Đêm đã khuya, màn đêm tối đen giống như
chiếc lưới bao vây lấy quân doanh quân Sở, gió bắc lạnh thấu xương quét
qua quân Sở vừa đại bại. Các binh lính cảnh giới cẩn thận quan sát động
tình chung quanh, không dám buông lỏng. Trận chiến hồi ban ngày vẫn còn
khiến cho mỗi binh lính Sở đều lo lắng, dù sao cái loại phi hành quân
chưa từng được thấy này quả thực khiến cho người ta rung động rất mãnh
liệt, khiến cho không ít binh lính trong giấc mơ cũng phải giật mình
tĩnh giấc.
Hạng Vũ mặc quân trang, sau một hồi tuần tra quân
doanh mới trở lại trướng của mình, vừa mới cởi chiến giáp nặng nề, đã
thấy thân binh tùy thân Hạng An bưng tới đồ ăn còn nóng, cẩn thận nói:
“Tướng quân, ngài đã một ngày không dùng gì rồi, tiểu nhân làm chút đồ
ăn, mời tướng quân dùng tạm”.
Hạng Vũ liếc mắt lại nhìn, đó là
miếng thịt nướng vàng óng ánh tỏa mùi thơm ngậy, không khỏi thở dài,
tiếp nhận bữa tối đơn giản của Hạng An, lắc đầu nói: “Những người khác
đã dùng bữa chưa?”.
Hạng An nhìn Hạng Vũ, ảm đạm nói: “Hôm nay
ngoại trừ buổi sáng dùng vội ra, mọi người còn chưa ăn thêm chút gì.
Lương thảo trong quân vốn cũng không nhiều lắm, đại quân chỉ sợ sắp tới
sẽ khó khăn. Các tướng quân đã phái một vài binh lính xuất thân thợ săn
đi vào trong núi ở phụ cận tìm kiếm rồi”.
Hạng Vũ nghe thấy thế,
ánh mắt lạnh như băng chợt sáng lên. Hạng An cả kinh trong lòng, vội cẩn thận bổ sung: “Có điều, những quân lính vào núi tìm thú này đều đã đào
tẩu, những người mang thú về thực không có mấy. Phần này là do mọi người đặc biệt đế dành cho tướng quân, tướng quân dùng một chút đi, nếu
không...”.
Hạng Vũ nhíu nhíu mày, chặn lời Hạng An, thấp giọng nói: “Ta đi xem thương binh!”.
Nói xong, đi thẳng vào màn đem dày đặc. Vừa bước ra khỏi doanh trướng, đã
nghe thấy trong bóng đêm truyền tới tiếng ồn ào náo động. Hạng Vũ cả
kinh, vội quát khẽ với Hạng An vừa mới đuổi theo: “Mau đi xem đi, ngàn
vạn lần đừng là ‘doanh khiếu’!”.
Hạng An bị hai chữ ‘doanh khiếu’ làm cho run cả người, vội hành lễ rồi đi xem. Trong đêm tối, tiếng ồn
ào càng rõ ràng hơn, tựa như cái búa đánh vào ngực Hạng Vũ, khiến hắn
cảm thấy hít thở không thông.
Cái gọi là ‘doanh khiếu’, chính là
vào lúc nửa đêm hoặc rạng sáng các binh lính hét chói tai, phát cuồng,
đánh đấm lẫn nhau, thậm chí còn cắn xé lẫn nhau, đủ loại hành động điên
cuồng đều bộc phát. Hơn nửa sau khi doanh khiếu, phần lớn binh lính đều
tử vong, loại chuyện này các tướng lãnh đều khó có thể đàn áp, được cho
là do thần linh nối giận hoặc thái tuế lâm môn, là chuyện khủng bố nhất
trong quân.
Kỳ thật loại ‘doanh khiếu’ này là hiện tượng đặc thù
chỉ xảy ra khi tâm lý chịu sức ép tới cực độ, nhất là khi đại chiến ở
trước mắt, mỗi người sinh tử chưa rõ, không biết mình khi nào thì quy
thiên, cho nên tinh thần mới bị thương tổn như vậy, cũng không khó lý
giải.
