Năm 202 trước công nguyên Tần nhị thế năm thứ 7, do khai chiến với nước cộng hòa La Mã cổ, Vương quốc Macedonia
đang nằm ở tình cảnh kinh tế sa sút, đúng lúc này Trương Khiên dẫn theo
một vạn bảy nghìn quân Tần trên đường đã đổi được vô số báu vật và hàng
hóa, sau khi trải qua một tháng khổ chiến với đối phương, cuối cùng bị
Vương quốc Macedonia bắt giữ, toàn bộ hàng hóa tài sản vất vả có được
đều bị chiếm mất.
Tin này mất nửa năm mới truyền về được huyện
Thanh Hài mới thành lập, lại thêm ngựa khẩn cấp báo từ Thanh Hải về Hàm
Dương, lúc Trương Cường nhận được tin, thì đã là mùa xuân năm thứ tám
Tần Nhị Thế.
Trương Cường đang mong tin của Trương Khiên, khi
nhận được tin này, mặc dù ngạc nhiên nhưng không thấy bất ngờ, Vương
quốc Macedonia từ sau khi đế quốc Macedonia sụp đổ, thế lực không còn
được như trước, lúc này lại đang tiến hành cuộc chiến lần thứ ba với La
Mã, đang lúc ngặt nghèo túng thiếu lại không thèm muốn bao nhiêu hàng
hóa châu báu và Trương Khiên kiếm được mới là chuyện lạ.
Nghĩ đến đây bèn gật đầu: “Thái úy và Thừa tướng đã biết tin này hay chưa?”.
Hàn Hoán nhìn Trương Cường mặt lạnh như sắt, sợ hãi đến ran giọng: “Thừa
tường và các vị đại nhân đều đã biết, quân báo vừa đến, bèn bẩm lên với
thừa tướng”.
Lúc này, một tên nội giám cẩn thận chạy vào báo: “Bệ hạ, hai vị Thừa tướng và Thái úy, ngự sử đang chờ gặp ngoài điện”.
Trương Cường biết rằng bọn họ vì chuyện này mà đến bèn gật đầu: “Các khanh mau vào đây, trẫm đang muốn gặp các khanh”.
Nói xong thì thấy Tiêu Hà dẫn theo hai người kia thần sắc nghiêm trọng bước vào trong điện, kính cẩn hành lễ với Trương Cường rồi ai ngồi chỗ người nấy.
Trương Cường gật đầu nói: “Con đường tơ lụa liên quan đến
mậu dịch sau này của đại Tần, cho nên trẫm chuẩn bị đích thân chinh
thào, cũng khiến cho các cường quốc phương tây không còn nhòm ngó đại
Tần ta, hơn nữa lúc này bọn họ đang phát động chiến tranh với La Mã, cho nên đây đúng là cơ hội của chúng ta”.
Tiêu Hà lúc này bẩm: “Bệ
hạ, Hung Nô đã lúi về phía tây, bản đồ đại Tần lại lần nữa được mở rộng
thêm nghìn dặm, các bộ lạc du dân cũng lần lượt bày tỏ sự thần phục đối
với đại Tần ta, tuy nhiên nếu lại tấn công về phía bắc, đường xá xa xôi, nếu thật sự phát binh chinh thào, thì gian khó quả thật khó mà tưởng
tượng, nếu thật sự chinh phạt, thì tiêu hao lương thảo quả thật quá lớn, e rằng phải dựa vào toàn lực đại Tần mới có thể làm được, vì con đường
mậu dịch nhỏ bé, quà thực không đáng”.
Lời này quả là có lý nên
ba người trong điện đều bất giác đưa mắt nhìn Trương Cường, đều hy vọng
Trương Cường có thể thay đổi chủ ý. Trương Cường lúc này nghĩ đến lúc
đầu vó ngựa sắt Mông cổ quét châu á, độ dài chiến tuyến còn xa hơn mình
bây giờ mấy nghìn dặm, Mông cổ vì sao có thể kéo đường chiến tuyến dài
như thế, mà không hề chịu ảnh hưởng, nguyên nhân rất lớn là có liên quan với thói quen du mục của Mông cố. Đại quân Mông cố tiến quân dường như
đều mang màu sắc du mục, toàn bộ thực phẩm lương thảo dưỡng quân đều lấy từ những địa phương chiếm lĩnh, chỉ có thế mới có thể không chịu ảnh
hưởng của khoảng cách.
Nghĩ đến đây, trong lòng đã định bèn gật
đầu: “Trẫm phát binh năm mươi vạn, đại quân ngoài số lượng thảo mang
theo, mỗi người mang theo hai con dê, chờ theo tơ lụa và trà, nhằm hướng tây mà tiến, sau khi tiêu hết lương thảo, thì bầy dê đã lớn, đến lúc đó có thể đổi lấy lương thảo với du mục, tơ lụa và trà cũng như thế. Theo
đó, lương thảo cần thiết đã có thể bù đắp, lại có thể giải quyết được
vằn đề vận chuyển lương thảo, các khanh thấy thế nào?”.
