Nhìn Tiêu Hà và Phùng Kiếp rời khỏi,
tâm trạng Trương Cường vẫn có chút nặng nề, bất giác thở dài một tiếng,
xoay người đi vào trong điện. Vòng qua màn che lớn sơn son, liền nhìn
thấy Triệu Yên đang thân thiết nhìn mình, bất giác miễn cưỡng cười nói:
“Yên Nhi, sao nàng lại đi ra? Hay là quay về nội điện nghỉ ngơi đi!”.
Đôi mắt đẹp của Triệu Yên khẽ chuyển, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Nếu là Lưu
Bang thật sự bị tra di tam tộc, bệ hạ sẽ đặc xá hay không?”.
Trương Cường nhìn đôi mắt đẹp động lòng người của Triệu Yên thật sâu, hít sâu
một hơi khí lạnh, ra vẻ lạnh nhạt gật đầu nói: “Lưu Bang đại nghịch bất
đạo, dám mưu nghịch, tra di tam tộc đã là nhẹ, nhưng việc này chưa điều
tra rõ, cuối cùng đô úy phán quyết như thế nào, đến lúc đó trẫm định
đoạt sau!”.
Triệu Yên nhẹ nhàng ngóng nhìn kim trụ bàn long trước điện, ảm đạm nói: “Nếu là Lỗ Nguyên biết mình chịu tội diệt môn, nàng
vốn là tâm sự chồng chất, mới mắc chứng suy nhược như thế, nếu là nghe
thấy họa này, chỉ sợ khó có thế qua khỏi mùa xuân năm nay. Bệ hạ, Hi Nhi đã mất đi sự chăm sóc của mẫu thân, chẳng lẽ bệ hạ còn nhẫn tâm nhìn
Khởi Nhi cũng mất đi mẫu thân?”.
Trương Cường hít sâu một ngụm
không khí lạnh lẽo trong đại điện, nhìn thật sâu Triệu Yên, chậm rãi gật đầu nói: “Việc này còn chưa định luận, tất cả còn muốn chờ sau khi
Triệu Lương tiền nhiệm điều tra rõ ràng mới có thể quyết định”.
Triệu Yên sâu kín nhìn Trương Cường, vẻ mặt tái nhợt lắc đầu nói: “Nếu là
thật sự phải tra di tam tộc, bệ hạ để Lỗ Nguyên chấp nhận như thế nào?”.
Trương Cường cười gượng một tiếng, lắc đầu thở dài: “Trẫm cũng không muốn phụ
bất cứ ai, nhưng là cũng không thể dễ dàng tha thứ cho bất luận kẻ nào
muốn phá hỏng ổn định của Đại Tần, nếu nói Lỗ Nguyên không thể thừa
nhận, như vậy, nàng có từng nghĩ tới áp lực mà trẫm phải chịu đựng?”.
Triệu Yên nghe vậy đôi mắt đẹp buồn bã, gật đầu nói: “Bệ hạ nói đúng, Triệu
Yên thật không nghĩ nhiều như vậy, không thể thông cảm cho sự khó xử của bệ hạ. Triệu Yên...”.
Trương Cường thở dài một tiếng, nhẹ nhàng
ôm Triệu Yên vào trong lòng, dịu dàng an ủi nói: “Không có gì, chỉ là
lập trường bất đồng, góc độ của vấn đề đối đãi bất đồng thôi, nàng yên
tâm đi, trẫm tuyệt không dễ dàng phụ bất cứ ai!”.
Triệu Yên thân
thể mềm mại khẽ run lên dựa vào đầu vai Trương Cường, nhẹ nhàng nói nhỏ: “Bệ hạ, Yên Nhi hiểu lầm bệ hạ, thật sự áy náy...”.
Trương Cường nửa năm hành quân bên ngoài. Lâu chưa gần với nữ nhân, mặc dù có năng
lực kìm chế rất mạnh. Nhưng lúc này đối mặt với người tuyệt sắc như
Triệu Yên, hít thở mùi thơm của cơ thế mê người, lửa dục liền không thể
ngăn chặn được bốc lên.
