Khi chạy tới cung Lỗ Nguyên, hoàng hậu Tả
Uyên và Triệu Yên đều đã tới, thần sắc của hai người đều rất nghiêm
trọng đón chờ. Nhìn thấy thần sắc các nàng như vậy, Trương Cường nhất
thời nghĩ tới Nhu Nhi chết bệnh trước kia, không khí khác thường kia,
trong lòng nhất thời càng thẳng.
Bất giác một bước nháy xuống kiệu, vọt tới trước mặt Tã Uyên, khẩn trương nói: “Lỗ Nguyên thế nào? Có vấn đề gì sao?”.
Tả Uyên cười gượng một tiếng, nhẹ nhàng gật đầu nói với Trương Cường: “Bệ
hạ đừng vội, nữ y đang chẩn trị cho Lỗ Nguyên, bệ hạ yên tâm, không có
việc gì”.
Trương Cường quét mất nhìn thần sắc khẩn trương của
cung nữ và nội thị trong điện, lo lắng gật đầu nói: “Mấy ngày trước đã
tốt hơn rồi mà? Sao hôm nay bỗng nhiên lại nghiêm trọng như vậy?”.
Tã Uyên thở dài một tiếng lấc đầu nói: “Lỗ Nguyên hôm nay không biết nghe
được ở đầu, bệ hạ đã giam toàn bộ gia quyến Bái Còng vào tù, sinh từ khó liệu, lúc này mới nhất thời luẩn quẩn trong lòng”.
Trương Cường nghe vậy biến sắc, lạnh lùng quát: “Tin tức này là ai tiết lộ? Thật to gan! Người đầu!”.
Nghe tiếng quát chói tai của hắn, nội thị canh giữ ở ngoài điện lập tức tiến vào, đẳng đằng sát khí đứng yên ở trong điện, không khí trong đại điện
nhất thời nghẹt thờ, nội thị và cung nữ đứng ở trong điện, sắc mặt đều
thay đổi, quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu, bi thiết không thời.
Một gã nội thị thoạt nhìn ước chừng ba mươi tuổi, quỳ trên mặt đất, liên
tục dập đầu nói: “Bệ hạ, chúng nò tài chết cũng không dám tiết lộ việc
này, bệ hạ tha mạng, tha mạng!”.
Trương Cường vừa ngồi xuống ngự tháp giữa đại điện, vừa lạnh lùng quát: “Nói! Rốt cuộc sao lại thế này?!”.
Nội thị kia bước lên mấy bước, cả người run rẩy phù phục trên mặt đất đau
đớn khóc nói: “Nô tài chỉ là chưởng lệnh trong cung, khi bệ hạ hồi cung, nò tài liền theo ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, giữ nghiêm bí mật
này, không dám tiết lộ! Chỉ là, buổi sáng hôm nay khi nương nương chàm
sóc tiều hoàng tử. Cùng vài người bào mẫu nói chuyện với nhau, cụ thể
như thế nào, nô tài thật sự không dám nhòm ngó nương nương, cho nên, bệ
hạ... Tha mạng!”.
Trương Cường cười lạnh một tiếng, quay đầu lại
phân phó cho Hàn Hoán nói: “Hàn Hoán, ngươi cẩn thận điều tra rõ cho
trẫm việc này!”.
Hàn Hoán vội vàng khom người nói: “Bệ hạ, nô tài sẽ tận tàm điều tra án này!”.
Lúc này, chỉ nghe trong nội điện tĩnh mịch bỗng nhiên truyền đến một tiếng
bước chân nhè nhẹ, đưa mắt nhìn lại. Một nữ y trung niên ước chừng bốn
mươi tuổi thần sắc nghiêm trọng từ trong điện chậm rãi bước ra.
Nhìn thấy Trương Cường, nữ y kia cẩn thận tiến đến thi lễ. Kính cẩn nói: “Bệ hạ, không cần lo lắng, nương nương chỉ là mắc chủng mất càn bằng, chỉ
cần cố gắng bồi dưỡng là có thể khỏi hẳn”.
Trương Cường thấy thần sắc nàng không thoải mái như trong lời nói, trong lòng âm thầm thở dài
một hơi, biết là nữ y này ở trong điện không dám nói lung tung. Lo lắng
ảnh hưởng đến bệnh tình của Lỗ Nguyên, bất giác gật đầu nói: “Nữ y ở
ngoài điện chờ. Trẫm thâm Lỗ Nguyên xong sẽ cho truyền ngươi!”.
