Vương Bôn đích thân dẫn ba vạn quân
Tần, trong cơn mưa tên tẩm lửa, nhân cơ hội đại loạn do vô số đám lửa
lớn cháy trong doanh địa, từ bên mạn gần nhất với đại trướng Hung Nô, ào ạt, điên cuồng xông vào.
Mông Điềm dẫn theo ba vạn quân còn lại
từ bên kia ập vào doanh địa, số binh sĩ Hung Nô này đều là tinh binh bảo vệ Vương đình, sau khoảnh khắc hỗn loạn ngắn ngủi đã lập tức tỉnh táo
trở lại, số quân đứng gần quân Tần, đã trực tiếp xông lên chém giết giáp lá cả với quân Tần.
Còn số quân Hung Nô đứng xa hơn thì lũ lượt
giương cung bắn vào số quân Tần đã xông vào doanh địa, khiến quân Tần
thương vong không ít, tuy nhiên xạ thủ Hung Nô lúc này quả thật là đã ít còn ít hơn, dường như không thể gây ra cho quân Tần sự uy hiếp đủ lớn,
bèn bị quân Tần xông lên giẫm đạp dưới đất, lúc này là giờ cơm trưa đúng lúc sự phòng bị của mọi người bắt đầu loi lỏng, đây cũng là thời cơ mà
Mông Điềm đã đặc biệt lựa chọn để phát động tấn công.
Mặc Đốn bị
mũi tên bay vèo vèo trước mặt làm cho sợ hãi sững ra, dưới sự bảo vệ của cận vệ xông ra ngoài doanh trướng, lúc này hắn mới tỉnh lại, lập tức
đẩy đám cận vệ bên cạnh ra, hét lớn một tiếng, xông đến trước chiến mã
của mình, xoay lưng lên ngựa, vung trường kiếm nhằm dẫn đầu nhằm hướng
quân Tần xông đến.
3 vạn quân Hung Nô và cận vệ tùy thân vừa tập
họp lại sau lưng hắn lúc này nhìn thấy hắn bình yên vô sự, sĩ khí đột
nhiên dâng cao, lũ lượt hét lớn xông vào quân Tần đang tấn công vào
doanh địa, đột nhiên đã phá được một số chỗ vỡ trong trận hình dài như
rắn của quân Tần, quân Tần đang định kết thành thế trận hình khiết phân
thành mấy đoạn, sau đó lại vây lại tiêu diệt. Ngoài ra một đám quân Tần
đột nhiên từ trong đám người sợ hãi bỏ chạy xông ra chém giết, đúng lúc
kịp bao vây đám người của Mặc Đốn ở giữa, lúc này cận vệ bên cạnh Mặc
Đốn mặc dù thương vong không ít nhưng liên tục có thêm quân Hung Nô bổ
sung vào trận hình, khiến cho quân Hung Nô vừa bị quân Tần bao vây, binh lực không chịu phải ảnh hưởng lớn nào cả.
Nhìn thấy mình đột
nhiên bị cánh quân Tần đột ngột xuất hiện kẹp từ đằng sau, Mặc Đốn lập
tức hét: “Toàn bộ binh sĩ Hung Nô nghe đây, các ngươi là chim ưng dũng
mãnh trên thảo nguyên, kẻ địch trước mặt chúng ta, xông lên cho ta”.
Theo tiếng hét của hắn ba vạn binh sĩ Hung Nô mang theo vũ khí đồng đen
trong tay nhanh như điện xẹt xông lên đánh nhau với quân Tần.
Số
binh sĩ Hung Nô còn lại trong doanh địa, bị cung tên tấn công tổn thất
hơn nửa, thêm nữa lại không ngừng bị mũi tên tầm lửa bắn vào doanh địa,
khiến cho lều bạt được dựng từ thảm nỉ, lập tức bốc cháy dữ dội, binh sĩ đang nghỉ ngơi trong trướng đều bị thiêu chết vô số.
Đúng lúc
cơn mưa tên tạm thời dừng lại, tên lửa đáng sợ cũng tạm thời dừng lại,
rất nhiều binh sĩ đã lấy lại được bình tĩnh từ trong cơn hoảng loạn, vì
lửa lớn dữ dội không tìm được chiến mã trong doanh địa vốn đã sợ hãi đến mức bỏ chạy tán loạn, còn chưa kịp lên ngựa đã bị quân Tần xông vào
doanh địa chém ngã dưới đất thương vong không đếm được.
Còn số
quân Hung Nô lúc này đang ở trong doanh địa miễn cưỡng triển khai tác
chiến với quân Tần chỉ còn chưa đến năm vạn, trừ năm vạn người tham gia
vào trận hình ra, một số binh sĩ từ các doanh địa phía xa chạy đến, còn
chưa tiếp cận được chiến trường, đã bị năm nghìn cung thủ phụ trách yếm
trợ và phòng bị bắn chết, chỉ còn lại quỷ tộc Hung Nô nhỏ gan, nhìn thấy tình thế ngặt nghèo, không đành lòng đưa bộ phận quân đội của mình hòa
vào cuộc chiến, số khác cũng dứt khoát mang theo quân đội và dê cừu của
mình trốn mất, mười vạn quân trong doanh địa của Mặc Đốn lúc này chỉ còn lại hơn năm vạn người.
