Đón gió đêm lạnh băng, Trương Cường tâm
tình trầm trọng đứng ở chỗ cao nhất trong quân doanh dối nhìn ra xa, chỉ thấy trong bóng đêm mịt mờ, có thể lờ mò nhìn thấy doanh trại quân Sở
tập kết ở bên bờ sông Chương Thủy, hòa tan vào trong màn đêm, giống như
một gã chiến sĩ kiệt sức, lẳng lặng trốn vào trong một góc thở hổn hển,
chờ đợi đợt đánh cuối cùng.
Mông Điềm đứng phía sau Trương Cường cẩn thận nói: “Bệ hạ, không biết Ngu cô nương lần này đi nắm chắc được mấy phần?”.
Trương Cường thở dài, gật đầu nói: “Hạng Vũ sẽ không đầu hàng đâu, có điều nếu trẫm ngăn cản Ngu Cơ, nàng sẽ không tin đâu. Vả lại, Ngu Cơ kiếm pháp
siêu quần, hẳn là có thể tự bảo vệ mình. Chỉ là... Ai!”.
Mông
Điềm gật đầu nói: “Quân Sở tuy rằng trước mắt không có tới bảy vạn quân, nhưng mà đội hình vẫn chỉnh tề, không hề có dáng vẻ bại quân, thật
khiến cho người ta bội phục!”.
Trương Cường không khỏi âm thầm
cảm thán, quả nhiên là đại anh hùng nổi danh lịch sử! Lúc này, lòng chợt chấn động, bỗng nhiên nhớ tới điển tích Tứ diện Sở ca’*5 không khỏi
sáng ngời hai mắt. Khó trách ngày đó Lưu Bang lại dùng biện pháp này để
dao động quân tâm của Hạng Vũ, nhánh quân như làm bằng sắt này, nếu mặt
đối mặt liều chết thì chỉ sợ là phải trả giá rất đắt, nếu có thể làm tan rã lòng quân từ bên trong, mới là kế sách không tồi.
*Tứ diện Sở ca: Tứ diện sả ca là một điển tích thường thấy trong tiểu thuyết võ
hiệp. Đây là một câu truyện có thật trong lịch sử, liên quan đến cuộc
chiến của Hạng Vũ và Lưu Bang mà lịch sử gọi là Hán Sở tranh hùng. Ban
đầu cuộc chiến quân lực của Hạng Vũ mạnh hơn nhiều so với Lưu Bang,
nhưng sau đó phía Lưu Bang do có Hàn Tín dụng binh, Trương Lương dụng
mưu nên thắng thế. Trong một trận đấu then chốt, khi tình hình của Hạng
Vũ đã nguy kịch thì vào lúc nửa đêm Lưu Bang sai người tới gần doanh
trại Hạng Vũ ca những bài dân ca nước Sở. Quân Sở lung lạc từ đó đào bỏ
ngũ dẫn đến kết cục Hạng Vũ đành phải tuẫn mình ở dòng Ô Giang. Thiên hạ về tay nhà Hán. Tứ diện sở ca từ đó còn được hiểu là bốn bề thọ địch.
Đại Tần cũng đã tổn thất hai mươi vạn đại quân, lúc này lại đang là hồi ác
chiến. Bên phía Hàm Cốc quan phải phòng bị Lưu Bang, biên giới phương
Bắc phải đề phòng Hung Nô xâm lấn. Nhớ rõ trong lịch sử sở dĩ Hung Nô có thể xâm nhập tới phía nam sông Hoàng Hà, chính là ngư ông đắc lợi từ
chiến tranh Hán Sở, mượn cơ hội nam hạ. Nếu để cho bọn họ đứng vững
chân, mình có thể sẽ gặp rắc rối lớn!
Không khỏi quay sang nói với Mông Điềm: “Mông tướng quân, trong đại quân ta có người Sở không?”.
Mông Điềm hơi nao nao, nghi hoặc hỏi: “Trong đại quân, tuy phần lớn là người Tần, nhưng cũng không ít người đến từ Sở, hay là bệ hạ đã nghĩ ra
thượng sách gì?”.
Trương Cường chỉ vào đại doanh trùng điệp của
quân Sở xa xa nói: “Có thể sau lúc đại bại, vẫn giữ được trận hình như
vậy, Hạng Vũ quả nhiên lợi hại. Chúng ta nếu muốn tận lực giảm bớt
thương tổn, nhất định phải nắm được quân tâm, tướng quân thấy, ý của
trẫm có đúng hay không?”.
