Bên trong thành Thiện Vô, Trương Cường tạm thời ngủ lại phủ quận thủ lúc này đã sử dụng làm hành cung hoàng đế,
tân nhậm quận thủ quận Nhạn Môn mặt khác sử dụng học xá làm công đường,
tuy rằng điều kiện đơn sơ, lại làm cho các sự vụ của quận Nhạn Môn hoang phế một lần nữa làm lên. Bởi vì lúc này đã gần cuối năm, thời tiết
chuyển lạnh, dân chạy nạn do chiến tranh gây nên đã được quan nha quận
thủ phụ trách tiếp tế theo chỉ lệnh của Trương Cường, khiến cho không ít dân chạy nạn trôi giạt khắp nơi tránh được vận mệnh bi thảm vì đói lạnh mà chết, tiếng tăm của Trương Cường trong dân gian lại chiếm được nhiều sự khen ngợi.
Mà giờ phút này Trương Cường cũng không biết dân
gian đủ loại nghị luận về hắn, lúc này khoác điêu cừu quỳ ngồi ở trước
bàn, đang dùng lò sưởi, ngưng thần đọc kỹ tấu chương của khoái mã truyền báo từ Hàm Dương. Do tam công nội các của Tiêu Hà lĩnh được chỉ lúc này bắt đầu lớn gan khai triển tân chính, giảm bớt mức độ của hình phạt cho những người bởi vì đói khát mà phạm pháp, Trương Cường còn xuống chỉ,
mệnh lệnh chính phủ địa phương dựa theo năm phần trăm thuế phú nộp của
năm ngoái trợ cấp giống lương thực cho nông dân, khiến cho vô số nông
dân có được lương thực cứu mạng sống qua nạn đói vào mùa xuân.
Mà Trương Cường vừa lòng nhất vẫn là nhâm mệnh Lục cổ làm “Điển Thục Quốc” phụ trách bồi dưỡng nhân tài, làm cho nhà tư tường nổi tiếng trong lịch sử này làm việc ở vị trí thích hợp nhất, tuyên truyền và công bố tư
tường học thuật của hắn.
Tiêu Hà thì liên tục ban hành về chính
sách giảm thuế má của Trương Cường, mệnh lệnh phóng thích nô tỳ khiến
cho cục diện thiên hạ tiến thêm một bước yên ổn, đồng thời tăng thêm
tiện lợi của thương nhân bán dạo mà tăng thêm thuế phú của bọn họ, dùng
để tăng thêm thu nhập cho tài chính quốc gia.
Mà lúc này, Trương
Cường cũng nhận được một tin tức bất hạnh, trọng thần ba triều, Thừa
tướng Phùng Khứ Tật vào ngày thành Thiện Vô bị phá, ở nhà tại Hàm Dương
đã từ trần hưởng thọ bày mươi mốt tuổi.
Trương Cường nghe thấy
tấn chỉ trong lòng cảm thấy trống rỗng, giống như mất đi một vị trưởng
bối đáng tín nhiệm và nể trọng nhất. Dù sao, lúc trước Trương Cường cứu
Phùng Khứ Tật từ trong ngục Hàm Dương ra, ký thác hy vọng thật lớn đối
với vị đại thần không khuất tùng bởi dâm uy của Triệu Cao, trong lịch sử khi nhà Tần diệt vong vẫn một lòng son sắt này.
Tin tức này tuy
rằng Trương Cường đã sớm hiểu rõ trong lòng, nhưng vẫn cảm thấy một sự
đau xót thật lớn. Nghĩ đến ngày đó Doanh Tử Anh nhập Thục phàn Tần giơ
đại kỳ lên cao, muốn cùng hắn quyết một trận tử chiến, Phùng Khứ Tật
không chút do dự đứng ở phía sau mình, lợi dụng lực ảnh hưởng trong
triều hết sức quan trọng của ông trợ giúp mình lĩnh qua một lần khảo
nghiệm ác liệt nhất từ trong nội bộ Tần quốc, Trương Cường quả nhiên là
vô cùng bi thống.
Chỉ là vì lúc này đang ở Nhạn Môn không thể tự
mình đưa tiễn vị cựu thần một đòi tận trang với Đại Tần, Trương Cường cố ý bố trí Tiêu Hà thay mặt thiên tử đi đến tế điện.