Chỉ là trong thời đại này, ‘doanh khiếu’ xuất hiện được coi là điềm báo đáng sợ, cực kỳ khó xử trí, hơn nữa tốc độ lây lan kinh
người. Trận này quân Sở bị thất bại không còn manh giáp, khiến cho binh
lính phải chịu áp lực quá lớn. Hơn nữa ‘không quân’ cùng với ‘bom’ vốn
chưa từng được thấy của Trương Cường càng khiến cho quân Sở vừa mới đại
bại phải gặp ác mộng, lúc này mới khiến cho Hạng Vũ lo lắng sẽ xảy ra
‘doanh khiếu’.
Hạng Vũ ngưng thần lắng nghe, dắt chiến mã qua,
định phi tới đó, chợt thấy Hạng An đã vội vàng trở về. Phía sau hắn là
một người mặc áo da, nương theo ngọn lửa yếu ớt trong doanh trại, có thể thấy được, người đó chính là Ngu Cơ mà mình đã một năm không gặp!
Hạng Vũ nao nao, sự xuất hiện của Ngu Cơ đúng là rất ngoài ý muốn, không
khỏi nhìn chằm chằm vào dung nhan tuyệt mỹ kia, hồi lâu sau vẫn không
nói nên lời.
Hạng An lúc này cũng hưng phấn tiến lên nói: “Tướng
quân, hóa ra Ngu cô nương nửa đêm tới thăm tướng quân, khiến cho suýt
nữa thì xảy ra ẩu đả. Cũng may là cô nương hạ thủ lưu tình, không tạo
nên thương vong”.
Hạng Vũ yên lặng nhìn dung nhan xinh đẹp kia, chỉ cảm thấy như mình đang ở trong cơn mơ, nhất thời lại ngẩn ra.
Ngu Cơ gặp lại khuôn mặt quen thuộc của Hạng Vũ, mới phát giác ra, mới chỉ
một năm không gặp, Hạng Vũ lại đã thành thục tới mức chính mình cũng khó nhận ra được! Đây có còn là thiếu niên lỗ mãng khi xưa nữa không? Khí
thế trầm ổn bức người, mắt hổ sáng lấp lóe, khiến cho không ai có thể
cảm thấy được sự nản lòng sau trận thất bại vừa rồi, ngược lại chỉ cảm
thấy được ngọn lửa giận hừng hực.
Tâm tình của Ngu Cơ hơi trầm
xuống, nàng tuy rằng biết tính cách bất khuất của Hạng Vũ, nhưng trước
mắt thế cục đang như chỉ mành treo chuông, đối mặt với bước đường cùng
này, con người ta thường hay nản lòng thất vọng, lúc này cần phải có sự
khuyên giải thành tâm mới có thể phát huy tác dụng được.
Nếu Hạng Vũ không chịu chấp nhận mà vẫn kiên trì chống cự, nhớ tới nụ cười sâu
không lường được của Trương Cường, từ đáy lòng nàng lại cảm thấy hơi
lạnh lẽo. Mình đến tột cùng có khuyên bảo được Hạng Vũ hay không?
Trong lúc suy nghĩ, chỉ cảm thấy ngọc thủ nóng lên, đã bị Hạng Vũ nắm lấy.
Hạng Vũ thật sự không ngờ ở trong tuyệt cảnh lại có thể gặp được hồng
nhan tri kỷ, không khỏi cực kỳ kích động, không hề để ý tới những binh
lính bủa vây chung quanh, nắm lấy ngọc thủ tinh tế của Ngu Cơ, ngửa mặt
lên trời cười lớn: “Hạng Vũ ta may mắn thế nào, lại có thể trong hoàn
cảnh này đoạt được trái tim thiếu nữ? Ha ha ha ha... Ha ha ha ha...”.
Ngu Cơ bị tiếng cười làm cho cả kinh, lúc này mới nhận ra Hạng Vũ dường như hiểu lầm ĩ đồ của mình. Nhìn thấy xung quanh tụ tập càng lúc càng nhiều quân Sở, cùng với tiếng cười hào sảng của Hạng Vũ, Ngu Cơ thở dài trong lòng một tiếng, cười khổ nói: “Tướng quân, Ngu Cơ đêm khuya tới gặp,
thật sự là có chuyện quan trọng muốn nói!”.
