Vào lúc canh 3, gió rét căm căm, quân Tần
được cung cấp áo bông nên không hề bị ảnh hưởng bởi thời tiết lạnh giá,
còn quân Hán vật tư thiếu thốn, vừa lạnh vừa đói, sĩ khí xuống thấp đến
cực điểm.
Tin phấn chấn duy nhất của quân Hán chính là mười vạn
quân Hung Nô đang trên đường đến cứu viện, đó cũng là cứu cánh tinh thần vực dậy tấm thân rệu rã của các binh sĩ.
Trống trận nổi lên,
quân Hán vội bày đội hình phòng thủ quen thuộc, trong vòng nửa tháng
công thành dồn dập, hai mươi vạn trong thành đã tổn thất chỉ còn mười
sáu vạn, lúc này số binh sĩ còn khả năng chiến đấu không quá mười bốn
vạn, đối mặt với hai mươi vạn quân Tần tấn công dữ dội, gần như toàn bộ
quân Hán đều được điều động đến cửa nam bị tấn công mạnh nhất.
Dưới ánh trăng, quân Tần tràn lên như thác lũ, mấy trăm cỗ chiến xa lao hùng hục về phía trước, chiến kỳ phấp phới trong gió, tiếng trống trận xuyên thủng màng nhĩ, tiếng la hét chém giết thảm khốc, tất cả tạo nên một
chiến trường địa ngục trần gian lúc nửa đêm.
Phía sau trận địa
quân Tần, mấy mươi cỗ xe bắn đá lớn đang phóng ào ạt từng quả đạn dầu to dùng vào thành, ngọn lửa bùng cháy dữ dội theo cơn gió.
Lúc này, ở tường thành phía bắc, một đội tử sĩ mặc áo đen đang lắp dây thừng vào móc câu bắn lên tường thành, do tường thành quá cao, phải bắn đến mười
mấy lần mới bám được vào tường thành, quân Hán đang tập trung phòng thủ
cửa nam, phía bắc chỉ còn số ít binh sĩ canh gác, trong màn đêm tối
mịch, tiếng sột soạt khe khẽ không hề đánh động quân thủ thành.
Một trăm binh sĩ Đại Tần nhanh nhẹn leo lên tường thành, rút trường kiếm
tiêu diệt gọn tốp lính gác, sau đó hỗ trợ các binh sĩ khác leo lên, chỉ
mất mười mấy phút, toàn bộ năm ngàn tử sĩ đã thuận lợi đột nhập vào
thành.
Chỉ huy đội tử sĩ lần này là Bành Việt đang khao khát lập
công, sau khi đột nhập thành công, Bành Việt liền dẫn quân lặng lẽ áp
sát phủ quận thủ theo chỉ dẫn trong tấm bản đồ của Trần Thiện.
Trong phủ quận thủ, Lưu Bang thấp thỏm ngồi trên ghế, bên cạnh là Lã hậu sắc
mặt trắng bệch, sau lưng Lã Trĩ có một bé trai khoảng tám tuổi.
Chợt nghe Lưu Bang tối sầm mặt nói: “Lần này Hàn Tín dám giấu ta bí mật liên lạc với Hung Nô, người này quá quyết đoán, sau này e rằng không thế
cùng hưởng phú quỷ được!”.
Lã Trĩ âu yếm vuốt tóc bé trai, nói nhỏ: “Doanh nhi đừng sợ, có mẫu thân ở đây, đừng sợ!”.
Lưu Bang nhìn vào vợ con, cười chua chát nói: “Nay tuy có viện binh Hung Nô nhưng cũng không thể quá lạc quan, hơn nữa dân man di Hung Nô không
đáng tin, chúng bắt Lưu Bang này đi đổi lấy ngọc ngà châu báu của Tần
vương cũng rất có khả năng”.
Lã Trĩ nhíu mày nói: “Hay là để
thiếp và Doanh nhi ở lại Thiện Vô, lão gia cùng đại quân rút về mạc bắc, chỉ cần lão gia giữ được tính mạng là còn hy vọng, thiếp và con chịu
chút khổ cực cũng đáng, tránh liên lụy đến lão gia”.
Lưu Bang lập tức lắc đầu: “Nàng ở lại đây lỡ rơi vào tay Tần vương thì...”.
Lã Trĩ thở dài nói: “Lỗ Nguyên vừa hạ sinh hoàng tử giúp Tần vương, thiếp.
Nghĩ Tần vương chưa chắc đã hạ độc thủ, thiếp muốn mạo hiểm ở lại, nói không chừng còn có thể thừa cơ hội hành động”.