Lúc này, bởi
vì Hung Nô cùng Lưu Bang ở cùng một chỗ làm cho tâm trạng Trương Cường
cực kỳ nặng nề. Mặc dù tâm trạng không tốt, Trương Cường vẫn lệnh Tiêu
Hà tiếp nhận chức vụ hữu Thừa tướng, chức tả thừa tướng tạm thời đợi sau khi hồi cung mới nhâm mệnh.
Xem xong tấu chương có liên quan tin tức mới nhất của Hàm Dương, Trương Cường lúc này mới đứng dậy chuẩn bị
thư giãn một chút gân cốt, Hàn Hoán lại đúng lúc bưng lên một chén trà
nóng, cẩn thận cung kính nói: “Bệ hạ, thời tiết rét lạnh. Nên uống một
chút trà nóng sẽ làm ấm áp thân mình!”.
Trương Cường lúc này mới
cảm thấy ngón tay cầm bút lông của mình đông cứng lại hơi đau, bất giác
cảm thán thời tiết phương bắc này, quả nhiên cũng đù rét lạnh, chính
mình khoác điêu cừu ôm lấy lò sưởi lại vẫn cảm thấy từng đợt rét lạnh,
không biết các binh lính ở tiền phương tác chiến phải chịu hoàn cảnh ác
liệt cỡ nào, bởi vì mình từ trước cũng là quân nhân cho nên trong lòng
lại cảm thán.
Nghĩ đến đây. Bất giác thở dài nói với Hàn Hoán: “Thành Thái có ở bên.
Ngoài?”.
Bởi vì lần này chiến dịch tấn công toàn bộ quận Nhạn Môn, Trương Cường vẫn
chưa có sử dụng phi hành quân, lúc này nghe Trương Cường đột nhiên hỏi
tới Thành Thái, Hàn Hoán trong lòng cả kinh, vội vàng thật cẩn thận cười nói: “Thành Thái tướng quân ở thiên viện nghỉ ngơi, bệ hạ nếu là truyền triệu, nô tài lập tức đi truyền!”.
Nói xong, liền phải xoay người đi ra ngoài phòng.
Trương Cường nghe vậy lúc này mới nhớ tới, nơi đây không phải là trong cung
Hàm Dương, Thành Thái cũng không phải tùy giá hầu chỉ. Bất giác lắc đầu
nói: “Hay là đi truyền Mông tướng quân tới gặp trẫm đi!”.
Lần này truy kích tàn quân Lưu Bang Trương Cường cố ý phái Vương Bôn đi trước
đó là cố ý chèn ép Mông Điềm, trong lòng tuy rằng có chút không đành
lòng, nhưng là vẫn là chuẩn bị nâng Vương Bôn lên đến, cho hắn có được
thanh thế sóng vai cùng Mông Điềm, như thế mới có thể kìm chế lẫn nhau.
Chính mình cũng đỡ một chút tâm lực. Nếu không, một khi thế lực của Mông Điềm quá mức lớn mạnh, theo góc độ hoàng quyền mà nói, liền có thể trở
thành căn nguyên của triều thần tranh đấu gay gắt, một khi ảnh hưởng đến ổn định của hoàng quyền, làm trọng thần thu hút sự chú ý của người
khác. Nhất định phải đứng mũi chịu sào. Hy vọng Mông Điềm cũng có thể
hiểu được điểm thu lại mũi nhọn này.
Đây không phải là phương pháp hoàn hảo.
Đang suy nghĩ, chỉ nghe tiếng bước chân quen thuộc của Mông Điềm đã từ ngoài cửa truyền đến, Trương Cường vội vàng thu lại tâm tư, nhìn ra ngoài
cửa, thấy Mông Điềm đang đi nhanh vào cửa phòng, Nhìn thấy Trương Cường, chắp tay nói: “Bệ hạ, Mông Điềm diện kiến bệ hạ!”.
Trương Cường
chỉ vào tọa tháp bên dưới mình gật đầu cười nói: “Mông tướng quân ngồi
xuống đi, thời tiết rét lạnh, uống chén trà nóng cho ẩm!”.