Nhìn thấy quân đội sau lưng, Mặc Đốn cười thảm một tiếng, vung thanh trường kiếm trong tay cười gằn: “Mông Điềm,
Mặc Đốn ta hôm nay quyết một trận tử chiến với ngươi”.
Nói xong, cười lớn một tiếng thúc ngựa không quan tâm đến lời khuyên cản của cận vệ bên cạnh, đích thân xông vào quân Tần.
Lúc này Vương Bôn đích thân dẫn quân xông vào trong trận địa của địch, lãn
xả chém giết, vừa chặt đầu của một tướng lĩnh Hung Nô, đang định đưa tay lên lau vết máu trê mặt thì thấy sau lưng có tiếng vó ngựa vang tới,
quay đầu nhìn thì thấy Hung Nô Vương kỳ đón gió bay phần phật, đang nhằm hướng mình xông tới, không kịp nghĩ nhiều, hét lớn một tiếng với cận
tướng Vương Uyên đằng sau, rồi xông lên, ba vạn quân Tần sau lưng ông,
lúc này đã tổn thất gần bốn nghìn người, nhìn thấy lá cò Hung Nô Vương
kỳ trong ánh nắng, sĩ khí lên cao, bèn thúc ngựa phóng tới, bất chấp tất cả xông lên nghênh chiến với quân Hung Nô của Mặc Đốn. Nếu có thể giết
được Thiền Vu Hung Nô, thì một tướng sĩ nhỏ bé sẽ ngay lập tức được
hoàng đế tấn phong lên tước vị cao nhất Triệt hầu.
Người Tần dựa
vào chiến tranh tấn thân quân công, nhận được tước vị, coi chiến tranh
như là con đường tắt tốt nhất đề tiến thân từ Tầng lớp xã hội thấp nhất, lúc này nhìn thấy lá cờ của Hung Nô Vương kỳ bay tới, tất cả đều bị sức mê hoặc của chiến công dẫn dụ làm tăng sĩ khí, cơ hội tấn phong lần này cuối cùng đã xuất hiện trước mặt toàn bộ quân Tần.
Không cần
Mông Điềm và Vương Bôn dặn dò, số quân Tần đã bán nghiệp hóa lập tức tự
động bày ra thế trận công thủ bao vây chặt lấy năm vạn quân Hung Nô.
Lúc này, Mặc Đốn vừa bừng tình sau sự kinh sợ và phẫn nộ, mới phát hiện ra
mình đã đã rơi vào hiểm địa. Nhìn thấy xung quanh quân Tần lên đông như
kiến.
Nghĩ đến hôm nay bất luận mình thắng hay bại cũng đều có
thể không cách gì ngồi vững cái ngôi báu Thiền Vu, thầm hận bản thân
không phòng bị cánh quân Tần hành tung ma quỷ của Mông Điềm, cũng hận
những kẻ lâm trận mà bỏ chạy, lúc này chỉ thấy trong đầu vô cùng phẫn
nộ, không còn để ý gì nữa, cứ thế xông lên nghênh chiến với quân Tần.
Nhìn chuẩn lá cờ chiến màu đen duy nhất trong hàng ngữ quân Tần, hắn hét lên với Qua Sĩ Tà: “Cùng ta xông lên giết chết Mông Điềm”.
Lời hắn
vừa dứt thì thấy chiến mã bị Qua Sĩ Tà ghì chặt dây cương, Mặc Đốn không ngờ hắn lại phản kháng mệnh lệnh của mình nhất, thời vô cùng tức giận
đang định mở miệng quát mắng thì nghe thấy hắn nói: “Thiền Vu sao lại
đích thân đi vào chỗ nguy hiểm, lần này hãy để Qua Sĩ Tà đi”.
Nói xong liền dẫn theo hơn năm nghìn quân sau lưng phi ngựa như bay xông
lên chỗ lá cò của Mông Điềm, Mông Điềm lúc này nhỏ kính viễn vọng trong
tay đã nhìn thấy toàn bị chi tiết trong doanh địa, lại càng trông thấy
vẻ mặt điên cuồng nộ khí của Mặc Đốn.
Lúc này không cho Mặc Đốn
và Qua Sĩ Tà kịp suy nghĩ thêm, Vương Bôn mang theo hai vạn sáu trăm
lính xông lên, bản thân Vương Bôn lại càng hưng phấn thúc ngựa, vừa vung thanh trường kiếm trong tay, vừa thuận thế rút cung tẽn cỡ nhỏ treo
trên yên ngựa, nhằm hướng Mặc Đốn dưới lá Vương kỳ mà bắn.