Mông Điềm mắt hổ sáng ngời, vui vẻ nói: “Bệ hạ luôn có ý tưởng kinh người, chính là không biết đến tột cùng là
kế sách gì? Nếu làm được, vi thần lập tức đi làm!”.
Trương Cường
thản nhiên cười, gật đầu nói: “Việc này không khó, tướng quân đi tìm một vài bài hát nhó nhà của quân Sở, dạy cho mọi người hát, ngày mai sau
cơm chiều sẽ bắt đầu hát”.
Mông Điềm nghe thấy thế, hai mắt sáng
ngời, hơi suy nghĩ nói: “Kế sách của bệ hạ quả nhiên không tồi, vi thần
hiểu rồi, lập tức làm ngay, bệ hạ cứ về trướng nghỉ ngơi đi!”.
Trương Cường gật đầu cười nói: “Sau khi trời sáng, Hạng Vũ bởi vì đề phòng
không quân của trẫm, sẽ không dễ dàng tiến công. Các ngươi nhớ gấp rút
học Sở ca, trẫm lần này sẽ không đánh mà thắng! Ha ha ha... Ha ha...”.
Mông Điềm cung tay nói: “Vi thần đã rõ!”.
Trời sáng dần, những tia nắng vàng nhạt đầu tiên phủ lên chiến trường, nhu
hòa tươi đẹp. Ngu Cơ thống khổ ngồi trong doanh trướng mà Hạng Vũ bố trí cho nàng, bên ngoài là hơn năm mươi thân binh đắc lực của Hạng Vũ phòng vệ nghiêm mật, không dám loi lỏng.
Đôi mắt Ngu Cơ ngước nhìn mặt trời mới mọc, ánh mắt trời khiến cho dung nhan tuyệt mỹ của nàng càng
thêm nổi bật, tăng thêm mỹ cảm. Nàng lúc này đang lòng đầy đau khổ, ngơ
ngác ngồi trên giường, ảm đạm cười khổ: “Không ngờ rằng mọi việc lại
giống như bệ hạ dự đoán, Hạng Vũ đúng là không chịu nghe lời khuyên của
mình, chẳng lẽ mình đã sai rồi?”.
Nghĩ đến đây, bất giác chợt nhớ lại ánh mắt mong chờ của hoàng thượng, thật sự rất đặc biệt, hai ánh
mắt sáng ngời giống như vì sao trong đêm, lấp lóe rực rỡ, từ chỗ sâu
trong đáy lòng chợt dâng lên sự thống khổ chưa từng có. Nỗi đau này như
thấm vào xương tủy, đến chính nàng cũng không thế phát giác! Trong lúc
suy nghĩ, chợt đụng phải pháo hoa trong ngực, tim lại đập mạnh một cái.
Lúc này, ngoài trướng đột nhiên vang lên tiếng chân quen thuộc, đưa mắt
nhìn lại là Hạng Vũ hai mắt đỏ lòm, hắn đã cả đêm không ngủ rồi!
Nhìn thấy Ngu Cơ lạnh lùng nhìn mình, Hạng Vũ cười khan, nói: “Ngu Cơ, nàng
có bằng lòng giúp ta hay không, nếu như đoạt được thiên hạ, ta và nàng
sẽ cùng hưởng phú quý”.
Ngu Cơ giật mình, cẩn thận nói: “Hạng đại ca, có việc gì thì cứ nói, nếu có thể giúp huynh thoát khỏi hiểm cảnh,
Ngu Cơ nhất định sẽ dốc hết sức mình!”.
Hạng Vũ nghe thấy thế thì cực kỳ phấn chấn, bước lên một bước, thấp giọng nói: “Nàng đã ước định sẽ gặp lại Tần vương chưa?”.
Ngu Cơ liếc nhìn Hạng Vũ, chậm rãi gật đầu nói: “Nếu như huynh đồng ý đầu hàng, ta đương nhiên là phải đi gặp bệ hạ”.
Hạng Vũ thấy đúng như dự đoán, không khỏi cười xòa nói: “Được, nếu Tần vương đã muốn Hạng Vũ ta đầu hàng, Hạng Vũ ta sẽ cho hắn một cái ‘trá hàng’.
Lời nói của mỹ nhân, Tần vương đương nhiên sẽ tin, ha ha... Ha ha...”.