Nữ y kính cẩn thi lễ, chậm rãi mang theo vài tên tiều y nữ rời khỏi ngoài.
Điện.
Trương Cường lúc này mới đi nhanh vào phía trong điện, vòng qua đại bình phong sơn son mạ vàng, liền nhìn thấy vé mặt của Lỗ Nguyên tái nhợt nằm ở
trên tháp, hai mắt thất thần nhìn mình, thân thể mềm mại tùng một thời
xuân sắc lúc này không có một chút sinh khí, không nhìn thấy thần phi
ngày nào mới gặp ở trong triều đình, màu da khỏe mạnh vốn động lòng
người lúc này đã sớm ảm đạm vò sắc.
Nhìn thấy Trương Cường tiến
vào, Lỗ Nguyên giãy dụa đứng lên. Tiểu cung nữ giúp đỡ bên cạnh mới vừa
nàng lên một nửa lại thần sắc vò lực nằm xuống. Nhìn thấy nàng trở thành như vậy, Trương Cường thật sự có chút không đành lòng, vội vàng tiến
lên nhẹ nhàng ôm thân hình nhẹ như không vào trong lòng mình, lúc này
mới gật đầu nói: “Lỗ Nguyên, trẫm ở đây. Nàng phải bảo trọng, bằng không tương lai làm sao nuôi lớn Khởi Nhi?”.
Nghe Trương Cường nhắc
tới đứa con mình mới sinh ra năm tháng, Lỗ Nguyên lúc này mới miễn cường mỉm cười nói: “Bệ hạ, xin gọi bào mẫu mang Khởi Nhi đến, thiếp muốn
nhìn con”.
Trương Cường thấy tinh thần nàng hồi phục không ít,
bất giác gật đầu cười nói: “Cũng được. Chúng ta ba người một nhà đoàn
viên một lát!”.
Lỗ Nguyên nghe vậy thân thể mềm mại khẽ run lên.
Vò lực dựa vào đầu vai Trương Cường, ôm Doanh Khởi vừa mới biết ngồi,
hòn thật sâu lên khuôn mật nhỏ nhấn mập mạp kia. Nhẹ nhàng thở dài: “Bệ
hạ, trẻ con thật sự là đơn giản, chỉ cần ăn no liền có thể vô tư lự”.
Trương Cường biết nàng tâm sự nặng nề, đùa với Doanh Khởi đang nhìn mình cười
không ngùng, bất giác gật đầu nói: “Nàng cố gắng bồi dưỡng, sau này còn
nhìn thấy Khởi Nhi lớn lên, cưới vợ sinh con, đó mới là điều mà cuộc
sống khó được”.
Nhìn khung cảnh động lòng người trước mắt, đòi
mắt đẹp của Lỗ Nguyên đỏ lên, rung rung cười nói: “Lỗ Nguyên có thể gặp
gỡ bệ hạ như thế này là điều đáng giá nhất ghi lại trong lòng, Lỗ Nguyên không còn cầu mong gì khác!”.
Lỗ Nguyên tựa hồ nghĩ tới cái gì,
hơi ngửa đầu nhìn gương mặt quen thuộc của Trương Cường tươi cười nói:
“Bệ hạ, Lỗ Nguyên thân là thê từ, đương nhiên sẽ không làm trái ý phu
quàn. Nhưng Lỗ Nguyên cũng là do cha mẹ sinh ra, tuy rằng cha mẹ gầy nên đại nghịch bất đạo, nhưng là vẫn là mong bệ hạ...”.
Trương Cường không để cho nàng nói hết lời, liền đứng dậy buông bàn tay đang ôm lấy
Lỗ Nguyên, nói: “Chuyện này trẫm sẽ có quyết định, Lỗ Nguyên nàng hãy
bảo trọng thân thể, các chuyện khác nàng cứ... Yên tâm”.
Lỗ
Nguyên nghe vậy trùng đòi mắt to đen láy, yên lặng ngóng nhìn Trương
Cường, trong ánh mắt toàn là một sự kinh nghi bất đinh... Sau một lúc
làu mới giãy dụa đứng lên, chậm rãi quỳ gối dưới chân Trương Cường, dù
Trương Cường nâng như thế nào đều nhất định bất động quỳ trên mặt đất,
chỉ là lẩm bẩm: “Bệ hạ, Lỗ Nguyên... Lỗ Nguyên... Cầu bệ hạ...”.
Trương Cường lúc này thật sự không đành lòng lại nhìn vé mặt thống.