Vừa dứt lời mới chợt
phát giác, không ngờ mình lại vô tình sửa đổi cách xưng hô, ba chữ quen
thuộc ‘Hạng đại ca’ ngày trước ma xui quỷ khiến thế nào lại không phát
ra.
Hạng Vũ chợt chấn động, cũng phát ra cách xưng hô xa lạ của
Ngu Cơ, đôi mắt hổ khẽ quét chung quanh, khiến cho mấy tên lính run rẩy
cả người, ảm đạm giải tán, lúc này mới bước vào trong trướng, khẽ gật
đầu nói: “Ngu Cơ, sao bỗng nhiên nàng lại tới đây? Ta nghe nói nàng vẫn ở Hàm Dương, sao lại...”.
Ngu Cơ nhẹ cười khổ, nói: “Ngu Cơ ở Hàm
Dương, biết tin bệ hạ ngự giá thân chinh, lại biết bệ hạ không phải
người thường, phóng nhãn khắp thiên hạ khó có đối thủ, cho nên mới ra
roi thúc ngựa tới để gặp hoàng đế cầu tình!”.
Hạng Vũ từ lúc thấy Ngu Cơ sửa cách xưng hô đã hơi cảnh giác, lúc này nghe thấy vậy, kìm
không được cười lạnh, chậm rãi nói: “Hóa ra là tới khuyên hàng à! Hạng
Vũ ta còn tưởng trước khi chết có được hồng nhan theo cùng, cùng làm
thần tiên thiên hạ!”.
Nói xong, lạnh lùng rút thanh bội kiếm tùy
thân ra, chỉ vào Ngu Cơ bi thương cười nói: “Ngu Cơ kiếm pháp danh chấn
thiên hạ, Hạng Vũ ta chẳng qua chỉ là kẻ hèn mọn. Nàng nếu đã muốn đến
chiêu hàng, nếu muốn Hạng Vũ ta đầu hàng, trừ phi nàng gỡ cái đầu ta
xuống trước! Không ngờ rằng Hạng Vũ anh hùng một đời, hôm nay lại phải
tự tay tru sát người mình yêu!”.
Ngu Cơ nhìn trường kiếm lóng
lánh, chỉ cảm thấy cả người đau nhức, buồn bã cười nói: “Ngu Cơ liều
mạng mới có thể xin được hoàng đế đồng ý, chỉ cần huynh chịu đầu hàng,
sẽ không đuổi giết quân Sở. Hiện giờ liều chết tới gặp huynh, chính là
muốn báo đáp ân giúp đỡ ngày trước. Hàng hay không hàng là do tướng quân thôi, Ngu Cơ chỉ không muốn nhìn thấy cảnh tướng quân binh bại thân
tử”.
Hạng Vũ trầm tư hồi lâu, mới cung tay nói: “Ngu Cơ, nàng coi thường Hạng Vũ ta rồi, ta há có thế vì một câu nói của nàng mà buông
thù giết cha, nỗi nhục bại quân? Nếu ta thật sự hàng, thì còn mặt mũi gì đi gặp phụ lão Giang Đông nữa?”.
Ngu Cơ càng cả kinh, lời ra tới miệng rốt cuộc không nói nổi nữa, lúc này mà nói ra lời hứa hẹn của
Trương Cường, chẳng phải càng làm nhục nhã thêm nam tử trước mặt hay
sao? Nhưng mà mình đã hao hết tâm tư, không phải cũng chỉ để giữ cho
huynh ấy dù cho chỉ là một cơ hội hay sao?
Nghĩ đến đây, trong
lòng vạn phần thương cảm, nhịn không được rưng rưng lắc đầu nói: “Hạng
đại ca, nỗi khổ của Ngu Cơ, mong huynh hãy suy xét cho”.
Hạng Vũ
nghe thấy thế, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, đứng bật dậy, lớn
tiếng quát với thân binh ngoài trướng: “Ngươi đâu, bắt lấy cho ta!”.