Ngu Cơ khẽ run rẩy, chăm chăm nhìn Hạng Vũ, khẽ thở dài: “Hạng đại ca, bệ
hạ tín nhiệm Ngu Cơ, mới cho phép Ngu Cơ tới đây, cho nên, loại hành vi
bán đứng bệ hạ này ta không thể làm!”.
Hạng Vũ trầm mặt, hung
hãng nói: “Tần vương chính sách bạo tàn, thiên hạ phải chịu khổ ải, dân
chúng sáu nước đều phải nghiến răng căm hận. Nỗi hận quốc gia, cho dù có một kiếm chém xuống, cũng không thể làm tiêu đi nỗi hận trong ta!”.
Ngu Cơ nhìn hai con mắt tựa hồ có thể phun ra lửa của Hạng Vũ, lại theo bản năng nhó tới sự chân thành của Trương Cường, ảm đạm thở dài, hồi lâu
sau mới chậm rãi lắc đầu thở dài: “Nếu huynh trá hàng, chẳng lẽ lại chui đầu vào rọ?”.
Hạng Vũ nghe vậy chợt thấy có lý, không khỏi quay
đầu lại, nhìn ngọc dung tái nhợt của Ngu Cơ, lạnh lùng nói: “Nếu nàng có thể giúp ta một tay, chuyện đương nhiên sẽ thành!”.
Ngu Cơ lúc
này mới cảm thấy hối hận, cảm thấy là mình quá đơn giản, quá mức ngây
thơ rồi. Tình cảm mười năm của mình, vào lúc chiến tranh thật sự là nhỏ
bé không đáng kế, thật sự là đáng thương xót! Bất giác nản lòng thoái
chí, không hề để ý tới ánh mắt lạnh băng của Hạng Vũ nữa, yếu ớt ngồi
lên chiếc giường đơn sơ.
Nhìn thấy Ngu Cơ không chịu đồng ý với
kế hoạch trá hàng của mình, Hạng Vũ vô cùng tức giận, thậm chí còn muốn
một kiếm chém chết nàng, nhưng nhìn thấy ánh mắt thống khổ kia, trong
lòng lại mềm đi, nhịn không được thở dài nói: “Ngu Cơ, nàng cứ nghỉ ngơi trước đi, buổi tối ta lại tới gặp nàng, hy vọng nàng hãy suy xét cho
kỹ, tính mạng của sáu bảy vạn huynh đệ nơi này đều nằm trong tay nàng.
Hạng Vũ ta dù có chết cũng không tiếc, chỉ là những huynh đệ vào sinh ra tử với ta đó, bọn họ phải sống!”.
Nói xong, bùi ngùi thở dài một tiếng, lúc này mới xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng rời đi của Hạng Vũ, nghĩ tới kế sách kinh người kia, Ngu Cơ
nhịn không được nghĩ: Nếu mình đáp ứng yêu cầu của Hạng Vũ, bệ hạ chẳng
lẽ sẽ vì tin tưởng mình mà dễ dàng mất cảnh giác sao? Bệ hạ dù sao cũng
là hoàng đế Đại Tần mà!
Tới gần giữa trưa, Trương Cường vừa mới
rửa mặt cho tỉnh táo. Đêm qua không ngủ cả đêm, tới gần sáng sớm mới vội vàng chợp mắt một chút, tuy rằng mệt mỏi, nhưng vì lo lắng việc quân,
nên không dám ham ngủ, đành phải vội vàng đứng dậy.
Hàn Hoán ở một bên hầu hạ y phục, nghe thấy Trương Cường phân phó: “Nếu Mông tướng quân tới gặp trẫm, không cần thông báo!”.
Vừa mới nói xong, đã thấy Mông Điềm ở ngoài trướng cao giọng nói: “Thần, Mông Điềm tham kiến bệ hạ!”.
Trương Cường cười cười trả lời: “Ái khanh mau vào, trẫm đanh định dùng bữa, liền dùng chung đi”.
Lời còn chưa dứt, đã thấy Mông Điềm đi nhanh vào trong trướng, hơi chắp tay thi lễ nói: “Bệ hạ, vừa mới nhận được tin lệnh từ trong quân doanh của
quân Sở bắn ra, là thư xin hàng của Hạng Vũ, bên trên chính là chữ viết
tay của Hạng Vũ!”.