Khồ kia, đành phải đi nhanh ra ngoài điện. Phía sau lập tức truyền đến
tiếng khóc bi thương của Lỗ Nguyên. Khi đang cảm thấy đau lòng, trước
mặt lại vừa vặn thấy ánh mắt quan tâm của T à Uyên.
Đành phải
miễn cưỡng bình tĩnh lại, mới gật đầu nói: “Lỗ Nguyên thân thể quá mức
suy yếu, hoàng hậu vẫn phải cẩn thận chàm sóc, nếu là nàng có điều gì
ngoài ý muốn, trẫm chỉ sợ ngày sau không thể ăn nói với hoàng tử!”.
Tã Uyên nhìn thoáng qua tình hình nội điện lúc này mới kéo tay Trương
Cường, cúi đầu nói: “Bệ hạ, chuyện hậu cung Tả Uyên không thay đổi làm
cho bệ hạ phiền lòng, Lỗ Nguyên còn có Tả Uyên chàm sóc, bệ hạ yên
tâm!”.
Nói tới đây, đòi mi thanh tú nhíu lại thấp giọng nói: “Bệ hạ, ấu đệ của Lỗ Nguyên, thật sự vô tội...”.
Trương Cường trong lòng đau xót, âm thầm cười gượng: Trong vụ án này thực sự
chỉ nên xử quyết Lưu Bang và Lữ Hậu, Thích phu nhân và nàng vừa mới sinh con chẳng lẽ không phải càng thêm vô tội?
Nhìn thấy sắc mặt của
Trương Cường không tốt, Tã Uyên không dám nói thêm nữa, bèn nói tránh
đi: “Bệ hạ, chúng ta nên quay về điện nghỉ ngơi đi!”.
Trương
Cường gật gật đầu, theo Tả Uyên đi vào trước điện, lại nhìn thấy nữ y
kia nghe xong ý chỉ còn đang đứng ở góc đại điện, bất giác thở dài một
hơi. Ngồi xuống ngự tháp, lúc này mới gật đầu nói với nữ y kia: “Thân
thể của Thần phi rốt cuộc thế nào?”.
Nữ y cẩn thận khom người
nói: “Nương nương vốn là mất càn bằng sau sinh, chỉ là tâm sự chồng chất gầy nên mạch tượng ngưng trệ, tì tạng suy nhược, thân thể không thể
chịu được, cho nên tình hình không dễ lạc quan, cần tĩnh dưỡng, nhất
thiết không được có một chút kích động”.
Trương Cường trong lòng
cười gượng, bởi vì vụ ăn Lưu Bang liên lụy đến hậu cung, lúc này mới
khiến cho Tiêu Hà luôn ám chỉ với mình về việc đặc xá. Chỉ là nếu ngay
cả tội lớn diệt tộc này cũng nói đặc xá, thì pháp luật quốc gia không
khỏi biến thành trò đùa.
Hơn nữa chính mình cũng không có cách
nào đối mặt với vò số binh lính Đại Tần chết trận ở cuộc chiến Nhạn Môn. Huống hồ lệ này vừa ra, khó đàm bào sẽ lại không có người trong lòng
khó lường lợi dụng biện pháp này đến trốn tránh chịu tội, chẳng lẽ không phải tàng thêm thế lực của bên ngoại?
Nghĩ đến đây, chủ ý đã định, đứng dậy nói với Tã Uyên: “Trẫm quay về tầm điện, hoàng hậu an ủi Lỗ Nguyên một chút!”.
Tã Uyên thấy sắc mặt của Trương Cường không tốt. Cũng không dám nói thêm
cái gì, đành phải đứng dậy đưa tiễn nói: “Bệ hạ yên tâm, thần thiếp hiểu được!”.
Trương Cường quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái sâu trong đại điện, thở dài một tiếng, xoay người đi ra ngoài điện.
Khi đội gió tuyết trở lại tểm điện, Mông Điềm ở trong điện chờ đã làu nhìn
thấy Trương Cường tiến vào, vội vàng khom người thi lễ nói: “Diện kiến
bệ hạ!”.
Trương Cường được Hàn Hoán hầu hạ cởi ngoại bào, vừa
tiếp nhận chén trà nóng của nội thị bung lên, lúc này mới gật đầu nói
với Mông Điềm: “Tướng quân không cần đa lễ, hãy bình thân!”.
Nói
xong, lúc này mới ngồi xuống ngự tháp, nói với Mông Điềm: “Tướng quân,
trẫm chuẩn bị thân chinh Hung Nô, tuy rằng lần trước chuyện Nhạn Môn bị
chậm trễ, nhung sẽ không dễ dàng dừng tay”.