Lúc này nhìn đôi mi thanh tú kia nhíu
lại, không kìm lòng được bước lên nhẹ nhàng ôm ngang thân thế mềm mại
kia, đi nhanh đến ngự tháp. Triệu Yên lúc này cũng đã lâu chưa thừa
sủng, sớm chờ mong giờ khắc này đã lâu. Bất giác than nhẹ một tiếng, ôm
chặt lấy cánh tay mạnh mẽ của Trương Cường, mê say ôm lấy khuôn ngực
cường kiện, tham lam cảm nhận cảm giác ấm áp an toàn hiếm có.
Nhìn Triệu Yên kiều mỵ động lòng người trên tháp, Trương Cường không kìm chế được dục vọng tăng vọt, nhẹ nhàng mơn trớn làn da trắng nõn nà kia,
Triệu Yên lúc này cũng không kìm chế được khát khao triền miên, đôi mắt
mê hoặc nhìn Trương Cường, đôi môi anh đào mê người nhẹ nhàng than nhẹ:
“Bệ hạ... Yên Nhi muốn bệ hạ...”.
Trương Cường lâu chưa cùng mỹ
nhân, muốn lưu lại một ký ức tốt đẹp nhất, tuy rằng trong cơ thể sớm khó nhịn được. Nhưng vẫn miễn cưỡng khống chế được, hắn muốn dùng một tình
yêu dịu dàng nhất âu yếm người yêu trong lòng bằng một khắc động lòng
người khó quên.
Bất giác cười nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng ôm chặt
thân thể mềm mại trong lòng, dùng khuôn ngực nam tính của mình ôm chặt
thân thể mềm mại, thật sâu hôn lên thùy tai trắng ngần đầy đặn kia. Hôn
lên thân thể mềm mại hơi run rẩy lên. Trên má ngọc kia cũng nhuốm một
chút xuân sắc động lòng người, diễm lệ vô cùng, thêm vạn lần quyến rũ.
Bàn tay to chậm rãi sờ lần trên thân thể mềm mại nhẵn nhụi kia, cảm nhận rõ ràng ngọc thể động lòng người kia nhẹ nhàng mà run rẩy. Triệu Yên được
Trương Cường dịu dàng âu yếm, khiêu khích càng cảm thấy lửa dục khó
nhịn, cánh tay ngọc tuyết trắng si mê lần lên cánh tay Trương Cường. Cảm nhận khuôn ngực làm cho người ta được an ủi vô hạn.
Rốt cuộc không chịu nổi than nhẹ nói: “Bệ hạ... Yên nhi... Chịu không.
Nổi!”.
Trương Cường dịu dàng bên tai ngọc nho nhỏ an ủi nói: “Yên nhi, ngoan. Trẫm đến đây!”.
Nói xong, dịu dàng hôn sâu lên đôi môi anh đào mềm mại, mạnh mẽ tiến vào
cấm địa mê người cực nóng kia, trong tiếng kêu mãn nguyện của người ngọc trong lòng, thẳng tiến vào nơi nguyên thủy nhất.
Sau lúc hoan
ái, hai người đều kiệt sức, nhưng vẫn quấn quýt si mê cùng một chỗ thật
lâu, lẳng lặng hưởng thụ thời khắc triền miên này. Hồi lâu, Triệu Yên
nhẹ nhàng dựa vào đầu vai Trương Cường, ngắm nhìn khuôn ngực sáng bóng
mê người của Trương Cường, mãn nguyện than nhẹ một tiếng.
Trương
Cường nghe vậy, giương mắt nhìn Triệu Yên trên má ngọc còn mang theo một chút trng đỏ say lòng người, nhìn đôi mắt đẹp động lòng người kia, cúi
đầu cười nói: “Yên nhi, đều là trẫm không tốt, luôn xuất chinh bên
ngoài, không thể yêu thương Yên Nhi nhiều hơn!”.
Triệu Yên si mê
nhìn Trương Cường tươi cười, nhẹ nhàng thở dài nói: “Bệ hạ là vị vua tài trí mưu lược kiệt xuất hiếm có của thiên hạ, đương nhiên.
Không nên ở lâu trong cung. Triệu Yên có thể được bệ hạ yêu thương như thế, sớm cảm thấy mỹ mãn”.
