Khi trời hửng sáng, ba vạn tinh kỵ quân Tần
do Mông Điềm thống lĩnh đã hoàn toàn tiêu diệt đội quân Hung Nô khoảng
sáu vạn người, giết chết Tả Tiền Vương Hung Nô, lại giết chết Lưu Bang
và Hàn Tín, nhất định là một trận đầy công lao to lớn, phong hầu thưởng
tước nhất định không phải là mộng tường, tuy nhiên vai phải của Bành
Việt sau khi giao chiến với Hàn Tín bị thương, lúc này mềm oặt lủng
lẳng, vết thương coi như không có gì nguy hiểm.
Khi ánh mặt trời
đã bò lên khỏi mặt đất, gió xuân mang đến mùi máu tanh lợm người, Mông
Điềm lạnh lùng nhìn xác chết la liệt khắp nơi, ghì chặt dây cương, nói
lớn: “Truyền lệnh, thu lượm trâu bò, dê cừu và chiến mã ngay lập tức rút lui”.
Trâu bò và dê cừu trong doanh địa phải hơn bốn vạn con,
hơn nữa lại thêm một vạn chiến mã, chiến lợi phẩm thu được vượt ngoài
mong đợi của mọi người, quân Tần tâm trạng hưng phấn rũ bỏ hết tang
thương mấy ngày qua, lần đầu tiên thấy được ưu điểm của tác chiến đột
kích.
Khi mặt trời đã lên cao, Quân Tần ngẩng đầu đón nắng ban
mai, lùa đàn gia súc lui về đại doanh trang quân được dựng cách đó tám
trăm dặm, khuôn mặt ai nấy đều rất vui mừng hoan hỉ, đến cả Mông Điềm
trước sau vẫn giữ sắc mặt lạnh lùng cũng bị sự vui mừng phấn khích này
làm ảnh hưởng, rốt cuộc đối với thắng lợi trận đầu của phương thức tác
chiến mới mẻ này đã mang đến không chỉ thắng lợi trận đấu mà nhiều hơn
nữa là ảnh hưởng đến chiến lược tổng thể đại cục.
Chiến thắng này còn vượt cả tưởng tượng của Mông Điềm mấy lần, quả thực khiến Mông Điềm có cảm giác lâng lâng như trong mộng, chiến lợi phầm mà ba vạn người
đạt được quả thật khiến ông chưa bao giờ dám nghĩ đến.
Trong tẩm
cung cung Hàm Dương, Trương Cường đã phê chuẩn xong bản tấu cuối cùng,
nhìn Hàn Hoán cẩn thận dọn dẹp bản tấu, mới đứng dậy đi ra ngoài điện,
ánh mặt trời mùa xuân ấm áp dịu dàng, Trương Cường vươn vai, thả lỏng cơ thể đã cứng đờ.
Hàn Hoán đứng bên cạnh nhìn thấy Trương Cường
tâm trạng rất tốt, bèn mỉm cười dâng lên chén trà, cười nói: ““ Bệ hạ
hôm nay được nhàn tản hiếm khi, sao không gọi ca vũ đến, thưởng thức một chầu?”.
Trương Cường nghe xong, nghĩ ngợi rồi gật đầu nói: “Đi triệu hoàng hậu và Yên Nhi qua đây, cùng trẫm thưởng thức ca vũ”.
Hàn Hoán cẩn thận đáp một tiếng, rồi vội vàng đi chuẩn bị ca vũ.
Trương Cường nhân sự an nhàn hiếm có này, bước ra quàng trường rộng lớn trước
điện, chìm đắm trong ánh nắng chiều ấm áp, vừa đi bộ vừa suy nghĩ tình
hình của Mông Điềm ở tiền phương, Mặc Đốn do lần trước đại bại, đã lùi
vào nơi thâm sâu, hiện nay quân Tần chỉ có thể sử dụng biện pháp đột
nhiên tập kích, từ từ xâm chiếm từng bước thế lực Hung Nô, tuy nhiên làm thế sẽ kéo dài và làm tiêu hao thời gian, dẫn đến có chút dài đằng
đẵng. Nếu dành thời gian và số lượng vàng bạc lớn để mua chuộc và ly
gián nội bộ Hung Nô, tên Mặc Đốn này không xử lý được, tranh luận trong
nội bộ leo thang, nếu nhân cơ hội khiêu chiến, có thể sẽ là cơ hội tốt.
Lại nghĩ đến đế quốc La Mã và đế quốc cùng thời đại Macedonia nếu mình khai mờ con đường tơ lụa có thể triển khai mậu dịch với những nước này, sẽ
mang đại Tần hùng mạnh giới thiệu đến các nước phương tây, không biết sẽ là cảnh tượng như thế nào.