Tiêu Hà
nghe xong thần thái nghiêm trọng bẩm: “Nếu theo lời bệ hạ, thì vấn đề bổ sung lương thảo có thể xử lý, việc tây chinh có thể thực hiện nhưng lại chậm chạp qua vạn dặm như thế, ngự giá bệ hạ có chút hơi miễn cưỡng,
nếu bệ hạ đi mất ba năm, triều chính xử lý thế nào? Nếu trong triều phát sinh đột biến gì, bệ hạ ở nơi xa xôi, làm sao kịp quay về?”.
Trương Cường thật sự chưa nghĩ nhiều đến thế, lúc này nghe vậy thấy thật đau
đầu, bèn gật đầu: “Nếu thế trẫm lập tức cho lập thái tử, do hai vị thừa
tướng phò chính. Hành trình dù xa xôi, nhưng trẫm sẽ thành lập quân
truyền tin năm nghìn người, mỗi ngày đều đi đi về về giữa Thanh Hải, Tây Ninh Thượng Huyện... Nếu tất cả thuận lợi trên đường đi trẫm sẽ lập
thêm huyện, để bào đảm việc truyền tin, thừa tướng thấy có được không?”.
Tiêu Hà nghe xong suy nghĩ hồi lâu mới gật đầu đáp: “Nếu quả thật có thể làm theo lời bệ hạ nói, thì dường như có thể thực hiện được, tuy nhiên bệ
hạ sẽ lập vị hoàng tử nào làm thái tử?”.
Lời ông ta vừa dứt thì
ngự sử đại phu Tả Lâm lập tức bước lên nói: “Bệ hạ, hai vị hoàng tử đều
không phải đích tử, phải lập thái tử vội vàng như thế, nếu sau này hoàng hậu sinh được nguyên tử, thì bệ hạ xử lý thế nào?”.
Trương Cường nghe xong dột nhiên nhớ đến hình dáng đoạn trang của Tả Uyên gật đầu
than: “Uyên Nhi hiểu được đại nghĩa, trong lúc cấp bách thế này, nàng ấy sẽ hiểu được khổ tâm của ta”.
Tả thừa tướng Trương Lương tiếp
lời: “Hai vị hoàng tử đều còn rất nhỏ, không thể phân biệt được hiền
minh, theo Trương Lương thấy, hãy lập hoàng trường tử làm thái tử”.
Nói đến đây vội bước lên trịnh trọng quỳ xuống nói: “Vi thần xin lập hoàng trường tử làm thái tử”.
Thái úy Phùng Kiếp nãy giờ vẫn im lặng lúc này cũng bước lên, nghiêm nghị
nói: “Bệ hạ, Hoàng thứ tử có dòng máu của Lưu Bang, nếu lập làm thái tử, e rằng sau này không khiến thiên hạ khâm phục, không làm cho tông thất
yên tâm, cho nên xin lập hoàng trường tử làm thái tử”.
Trong lòng Trương Cường mặc dù đều yêu quý hai vị hoàng tử như nhau, nhưng hắn
cũng hiểu, con của Lỗ Nguyên vì ảnh hưởng của Lưu Bang, nhất định bẩm
sinh không đủ điều kiện kế tục hoàng vị, nghe thế trong lòng đã có chủ
ý, bèn gật đầu: “Chuyện này trẫm tự có chủ ý, ngự sử lập tức sai người
chuẩn bị lễ tấn phong. Thừa tướng và thái úy ngay lập tức đi chuẩn bị
việc xuất chinh của đại quân, trẫm sau một tháng nữa sẽ chính thức xuất
phát chinh phạt”.
Đám người trong điện lúc này vì chuyện lập thái tử ai cũng có suy tư riêng, nghe thấy Trương Cường nói thế, đều khom
mình bầm: “Bệ hạ yên tầm, chúng thần nhất định toàn lực làm tốt”.
Trương Cường nhìn bốn người trong điện gật đầu: “Nếu các khanh không có ý kiến gì khác thì ngay lập tức đi lo liệu, hai chuyện này đều là chuyện lớn, e rằng sẽ khiến mọi người vất vả rồi”.
Tiêu Hà nghe thế vội khom mình: “Bệ hạ không cần phải lo lắng thế, chúng thần nhất định dốc sức lo liệu thỏa đáng”.
Nói đến đây liền âu lo nhìn Trương Cường rồi mới kính cẩn hành lễ, cùng đám người kia rát ra ngoài.