Trương Cường lúc này phóng ra dục vọng trong lòng, cảm thấy tinh thần nhẹ
nhàng khoan khoái rất nhiều, vừa đứng dậy mặc quần áo, vừa nhẹ nhàng âu
yếm bộ ngực trắng nõn của Triệu Yên, làm cho Triệu Yên trên tháp đang
muốn đứng dậy đỏ bùng cả mặt, lúc này mới cười nhẹ nói: “Yên Nhi, mau
đứng dậy, dùng qua bữa tối, chúng ta lại tiếp tục đi!”.
Triệu Yên lúc này mới phát giác bên ngoài không biết từ khi nào các vì sao đã mọc đầy trời, vốn dĩ một trận triền miên mà đã mất một canh giờ, bất giác
rất là khó xử, lúc này sửa sang lại phục trang rồi cúi đầu nói: “Bệ hạ
vừa mới hồi cung, Triệu Yên thật sự không nên có hành vi phóng đãng như
thế”.
Trương Cường biết nàng lo lắng hoàng hậu, bất giác cười
nói: “Nếu là Yên Nhi lo lắng hoàng hậu, vậy cùng trẫm dùng bữa tối là
được, đêm nay hoàng hậu sẽ cùng trẫm, như vậy nàng có thể yên tâm?”.
Triệu Yên tuy rằng cũng muốn lưu lại bên người Trương Cường lâu một chút,
nhưng không dám đi quá giới hạn, lúc này mới dám cự tuyệt sủng hạnh của
Trương Cường, chỉ sợ Trương Cường bất mãn, lại không nghĩ rằng Trương
Cường săn sóc tỉ mỉ như thế. Nhất thời rất là cảm động, bất giác cảm
thán nói: “Bệ hạ thông cảm Triệu Yên như thế, càng làm cho Triệu Yên áy
náy”.
Trương Cường nghe vậy biết nàng nói chuyện Lỗ Nguyên, không khỏi gật đầu nói: “Chuyện Lỗ Nguyên nàng không phải lo lắng, trẫm nhất
định sẽ an ủi nàng ấy. Dù sao nàng ấy cũng là mẫu thân của Khởi Nhi,
nàng yên tâm đi”.
Trương Cường nghe vậy hơi kinh hãi, kinh ngạc nói: “Hoàng hậu thân thể không tốt, sao bỗng nhiên đền chỗ này?”.
Lời còn chưa dứt, liền thấy Tả Uyên mặc trường bào thêu phượng màu đen, đầu đội mũ phượng vàng, khí độ ung dung thướt tha bước đến. Nhìn thấy
Trương Cường, thi lễ nói: “Thần thiếp diện kiến bệ hạ!”.
Trương
Cường vừa tiến lên đỡ lấy bàn tay hơi lạnh lẽo của Tả Uyên, vừa gật đầu
thở dài: “Hoàng hậu thân thể không khỏe, nên nghỉ ngơi cho tốt, bảo
trọng nhiều hơn mới được!”.
Vẻ mặt Tả Uyên còn có chút tái nhợt
hơi hơi đỏ lên, nhìn Trương Cường, gật đầu thở dài: “Bệ hạ hồi cung thần thiếp không thể nghênh giá, thật sự thất le, đêm nay chỉ có thể chuẩn
bị bữa tiệc đạm bạc tẩy trần khánh công của bệ hạ, chúc mừng bệ hạ chiến thắng trở về”.
Trương Cường nhìn ngọc dung tiều tụy của Tả Uyên, trong lòng cảm động, bất giác gật đầu thở dài: “Uyên Nhi thân thể đang
bệnh nhẹ, nên cố gắng bảo trọng, trẫm đã trở lại, nghi thức xã giao này
cũng vô vị. Nếu là Uyên Nhi bởi vậy mà suy sụp thân thể, bảo trẫm sao có thể an tâm được?”.
Tả Uyên bị bàn tay to ấm áp của Trương Cường
nắm chặt lấy, trong lòng nhất thời ấm áp, quay đầu lại liếc mắt một cái
Triệu Yên trên mặt còn mang theo một chút xuân sắc tuy rằng hơi có chút
ngại ngùng. Lúc này bất giác nhẹ nhàng cười nói: “Bệ hạ, Tả Uyên thân là hoàng hậu, thống lĩnh hậu cung, lễ nghi này rất trọng yếu, có thế nào
vi thần thể không khỏe mà thất lễ?”.
