lắng an toàn tính mạng của Tang Thiên, chỉ là ở trang viên Thiên Nhãn vẫn nên ít gây chuyện thì hơn. Mặc dù nàng là bá tước của Thánh Đường, cũng không dám gây chuyện ở đây, nếu không, thật sự là không đi ra được.

“Queensland Paul là tên nghiệt chướng nào vậy?”

Lam Mị ngồi trên ghế thở ra một hơi, trên khuôn mặt cao quý lại hiện lên nụ cười đau khổ. Sự ngông cuồng của người con trai này, nàng rất yêu thích, nhưng cũng rất lo lắng, bởi vì nàng thật sự sợ Tang Thiên không nhẫn nhịn được đánh nhau với Queensland Paul.

“Queensland Paul, và Ngự Diệp Thiên đều là một trong Thất diệu, là công tử của gia tộc võ huân Pháp Lý Đức, hơn nữa…” Dừng một chút, Lam Mị nhìn Tang Thiên, nói: “Hơn nữa một trong những thế lực sau lưng câu lạc bộ Xích Viêm chính là gia tộc võ huân Pháp Lý Đức.”

“Võ huân Pháp Lý Đức?” Tang Thiên đang lục lọi trong trí nhớ, nhớ mang máng võ huân hình như có một nhà gọi là Pháp Lý Đức.

Nhìn nụ cười yếu ớt không sao cả ở khóe miệng Tang Thiên, nhất thời, Lam Mị đột nhiên trản sinh hoài nghi với khả năng của mình, nàng yêu thích người con trai trước mắt, trong lòng khát khao chinh phục, nhưng lúc này nàng đột nhiên hoài nghi, mình có khả năng chinh phục người con trai này không? Vì chinh phục người con trai này, cuốn vào giao du với kẻ xấu.

Nhất thời, nàng có chút mờ mịt, cũng có chút bàng hoàng, đột nhiên cảm thấy bên hông khác thường, làm nàng từ trong trầm tư giật mình tỉnh dậy, cúi đầu nhìn, đó là một bàn tay, còn chưa đợi nàng phản ứng lại, chỉ cảm thấy một lực mạnh kéo tới, cơ thể mềm mại của nàng thuận thế mềm nhũn ra, ngẩng mắt nhìn lên, nhìn thấy chính là khuôn mặt người con trai nàng cố gắng đi chinh phục đó.

“Sao vậy? Bá tước của Thánh Đường, bằng này tuổi rồi cũng có lúc sợ sao?”

Không có người con trai nào dám bừa bãi với bá tước Lam Mị như vậy, trước đây tuyệt đối không có, bá tước Lam Mị quyền cao chức trọng, tất nhiên không tha cho bất cứ kẻ nào xâm phạm, nhìn người con trai khóe miệng lộ rõ nụ cười nhẹ dửng dưng, cơ thể Lam Mị uốn éo giãy giụa, lạnh lùng nói: “Buông ta ra.”

Lam Mị muốn chinh phục nam nhân, nàng không muốn bị chinh phục, mà người con trai này nhiều lần xâm phạm mình, khiến Lam Mị cảm thấy mình giống như sơn dương, nàng không thích cảm giác này, mà lúc này, nàng đột nhiên nhìn thấy đối diện một hàng bảy tám người bước tới, đi trên cùng chính là Queensland Paul và Ngự Diệp Thiên.


trướctiếp