Nhìn đại điện im ắng Trương Cường cuối cùng đã thở phào nhẹ nhõm, cất được
nỗi lo trong người, lúc này mới nhíu mày bước vào trong điện, chuyện lập thái tử, hắn vốn định đến khi Hi Nhi được mười hai tuổi xong mới cử
hành, cần phải biết rằng một đứa trẻ thế kỷ thứ nhất nếu đảm nhận trữ
quân thái tử thì áp lực trọng trách quả thật khó mà tưởng tượng, sẽ gây
bất lợi cho sự trường thành của đứa trẻ đó, bản thân hắn lại không muốn
bọn trẻ phải sớm gánh vác những chuyện mà ngay người lớn còn thấy trầy
trật, đặt áp lực này lên vai đứa trẻ năm, sáu tuổi. Tuy nhiên nếu muốn
thân chinh Lã Mã, thì bắt buộc phải sắp xếp thỏa đáng chuyện này, trong
lòng thấy vô cùng nặng nề.
Nhìn thấy sắc mặt Trương Cường không
tốt, Hàn Hoán không biết rốt cuộc là nguyên nhân gì, chỉ biết dâng lên
chén trà đã được pha sẵn cẩn thận nói: “Sắc mặt bệ hạ không tốt, hay là
nên đi nghỉ ngơi một chút”.
Trương Cường đưa tay nhận chén nước,
gật đầu: “Hãy đi gọi Hi Nhi và Khởi Nhi qua đây, những người khác không
có chỉ không được bước vào đại điện nửa bước”.
Hàn Hoán nghe thế
sắc mặt biến đi, vội đáp một tiếng rồi bước vội ra ngoài, Trương Cường
đưa chén trà lên nhấp một ngụm, trước mắt chập chờn hình bóng hai đứa
trẻ dễ thương ngây thơ. Đồng thời thời khắc hoan lạc cùng Lệ Cơ cũng
thoáng hiện qua, tất cả dường như đang trong mộng.
Đang lúc hoang mang thì một gương mặt tuyệt sắc đột nhiên hiện qua trước mắt, dáng vẻ
xinh đẹp lay động lòng người kia dường như từ sâu trong ký ức bỗng ùa
về, Ngu Cơ mấy năm không gặp, trong biển người mênh mông, nàng có khỏe
không?
Nghĩ đến ngày chia tay năm nào, là nụ cười lạnh lẽo và bi
ai khó quên, tận sâu trong tâm khảm Trương Cường luôn có một nỗi buồn
khó quên. Kỳ thực Ngu Cơ là người phụ nữ kiên cường, mới khiến cho
Trương Cường từ trong sâu thẳm có cảm giác tương đồng như thế. Rốt cuộc
mỹ nhân cổ đại dịu dàng như nước mặc dù có thể khiến người ta yêu mến,
nhưng Trương Cường rốt cuộc là người đến từ nền văn minh hiện đại, thích tiếp nhận những nữ tính có tố chất hiện đại như Ngu Cơ, cho nên mới
chấp nhận sự ra đi quyết đoán của Ngu Cơ, mà không dùng thân phận của
mình đế ép nàng ở lại.
Nay chuyện cũ đã qua lâu rồi, Hạng Vũ đã thật sự trở thành cát bụi, nhưng chân trời vô viên không biết nàng đang ở phương nào.
Đang lúc suy nghĩ thì bên ngoài điện có tiếng bước chân nhẹ nhẹ, hai đứa trẻ dắt tay nhau đi vào, nhìn thấy Trương Cường liền đồng thanh: “Bái kiến
phụ hoàng”.
Trương Cường khẽ run lên, lúc đó mới bừng tỉnh, nhìn
thấy hai cậu bé đáng yêu liền một tay ôm lấy Doanh Khởi bốn tuổi, rồi
vuốt tóc Doanh Hi dịu dàng nói: “Các con biết thế nào là thái tử
không?”.
Doanh Khởi ngước đôi mắt trong veo lên nhìn Trương Cường cười hi hi: “Thái tử là ca ca đảm nhận”.
Trương Cường khẽ xúc động ôm lấy Doanh Khởi hỏi: “Ai dạy con vậy, là thái phó phải không?”.
Doanh Khởi nghiêm túc nhìn Trương Cường gật đầu nói: “Thái phó nói, đại Tần
không có thái tử, thái tử nhất định phải là người kiên cường, nhưng Khởi Nhi ham chơi, vẫn là ca ca làm thái tử thì tốt hơn”.
Trương
Cường quay đầu lại nhìn Doanh Hi đang kính cần, bất giác mỉm cười, gật
đầu: “Đại Tần không những cần thái tử mà còn cần huynh đệ các con đồng
tâm, như thế mới là chuyện phụ hoàng vui nhất”.
Doanh Hi nghe
xong quay đầu lại nhìn Doanh Khởi, nghiêm túc gật đầu: “Phụ hoàng yên
tâm, Hi Nhi nhất định chăm sóc tốt cho Khởi Nhi, không khiến phụ hoàng
lo lắng”.
Nhìn gương mặt chân thật hồn nhiên của hai con, Trương
Cường đứng dậy nói với Hàn Hoán đứng hầu bên cạnh: “Lập tức cho ngự sử
truyền chỉ, trẫm lập hoàng trường tử làm thái tử, lệnh cho ông ta lập
tức chuẩn bị đại lễ”.