Đang nghĩ vơ vần lại bất giác nghĩ
đến Ngu Cơ bặt tăm tin tức, không biết nay nàng ở phương nao, nếu tương
lai có may mắn gặp lại e rằng không dễ dàng gì mà để nàng dễ dàng ra đi.
Nhớ lại khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế giai nhân của Ngu Cơ, Trương Cường
không nén được tiếng thở dài, không biết biển người mênh mông tìm đâu
được tung tích của nàng, chỉ biết hy vọng giai nhân sớm quay về.
Đang lúc cảm thán thì nghe thấy tiếng hỏi quan tâm từ đằng sau vang lên: “Bệ hạ cảm thán chuyện gì chăng? Hay là trong triều có chuyện gì?”.
Quay đầu lại nhìn đúng lúc đón ánh mắt thăm dò, ngạc nhiên của hoàng hậu Tả
Uyên, Trương Cường gật đầu cười: “Không có gì, trẫm có chút cảm xúc mà
thôi”.
Tả Uyên nhìn thấy thế cười, gật đầu: “Thần thiếp đến còn chưa hành lễ với bệ hạ”.
Nói xong bèn khom mình hạ bái, Trương Cường vội bước lên đỡ lấy Tả Uyên,
gật đầu cười: “Lúc này không có người ngoài, hoàng hậu sao phải đa lễ
thế? Sao không giống như khi cùng trẫm ở trên tháp”.
Tả Uyên nghe thế khuôn mặt xinh đẹp khẽ hồng lên, do bọn giám đều đứng hầu ở xa, chỉ có một mình Tả Uyên, bất giác nở nụ cười nhìn Trương Cường, dịu dàng
nói: “Bệ hạ, Tả Uyên có phu quân anh minh như bệ hạ quả thật là phúc
phận của Uyên nhi rồi, chỉ hy vọng bệ hạ trân trọng hơn”.
Trương
Cường nhìn bộ dạng chờ đợi và nũng nịu của nàng, đúng là tư thái tiểu
nhi nữ khiến người ta dung hòa, khiến Trương Cường gần như không cách
nào khống chế được dục vọng muốn ghì chặt tấm thân này dưới thân mình.
Dường như nhận ra được phản ứng của Trương Cường, Tả Uyên đỏ bừng mặt, quay
lưng đi vào trong điện, lúc này chỉ thấy một chiếc kiệu mềm đang từ từ
tiến vào điện, nhìn thấy Trương Cường và Tả Uyên đứng ngoài điện, kiệu
liền dùng lại.
Bóng dáng quen thuộc của Triệu Yên cuối cùng đã xuất hiện trong tầm mắt của Trương Cường.
Nhìn thấy Trương Cường cùng Tả Uyên đang đứng thân mật cùng nhau, Triệu Yên
khẽ chớp mắt, hạ bái: “Thần thiếp bái kiến bệ hạ, bái kiến nương nương”.
Không đợi Trương Cường mở lời, Tả Uyên cười nhẹ: “Muội muội không cần đa lễ, chúng ta đợi Thần phi rồi cùng vào điện đi”.
Hàn Hoán lúc này vội đi đến, cẩn thận đến trước mặt Trương Cường, bẩm: “Bệ
hạ, Thần phi nương nương sức khỏe không tốt, e là muộn chút mới đến
được”.
Trương Cường nghe thế, nhìn ánh mắt của hai mỹ nhân, gật đầu nói: “Nếu đã thế, chúng ta hãy cùng vào điện đi”.
Nói xong mỗi bên dìu một nàng, bước lớn vào trong điện.
Trong điện, một đoàn ca vũ đã sớm được chuẩn bị thỏa đáng, ca kỹ mặc dù còn
chưa vào trong điện nhưng các nhạc sư đã vào trong điện chuẩn bị, do sau khi Trương Cường thân chinh, yến tiệc giảm thiểu, nên các nhạc sư cũng
nhàn tản hơn trước nhiều, hy vọng của các cô đào cũng tan tành.
Lần này đột nhiên nhận được lệnh lệnh, đều tận tâm chuẩn bị, mặc dù từ sau
khi Trương Cường thân chinh trở về rất ít khi động đến những cung nhân
khác ngoài ba nàng, nhưng đối diện với vị thiên tử thiếu niên anh tuấn,
thiếu nữ nào lại không ôm ấp mộng tưởng?
Trương Cường ngồi lên
ngai vàng còn chưa kịp mở lời thì nghe thấy tiếng nhạc sư cẩn trọng bẩm: “Bệ hại, ca vũ đã chuẩn bị thỏa đáng, có thể cho bắt đầu luôn được
không ạ?”.