Mông Điềm nghe vậy
nhíu mày nói: “Hung Nô hành tung bất định. Quân đội lại mơ hồ không
chừng, nhất định không thể sử dụng trận địa bỉnh thường, chỉ có thể
nghênh chiến với kỵ binh, cho nên theo ý Mông Điềm, bệ hạ lần này thật
sự không nên thân chinh!”.
Trương Cường nghĩ một lát gật đầu nói: “Lần này trẫm sẽ không thân chinh, đại sự trong quân liền phó thác cho tướng quân”.
Mông Điềm lần này chỉ lo lắng Trương Cường quyết tàm thân chinh. Dù sao vùng sa mạc, hoàn cảnh khó khàn, hơn nữa thường một tháng hành tẩu ở đại mạc chưa chắc đã gặp quân đội Hung Nô. Nếu là Trương Cường thân chinh trong khoảng thời gian ngắn không thể chiến thắng đối phương, ngược lại bỏ lờ triều chính càng thêm quan trọng, đó là mất nhiều hơn được.
Nghe được Trương Cường không chuẩn bị thân chinh Hung Nô, trong lòng nhất
thời nhẹ nhõm. Lúc này nghe vậy vội vàng chắp tay nói: “Phó thác của bệ
hạ, Mông Điềm tuyệt không dám phụ!”.
Trương Cường nhìn sắc mặt
nghiêm trọng của Mông Điềm, gật đầu nói: “Trẫm triệu kiến tướng quân là
muốn cùng tướng quân thương thào một chút biện pháp chinh phạt Hung Nô,
dù sao lần này cùng Hung Nô giao chiến, có thể sẽ không hề sử dụng bộ
binh, cho nên phải cùng tướng quân cẩn thận thương nghị!”.
Mông
Điềm nghe vậy thấy phù hợp với suy nghĩ trong lòng, lại thâm sâu biết
Trương Cường luôn luôn có biện pháp tuyệt hảo ngoài dự đoán của mọi
người, bất giác vui mừng nói: “Bệ hạ có diệu kế gì?”.
Trương
Cường nhớ lại phương pháp tác chiến của Hoắc Khứ Bệnh trong lịch sử
chiến thắng Hung Nô, cùng với tiến còng chớp nhoáng của quân Đức trong
thế chiến thứ hai, chậm rãi gật đầu nói: “Theo trẫm, am hiểu của Hung Nô đó là sự linh hoạt cơ động của kỵ binh, mà tốc độ phàn ứng của bộ binh
chậm, phương pháp kết thành trận thế mới có thể tác chiến là nhược điềm
lớn nhất của chúng ta so với kỵ binh Hung Nô! Cho nên, trẫm chuẩn bị
dùng kỵ binh đấu với kỵ binh, mười vạn kỵ binh của chúng ta cộng thêm kỵ binh từ các nơi điều động đến, tồng số tuy rằng chỉ có mười bốn vạn,
nhung nếu vận dụng đúng phương pháp, chiến thắng Hung Nô không phải việc khó!”.
Mông Điềm thấy ánh mắt Trương Cường kiên định, liền biết
Trương Cường đã nghĩ tới biện pháp, không khỏi chấp tay nói: “Bệ hạ anh
minh!”.
Trương Cường gật gật đầu nói: “Hung Nô dựa vào đó là
chiến mà và hung hãn chém giết, mà nỏ Tần của chúng ta, nhất là uy lực
gần với kỵ binh của cường cơ nỏ tuyệt đối sẽ là ác mộng của kỵ binh Hung Nô. Trẫm nghĩ như thế này: thiên lý nhãn mà trẫm lần trước ban cho
tướng quân, cộng thêm dùng số tiền lớn thu mua các bộ lạc gần đó của
Hung Nô, thu thập hành tung của Hung Nô, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất
giết vào, không cầu tài vật, chỉ cầu giết người, giết xong liền lui, kế
hoạch như vậy, tướng quân cảm thấy có được hay không?”.
Mông Điềm suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Tuy rằng còn có rất nhiều chỗ mơ hồ,
nhung trên chiến trường vốn là biến ào không chừng, chỉ có theo tình
hỉnh chiến trường rồi định, mới là biện pháp tốt nhất! Nhung cách tiêu
diệt kẻ địch rất nhanh này của bệ hạ, thật sự làm cho người ta kinh dị,
nếu là vận dụng tốt, tiêu diệt Hung Nô quả nhiên không khó!”.