Lưu Bang vừa định lên tiếng, chợt nghe bên ngoài tiếng hét vang trời, vội
bước ra ngoài phủ xem thử, chỉ thấy một tên thân binh hốt hoảng chạy vào thông báo: “Chúa công, một đội tử sĩ của quân Tần thừa lúc quân ta
chống trả ở cửa nam đã dùng dây thừng leo lên tường thành phía bắc, đại
tướng quân sợ không thể tử thủ đến lúc viện binh đến nên phái tiểu nhân
đến đây, xin chúa công đột phá vòng vây từ Đông môn, tướng quân sẽ dốc
toàn lực yếm trợ chúa công rời khỏi”.
Lưu Bang biết ngay tình
hình không hay, vội mặc giáp vào người, chạy đến trước mặt Lã Trĩ căn
dặn: “Thích Co đã có mang, ta giao nàng ấy cho nàng. Ài!”.
Lã Trĩ rơm rớm nước mắt, vẫn cố giữ bình tĩnh nói: “Lão gia hãy yên tâm! Chuyện trong nhà thiếp tự biết lo liệu”.
Lưu Bang nghiến răng nói: “Ta ra ngoài chiến đấu một trận đã, chưa chắc
phải rời khỏi ngay đêm nay, nàng và Doanh nhi hãy bảo trọng!”.
Dứt lời, Lưu Bang xông thẳng ra ngoài không hề ngoảnh đầu nhìn lại. Lã Trĩ
nhìn theo bóng lưng Lưu Bang rời khỏi, lặng lẽ dẫn Lưu Doanh quay vào
trong.
Lúc này, thành Thiện Vô trở nên hỗn loạn, Lưu Bang dẫn
theo hai ngàn thân binh vừa xông ra khỏi phủ, chỉ thấy vô số tử sĩ mặc
áo đen xông thẳng vào mình, hét to một tiếng, vung kiếm nghênh chiến.
Bành Việt chưa từng gặp mặt Lưu Bang, vốn định dẫn quân tấn công thẳng vào
phủ quận thủ, chợt nghe một binh sĩ quân Hán hét to: “Chúa công mau lui
về Đông môn, thuộc hạ sẽ giữ chân quân địch!”.
Bành Việt phấn
chấn tinh thần, biết Lưu Bang đang ở trước mặt, nóng lòng lập công, vung kiếm chém phăng vài tên quân Hán, dõng dạc hô to: “Tất cả xông lên, lấy được thủ cấp Lưu Bang sẽ được trọng thưởng!”.
Quân Tần nghe lệnh ùa vào tấn công mãnh liệt, hai ngàn thân binh của Lưu Bang chống đỡ
không nổi, đang lúc tình thế nguy ngập, Phàn Khoái đích thân dẫn ba vạn
quân kéo đến chi viện, y vừa nhận được lệnh của Hàn Tín phải liều chết
bảo vệ Lưu Bang rút lui khỏi Đông môn, liền dẫn theo ba vạn quân của
mình đến ứng cứu.
Thấy Lưu Bang bị vây giữa đám tử sĩ quân Tần,
Phàn Khoái gào to một tiếng, vung kiếm chém về phía Bành Việt, Bành Việt đành bỏ Lưu Bang lại, lách người né tránh, đâm kiếm đánh trả.
Lưu Bang thừa cơ trốn chạy, Bành Việt để vuột con mồi, tức giận chém bay
hai tên kỵ binh quân Hán, thúc ngựa đuối theo hướng Lưu Bang bỏ chạy.
Trương Cường khoác cẩm bào trên người, đứng trên đồi cao nghiêm mặt theo dõi
trận chiến, sau lưng hắn là Hàn Hoán cùng quân cấm vệ đề cao cảnh giác
canh gác xung quanh. Nghe tiếng trống trận dùng dùng và tiếng chém giết
phá tan màn đêm tình mịch, Trương Cường mong sớm đạt được chiến thắng,
hắn đang đợi tin từ tường thành phía bắc Thiện Vô truyền về, nếu mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch thì thắng lợi đêm nay mới có thế đảm bảo.
Đang lúc suy nghĩ, chợt nghe tiếng vó ngựa hối hả tiến gần, vừa định hét
hỏi, giọng nói quen thuộc của Mông Điềm đã phấn khích vang lên: “Bệ hạ,
đã chiếm được thành Thiện Vô, quân Hán đã rút lui hết về hướng Đông môn, quân ta đang tiêu diệt mấy vạn quân địch còn lại trong thành, đại sự đã thành!”.