Trương Cường nghe vậy đau
lòng nhìn vẻ mặt Tả Uyên không có sắc máu, gật đầu nói: “Một khi đã như
vậy, tất cả do hoàng hậu làm chủ, trẫm cùng hoàng hậu đi trước!”.
Lúc này, thấy Trương Cường và hoàng hậu nói chuyện với nhau xong, Triệu Yên mới nhẹ nhàng tiến lên thi lễ nói: “Thần thiếp diện kiến hoàng hậu”.
Mắt phượng khiếp người của Tả Uyên hơi chuyển, gật đầu cười nói: “Tuệ phi
không cần đa lễ, Hoàng Thượng hồi cung, còn cần ngươi tốn nhiều công
chăm sóc, thật vất vả!”.
Triệu Yên thân thể mềm mại khẽ run lên,
nghe lời nói đầy thâm ý của hoàng hậu, đang muốn giải thích, chỉ nghe
Trương Cường cười nói: “Uyên Nhi yên tâm, sự cẩn thận của Yên Nhi nàng
không phải là không biết, có nàng ấy ở đây, hoàng hậu yên tâm đi”.
Tả Uyên nghe vậy đôi mắt đẹp vừa chuyển, khom người về phía Trương Cường
nói: “Thần thiếp mới từ cung của Lỗ Nguyên trở về, hoàng tử đều mạnh
khỏe, lúc này mới vừa ăn no rồi ngủ. Chỉ là sức khỏe Lỗ Nguyên không
được lạc quan. Thần thiếp còn chưa nói chuyện Bái Công phu nhân bị bắt
quay về Hàm Dương cho nàng nghe, đợi sức khỏe nàng chuyển biến tốt đẹp
rồi nói sau”.
Trương Cường nghe thấy hoàng hậu cẩn thận như vậy
rất là cảm khái, gật đầu nói: “Hoàng hậu vì trẫm coi sóc mọi chuyện của
hậu cung làm cho trẫm thật sự cảm động, hoàng hậu thật sự xứng đáng là
mẫu nghi thiên hạ!”.
Hoàng hậu nghe vậy mỉm cười, ngóng nhìn ánh
nến lay động giữa đại điện, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Đêm nay đế Tuệ phi
làm bạn với bệ hạ đi, Tả Uyên thân thể có bệnh nhẹ chỉ sợ nguy hiểm cho
Hoàng Thượng”.
Trương Cường thấy vẻ mặt nàng có chút đau khổ,
nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy Tả Uyên, và lời hứa hẹn kinh tâm động
phách kia, trong lòng rất là đau lòng, nhất thời xúc động, thầm nghĩ ôm
thân thể mềm mại này ở trong cánh tay của mình, ngăn cản những mưa gió
bên ngoài cho nàng, bất giác tiến lên ôm vòng eo mảnh khảnh kia, nhẹ
nhàng ôm thân thể mềm mại gầy gò vào trong lòng, gật đầu nói: “Đêm nay
hoàng hậu ở lại cùng trẫm, không cần làm cái gì cũng được!”.
Tả
Uyên bất ngờ nhìn Trương Cường, trong đôi mắt đẹp hiện lên một sự cảm
động sâu sắc, gật đầu nói: “Bệ hạ, Tả Uyên đã chuẩn bị tiệc tối xong cho bệ hạ, mời bệ hạ đi đến trước điện, chúng ta thưởng thức ca múa!”.
Nói tới đây, tựa hồ nhớ tới cái gì, hướng Trương Cường khẽ cười nói: “Bệ
hạ, thần thiếp đã tẩn phong Lỗ Nguyên làm thần phi, làm một trong tứ
phi, bệ hạ xem thích hợp hay không? Nếu bệ hạ cảm thấy được, thần thiếp
liền lập tức tiến hành chuẩn bị lễ sắc phong, cũng tốt cho Lỗ Nguyên
xung hỉ!”.