Hàn Hoán ở bên cạnh lập tức đặt một chiếc bàn nhỏ trước người Mông Điềm,
mặt khác lại bưng lên trà nóng cười nhẹ nói: “Tướng quân đây là trà bệ
hạ thích uống nhất, chỉ là không biết khẩu vị của tướng quân”.
Mông Điềm biết Hàn Hoán luôn luôn được Trương Cường tín nhiệm nhất, mà người này có tương đối so với nội thị khác chính trực hơn rất nhiều, hơn nữa
lại là xuất thân thế gia vọng tộc, vì bị Triệu Cao hãm hại mới bị làm
nội hoạn, lúc này cũng vô cùng kính trọng, nghe vậy gật đầu cười nói:
“Khó được Hàn công công tự tay dâng trà, Mông Điềm thật cảm thấy hổ
thẹn!”.
Hàn Hoán ánh mắt chợt lóe, im lặng cười cười nói: “Tướng
quân không cần khách khí, Hàn Hoán thân phận hèn mọn, được tướng quân
kính trọng như thế, thật áy náy vô cùng!”.
Trương Cường nhìn hai
người, gật đầu thở dài: “Mông tướng quân không cần khách khí như thế,
Hàn Hoán đáng tiếc thân bị tàn tật, bằng không tất là một viên tướng
tài!”.
Hàn Hoán thật không ngờ Trương Cường tán dương chính mình
như thế, nhất là trước mặt Mông Điềm Đại tướng quân như vậy, không khỏi
có chút nghẹn ngào, quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu nói: “Bệ hạ, nô
tài thật sự không dám nhận bệ hạ bình luận như thế!”.
Trương Cường cười cười, lơ đãng gật đầu nói: “Đứng lên đi, chỉ cần tận tâm làm tốt việc của mình là được, không cần như thế!”.
Hàn Hoán nghe vậy, lúc này mới lau nước mắt đứng lên, cẩn thận thối lui đến cửa phòng, không quấy rầy Trương Cường và Mông Điềm bên trong.
Nhìn mặt của Mông Điềm không chút thay đổi, Trương Cường cười gượng một
tiếng, gật đầu nói: “Phái đại quân tiếp viện đã đuối tới hay chưa, tình
hình Vương Bôn ở bên kia như thế nào?”.
Mông Điềm nghe vậy giọng
cung kính nói: “Năm vạn tàn quân Lưu Bang và sáu vạn tinh binh Hung Nô,
đã bị hai mươi vạn quân Vương Bôn vây quanh ở núi Bạch Đăng, lần này sau khi phái ra mười vạn tinh binh tiếp viện, nhất định có thể một trận
chiến lấy được núi Bạch Đăng, bắt giữ Lưu Bang!”.
Trương Cường
nghĩ đến bên người Lưu Bang lúc này còn có Hàn Tín và Trương Nhĩ hai tên phụ tá cực kỳ đắc lực, trong lòng cũng không tin tưởng giết chết Lưu
Bang được bao nhiêu, dù sao chỗ lợi hại của hai vị danh nhân lịch sử
này, Trương Cường trong lòng rõ ràng nhất.
Lúc này không khỏi lắc đầu nói: “Lưu Bang luôn luôn giả dối, Hàn Tín lại dùng binh như thần,
ba mươi vạn đại quân, chỉ sợ cũng khó có thể bắt giữ Lưu Bang. Chỉ là hy vọng không cần kéo dài, trận chiến này kéo dài quá lâu rồi!”.
Mông Điềm vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Trương Cường không có tin tưởng như
vậy, tuy rằng không bằng lòng với ý tường của Trương Cường, nhưng cũng
vẫn gật đầu nói: “Bệ hạ yên tâm, sau cuộc chiến này, Lưu Bang không còn
chỗ cư trá, muốn tiêu diệt liền sẽ không khó khăn như thế!”.
Trương Cường nhìn mấy tập tấu chương, ảm đạm nói: “Trẫm không thể tự mình đến
đưa tiễn Phùng lão Thừa tướng, thật sự rất là bất an!”.
Mông Điềm ngày đó cũng được Phùng Khứ Tật bảo vệ, lúc này cũng cảm động lây,
không khỏi gật đầu nói: “Vi thần thâm chịu đại ân của Thừa tướng, cũng
không thể báo đáp, trong lòng cũng vô cùng khổ sờ”.
