Quan sát một lúc, Mông Điềm phát hiện số quân địch này khác biệt với đội kỵ binh cùng Ngu Cơ rời khỏi, liền quay sang phó tướng Vương Uyên bên cạnh dặn dò: “Ngươi lập tức dẫn mười vạn quân
chuẩn bị tác chiến, đội cung nỏ mai phục trong bụi cỏ phía trước, kỵ
binh xin sàng hành động theo cờ hiệu!”.
Lại quay sang Trương
Cường thông báo: “Bệ hạ, kẻ địch hình như không phải quân đội Persia,
chỉ e có quốc gia khác định bí mật xâm phạm Persia”.
Lúc này
Trương Cường cũng đã phát hiện trang phục của đoàn quân kia khác với đội kỵ binh Persia vừa rời khỏi, trong lòng yên tâm hơn về an toàn của Ngu
Cơ, gật đầu nói: “Mông tướng quân nói chí phải, không ngờ trẫm vừa định
liên minh với Persia lại xảy ra tình huống bất ngờ này, nếu chúng ta
tiêu diệt đoàn quân năm vạn người kia, không những có thể trấn áp kẻ
địch, còn đủ sức lập uy với cả Persia, truyền lệnh đại quân xin sàng
chiến đấu, nhất định phải tiêu diệt gọn quân địch trong thời gian ngắn
nhất!”.
Mông Điềm nhíu mày nói: “Nếu chúng ta vì muốn liên minh
Persia mà đắc tội với quốc gia hùng mạnh hơn e sẽ phản tác dụng, thần
cảm thấy nên cẩn thận xử lý chuyện này”.
Trương Cường không thông thuộc lịch sử cổ đại Châu Âu lắm, hắn chỉ nhó mang máng vào hai ngàn
năm trước dân số Châu Âu còn kém xa vùng đất trung nguyên, quân đội Đại
Tần là đoàn quân đầu tiên trên thế giới đạt quân số một trăm vạn người,
chỉ cần không hấp tấp khai chiến với đế chế La Mã thì không cần lo lắng
quốc gia nào khác, nay La Mã đang bận đối phó với Macedonia nên không có khả năng lẫn nhu cầu xâm phạm Persia.
Nghĩ đến đây, Trương Cường lắc đầu nói: “Mông tướng quân không cần lo lắng! Đội quân kia tuyệt đối không thuộc quốc gia hùng mạnh hơn Persia đâu, rất có thể chúng là kẻ
địch của Persia, quân đội Macedonia, cũng là nơi chúng ta chuẩn bị chinh phạt, tướng quân có thể yên tâm đại khai sát giới”.
Mông Điềm
nghe vậy cũng hiểu rõ ý nghĩa quan trọng của trận chiến này, lập tức
chắp tay nói: “Bệ hạ yên tâm! Thần sẽ chỉ huy chiến đấu ngay!”.
Dứt lời, thúc ngựa tiến về phía trước, quân địch chỉ cách sáu mươi dặm, lúc này chuẩn bị ứng chiến có hơi gấp gáp, nhưng quân Tần chiếm ưu thế áp
đảo về mặt quân số nên chẳng mấy ai lo lắng.
Vương Uyên dẫn mười
vạn đại quân vừa mai phục xong trong bụi cỏ nơi ốc đảo, tiếng vó ngựa đã truyền đến bên tai, do bị bụi cỏ rậm rạp che khuất tầm nhìn nên đành
dựa vào tiếng vó ngựa để phán đoán khoảng cách của quân địch.
Một lúc sau, bóng dáng quân địch đã thấp thoáng hiện ra, chỉ thấy một tên
tướng lĩnh cao to tóc vàng mắt xanh đang ngồi chễnh chệ trên lưng ngựa,
chỉ tay vào tấm bản đồ da dê, dùng ngôn ngữ địa phương hét hỏi một tên
lính cận vệ bên cạnh. Xét từ cử chỉ sắc mặt, Vương Uyên đoán chắc đối
phương hành quân bị lạc đường, xui xẻo làm sao lại chạm trán với năm
mươi vạn đại quân của Đại Tần.
Tên tướng lĩnh vẫn không hề phát
giác quân Tần mai phục trong bụi cỏ, Vương Uyên giơ cao cây nỏ nhắm vào
tướng địch, hô to hiệu lệnh: “Giết!”.
Tên tướng lĩnh “Hự!”. Một
tiếng, bị mũi tên cắm phập vào ngực ngã nhào xuống ngựa, đoàn quân phía
sau ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra, mưa tẽn đã bắn ào ạt từ bụi cỏ
trút lên đầu chúng, rất nhiều binh sĩ chưa kịp kêu lên đã bỏ mạng.
Uy lực của nỏ Tần mạnh đến nỗi áo giáp đồng nặng nề khoác trên mình binh
sĩ Macedonia không thể cản phá, dưới cơn mưa tên thịnh nộ, máu tươi văng tung tóe, vô số thân xác đổ xuống trong tuyệt vọng.
Sau vài đợt
bắn tên, năm vạn quân địch chỉ còn lại một nửa, mùi máu tanh bốc lên
khiến người ta nghẹt thở. Cò hiệu lại được phất lên, kỵ binh Đại Tần
hùng mạnh được trang bị bàn đạp yên ngựa rời khỏi nơi ẩn nấp, tràn lên
như thác lũ xông vào quân địch, vung kiếm chém mạnh, kết liễu những sinh mạng yếu ớt đang run sợ.