Mặc
Đốn lúc này đang toàn lực xông lên Mông Điềm không hề đề phòng rằng
trong kỵ binh lại có mũi tên bay ra, chỉ thấy tiếng vút chói tai bay
đến, đành phải ra sức ngã về phía sau, thân mình dán chặt trên yên ngựa, lúc đó mới cảm nhận được một luồng giò lạnh quét qua trán, máu tuôn ra
như mưa.
Mặc Đốn vừa tức giận vừa phẫn nộ đau đến mức hét lên thê thảm đang định xông lên thì mũi tên thứ hai của Vương Bôn lại lần nữa
bay vút đến, Mặc Đốn lần này không dám sơ suất, vội quay đầu ngựa tránh
được mũi tên thứ hai của Vương Bôn.
Lúc này Qua Sĩ Tà đã nhìn
thấy Vương Bôn xuất tên lập tức hét lên một tiếng thúc ngựa nhân thế
ngựa, vung kiếm chặt đầu Vương Bôn.
Do kiếm nay của Qua Sĩ Tà là
nhân thế chiến mã tiền xung, thanh thế đáng sợ, Vương Bôn dường như
không kịp phản ứng, thanh kiếm đã sát ngay trước mắt, đã vô cách lánh
kịp, đột nhiên vang lên một tiếng như sấm dậy, cận tướng Vương Uyên lao
thanh kiếm trong tay, phóng thẳng đến Qua Sĩ Tà.
Qua Sĩ Tà lúc
này sức lực toàn thân đã dồn hết lên thanh kiếm, căn bản không cách gì
né được, chỉ đành nghiến răng xông vào chém đầu Vương Bôn, Vương Bôn lúc này, thúc mạnh vào đầu ngựa, chiến mã thuận thế thấp xuống, bò trên
đất, hất Vương Bôn ra sau, nhưng không kịp tránh kiếm của đối phương,
chỉ thấy ngực trái lạnh toát, thanh trường kiếm trượt qua ngực làm mất
một mảng thịt bên trái ngực, máu phun ra.
Vương Bôn cứng rắn như
thế cũng không kìm được tiếng thét, rồi cười lạnh một tiếng đang định
vét chút sức lực còn lại xông lên đối phó Qua Sĩ Tà thì thanh trường
kiếm của Vương Bôn đã cắm chính xác vào mạng sườn hắn, còn chưa kịp thét lên, đã ngã khỏi lưng ngựa.
Còn lúc này, Mông Điểm đã sớm quan
sát chi tiết tình hình trên chiến trường, cười nhạt một tiếng, thúc ngựa lên, nhằm hướng Mặc Đốn đang chuẩn bị rút lui, cười lạnh một tiếng:
“Mặc Đốn, hãy để đầu lại rồi hãy đi”.
Mặc Đốn lúc này biết hôm
nay bất luận thế nào cũng không thoát được đành cười thảm một tiếng,
vung thanh trường kiếm trong tay ngẩng trời cười gằn một tiếng, xoay tay phải, máu phun ra đầm đìa, tự cắt cổ tự vẫn, đám quân tàn sau lưng hắn
thấy thế, sững lại, dừng tấn công, bị quân Tần xông lên chém chết vô sỗ.
Thân thể vạm vỡ của Mặc Đốn ngã bật xuống, rơi phịch xuống khu đất đầy cát,
đôi mắt mở trừng trừng vẫn đang nhìn vào bầu trời trong xanh, dường như
muốn khảo vẫn với trời sự phẫn nộ cuối cùng.
Nhìn thấy Mặc Đốn tự vẫn, toàn bộ quân Tần đồng thời hoan hô, tiếng hoan hô nhức tai đã làm chấn động tất cả người Hung Nô.
Kể từ sau đó tung tích của Hung Nô hoàn toàn biến mất khỏi thảo nguyên
phía bắc, bộ lạc Hung Nô đã coi ngày hôm đó là ngày tuyệt vong, nhằm
hướng trung á và âu châu di chuyển, đồng thời mang theo truyền thuyết
như ác mộng về đế quốc đại Tần hùng mạnh.
Vương Bôn bị thương
nặng, kiếm chém phía trước ngực mặc dù không lấy mất tính mạng nhưng
khiến ông đã đến bên giáp ranh cái chết. Mông Điềm cẩn thận đặt Vương
Bôn nằm trên đất lệnh cho người cẩn thận băng bó vết thương, do đại quân tác chiến đột kích nên không mang theo đại phu, chỉ mang theo một số
thảo dược phong hàn và điều trị vết thương ngoài, lúc này chỉ có thể
tiến hành sơ cứu đơn giản như thế.
Nhìn Mông Điềm đang đầy vẻ
quan tâm lo lắng, Vương Bôn cố nặn nụ cười, nói: “Lần này... E không
được rồi... Tại hạ thế này... Sao mà cứu được... Vạn lý đường
trường...”.
Mông Điềm run rẩy, miễn cưỡng cười: “Ngươi cơ thể tráng kiện, sao không được chứ? Hãy yên tâm đi”.