Trương Cường
gật gật đầu nói: “Chỉ có bình định thiên hạ Đại Tần, mới có thể cảm thấy an ủi Thừa tướng, sau này còn muốn dựa vào tướng quân khai chiến cùng
Hung Nô, tướng quân còn phải lập công huân cho Đại Tần ta mới được!”.
Mông Điềm giương mắt nhìn thoáng qua Trương Cường lúc này mới gật đầu thở
dài: “Bệ hạ, vi thần tuổi đã lớn, gia nghiệp điêu linh, có tâm cáo lão
hồi hương, an tâm khôi phục lại gia nghiệp một lần nữa, mong rằng bệ hạ
ân chuẩn!”.
Trương Cường nghe vậy liền biết Mông Điềm kinh nghiệm quan trường chìm nối, đã rõ ràng nhận ra dụng ý của mình, trong lòng
thầm than, trên mặt lại kinh ngạc nhìn Mông Điềm nói: “Tướng quân là vì
lần này trẫm phái Vương Bôn truy kích Lưu Bang, nên hiểu lầm?”.
Mông Điềm cả người chấn động, vội vàng chắp tay nói: “Mông Điềm chỉ muốn nghi một chút, tuyệt không dám hiểu lầm bệ hạ!”.
Trương Cường gật đầu thở dài: “Vương Bôn đích xác là danh tướng còn lại của
Đại Tần ta ngoài tướng quân ra, cho nên trẫm mới hy vọng hắn có thể có
biểu hiện, ngày sau bình định Hung Nô trẫm phải dựa vào hai người các
ngươi!”.
Mông Điềm nhìn hai mắt trong suốt của Trương Cường kia,
có chút kinh ngạc: “Bệ hạ ý là bình định Hung Nô, chẳng lẽ là muốn chinh phục hoàn toàn Hung Nô?”.
Trương Cường ánh mắt lạnh lùng, ngửa
đầu cười nói: “Chẳng những phải hoàn toàn tây trục Hung Nô, còn muốn thu phục tất cả bộ lạc Tây Vực, khai thông’ con đường Tơ lụa để cho thương
nhân của Đại Tần dùng tơ lụa và lá trà đổi hương liệu và trân bảo La Mã
quay về Đại Tần, tơ lụa là thứ yêu quý nhất của người La Mã, ha ha ha
ha...”.
Mông Điềm nghe vậy vừa mừng vừa sợ, bất giác thất thanh
nói: “Không biết quốc gia nào xưng là ‘La Mã’, chẳng lẽ là sinh nhiều
ngựa? Nếu là quà thực có ngựa quý hiếm thấy, thì thật đáng đánh một
trận!”.
Trương Cường bị lời nói của Mông Điềm làm cho ngớ người,
mới nhớ tới chỗ giống nhau của “La ngựa” cùng “La Mã”, bất giác bật cười nói: “Tướng quân, phương Tây nhiều không chỉ có chiến mã, còn có vô số
bảo tàng chờ tướng quân đi chinh phục, đến lúc đó Đại Tần mới xem như
thật sự là Đại Tần! Ha ha ha ha...”.
Mông Điềm nghe vậy ánh mắt
hổ bừng lên, sau một lúc lâu, mới nặng nề mà chắp tay nói: “Bệ hạ, Mông
Điềm nguyện vì bệ hạ tiến về tây chinh phục La Mã!”.
Trương Cường gật gật đầu, đang muốn mờ miệng, chỉ nghe Hàn Hoán ở ngoài cửa bẩm tấu nói: “Bệ hạ, núi Bạch Đăng cấp báo!”.
Vừa dứt lời, liền nghe ngoài cửa một gã thân vệ Vương Bôn cầm trong tay một tin cấp báo cắm ba cái lông chim quỳ trên mặt đất lớn tiếng nói: “Khởi
bấm bệ hạ, Vương Bôn tướng quân đã tiêu diệt toàn bộ quân đội Hán Hung
trên núi Bạch Đăng! Chính là... Lưu Bang dẫn dắt hơn ba nghìn người cải
trang phá vây, sau khi cùng với bốn vạn quân đội Hung Nô tới trợ giúp
gặp nhau, đã theo Hung Nô lui về chỗ sâu trong đại mạc!”.