Vương Uyên thân là tướng chỉ huy trận
chiến cũng đích thân xông lên phía trước, trường kiếm trên tay đã nhuốm
không biết bao nhiêu máu kỵ binh đối phương, do bị tấn công bất ngờ,
cộng thêm chênh lệch về trang bị, quân số lẫn sức chiến đấu, số phận của đoàn quân Macedonia xem như đã được định đoạt. Đây là lần đầu tiên
Vương Uyên gặp một đội quân yếu đến thế, bèn hào hứng mặc sức chém giết, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy các binh sĩ sau lưng ai cũng treo lủng lẳng đầu người ngang lưng để ghi nhận chiến công.
Đợi khi quân đội
Macedonia nhận ra sự lợi hại của quân Tần thì đã quá trễ, chúng không
còn lực lượng đủ sức chống trả hoặc tổ chức phòng thủ rút lui, không ít
binh sĩ đã buông vũ khí, quỳ xuống vái lạy xin đầu hàng.
Vương
Uyên hạ lệnh ngưng chiến đấu, phái người canh giữ số tù binh, đoàn quân
năm vạn người của Macedonia bị tiêu diệt hoàn toàn trong thời gian ngắn, chỉ còn lại hơn hai ngàn tù binh may mắn sống sót bị bắt giữ.
Mông Điềm quay về bên cạnh Trương Cường, chắp tay bẩm báo: “Bệ hạ, quân ta
đã đại thắng, số tù binh kia bệ hạ định xử trí thế nào?”.
Trương
Cường dù gì cũng là người hiện đại, khi nghĩ đến quyết định sinh tử của
mấy ngàn sinh mạng không sức chống trả liền trở nên do dự, nếu giữ số tù binh này lại sẽ tốn lương thực nuôi chúng, giết toàn bộ lại vi phạm
tiêu chuẩn đạo đức của mình, còn cứ thế thả ra thì sợ các tướng lĩnh
trong quân không phục.
Thấy Trương Cường nhíu mày nghĩ ngợi, Mông Điềm lên tiếng phân tích: “Bệ hạ, số tù binh này giết hay thả đều có
mặt lợi và mặt hại, theo ý thần vẫn nên thả ra để uy danh đại quân ta
truyền đến tai đối phương, từ đó khiến chúng e dè không dám đối đầu với
Đại Tần, còn giết hết e sẽ dồn chúng vào đường cùng quyết chiến một
phen, như thế lại không hay lắm”.
Trương Cường gật đầu nói: “Vậy thì tra hỏi tù binh xong, cắt tai chúng rồi thả về!”.
Mông Điềm khom lưng nói: “Thần lập tức đi lo chuyện này”.
Trương Cường khẽ gật đầu, dối mắt nhìn ra xa vẫn chưa thấy bóng dáng Ngu Cơ
quay về. Mặt trời từ từ khuất bóng, quân Tần bắt đầu hạ trại, vừa mới
đại thắng nên sĩ khí trong quân lên cao, chốc chốc lại nghe tiếng cười
đùa vui vẻ của các binh sĩ.
Khi Trương Cường mất hết kiên nhẫn,
một đội kỵ binh cuối cùng đã xuất hiện, chính là Bành Việt và đội cấm vệ theo bảo vệ Ngu Cơ, chính giữa đội quân là Ngu Cơ nổi bật nhất với y
phục trắng toát như tiên nữ giáng trần, bên cạnh nàng là một người đàn
ông trung niên tóc vàng đội mặc cẩm bào, đầu đội vương miện.
Thấy Ngu Cơ bình an trở về, Trương Cường như trút bỏ gánh nặng, thúc ngựa
tiến lại gần, ba ngàn cấm vệ vội theo sau không rời nửa bước.
Bãi chiến trường vẫn chưa dọn dẹp xong, người đàn ông trung niên kia sau
khi quan sát số xác chết nằm la liệt bèn hốt hoảng nhìn về phía Trương
Cường đang ngạo nghễ trên lưng ngựa, quay đầu nói nhỏ vài câu với Ngu
Cơ.
Chỉ thấy Ngu Cơ mỉm cười vui vẻ, lại gần thông báo: “Bệ hạ,
người này chính là quốc vương Persia, ông ta vốn chỉ định đến gặp mặt bệ hạ, nhưng sau khi nhìn thấy số xác chết kia đã xác định đó là quân đội
Macedonia, lần này chúng định đến cướp gia súc của Persia, may nhỏ bệ hạ tiêu diệt gọn kẻ địch giúp họ, đế bày tỏ lòng biết ơn đối với Đại Tần,
Persia bằng lòng cung cấp mọi giúp đỡ cần thiết, còn đồng ý phái sứ giả
đến Macedonia thay mặt bệ hạ đòi lại số của cải của đoàn thương buôn Đại Tần”.
Trương Cường nghe vậy mừng rơn, rất có thể không cần đại
chiến đã bình định được Macedonia, mở đường cho sự thịnh vượng của con
đường to lụa nối thương mại Đông - Tây, từ nay uy danh Đại Tần lan
truyền khắp thế giới, khiến các quốc gia Trung Á và Châu Âu xa xôi khiếp sợ, không dám nảy sinh ý đồ xấu nữa.