Trương Cường nhìn đám người trong điện gật đầu: “Hãy
cho bắt đầu đi, trước hết là cho múa kiếm, trẫm lâu lắm không xem rồi”
Nhạc sư nghe thấy thế kính cẩn hành lễ rồi lui xuống, chuẩn bị biểu
diễn.
Nửa khắc sau trong tiếng trống trận vang vọng, một đám võ
sĩ mặc áo giáp da, tay cầm trường kiếm, vừa múa vừa ca từ sau trướng
tiến ra, hát: “Tứ thiết khổng phụ, lục bí tại thủ, công chỉ mị tử, tòng
công vu thú...”.
Đây là một bài ca dao biểu hiện thú đi săn của
Tần Vương Điền trong “Tần phong” “Thi Kinh”, thể hiện mạnh mẽ nhất tinh
thần thượng võ của người Tần tên là “ Tứ thiết”.
Nhìn thấy ánh
kiếm vun vút trước mắt, nội giám và cung nữ trong cung đều biến sắc,
hoàng hậu Tả Uyên thất sắc, căng thẳng nắm lấy cổ tay Trương Cường, lòng bàn tay túa ra mồ hôi lanh, Trương Cường thấy thế thầm cười gượng, nếu
không kể thân phận e là Tả Uyên đã sớm ngả vào lòng mình rồi.
Chỉ có Triệu Yên bình tĩnh thưởng thức kiếm pháp, chốc chốc lại bốc hoa quả và đồ ăn vặt, khiến Trương Cường thầm thấy buồn cười, thích ăn vặt đúng là tính chung của con gái, không có sự khác biệt tí gì.
Dường
như cảm nhận được ánh mắt đó, Triệu Yên quay đầu lại nhìn Trương Cường,
đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp chớp, rồi làm mặt quỷ nghịch ngợm, khiến
Trương Cường tròn mắt, không ngờ Triệu Yên xinh đẹp đoan trang lại có
lúc có bộ mặt nghịch ngợm đáng yêu thế này.
Đúng lúc Trương Cường thấy hưng phấn nhất thì Hàn Hoán khuôn mặt hoan hỉ từ ngoài điện chạy
vào, thận trọng thì thầm vào tai Trương Cường: “Bệ hạ, Mông tướng quân
cấp báo”.
Trương Cường nghe xong vô cùng xúc động vội đứng dậy nói: “Mau đọc”.
Hàn Hoán cẩn thận mờ quân báo được phong kín, đọc: “Mông Điềm soái lĩnh ba
vạn tinh kỵ phá tan Vương trướng của Tà Tiền Vương Hung Nô, giết chết
Tiền Vương, đã thu dược bốn vạn ba nghìn bảy trăm đầu dê, chiến mã một
vạn con, ngoài ra còn giết được Lưu Bang phản Tần và Hàn Tín”.
Trương Cường nghe xong vô cùng vui sướng, không ngờ chiến pháp đột nhiên tập
kích ứng phó quân Hung Nô lại có hiệu quà thế, càng không ngờ lại đã
giết được Lưu Bang và Hàn Tín, trừ đi được đại họa hàng đầu trong lòng,
lại còn thu được chiến lợi phẩm hậu hĩnh như thế.
Bất giác cười to: “Tốt! Quả nhiên là danh tướng lẫy lừng, không tệ, ha ha hah ha...”.
Lúc này Tả Uyên nghe được tin vội bước lên trước, khom mình cười: “Thần
thiếp chúc mừng bệ hạ đại thắng Hung Nô, giết được Lưu Bang, chúc mừng
bệ hạ”.
Triệu Yên thấy thế cũng bước lên trịnh trọng quỳ xuống
vui mừng nói: “Thần thiếp chúc mừng bệ hạ, chúc bệ hạ sớm bình định Hung Nô”.
Trương Cường thấy thế cũng vô cùng hưng phấn gật đầu cười:
“Không sai, lời hoàng hậu nói không sai, trẫm coi như có thể mở lòng
cười lớn được rồi, ha ha ha...”.
Nói đến đây, cúi đầu nhìn chiến
báo trong tay, nghĩ một lát rồi nói với Hàn Hoán: “Lập tức hạ chỉ, tấn
phong Mông Điềm làm thượng tướng quân, Vũ an hầu, thực ấp một vạn hộ,
ngoài ra, tất cả những tướng sĩ lập được chiến công, trẫm thường năm
trăm quan tiền, trân châu mười hạt”.
Hàn Hoán nghe xong khom mình: “Nô tài ngay lập tức đi truyền chỉ”.
Nói xong đang định bước ra ngoài điện, thì nghe thấy tiếng thét vọng từ cửa điện, quay đầu ra nhìn thì phát hiện Lỗ Nguyên không biết từ lúc nào đã vào trong điện, nghe thấy tin Lưu Bang bị giết, đã ngất đi.