Một bên doanh trại, binh sĩ rát khỏi chiến trường đang ngồi trong doanh địa của mình, trầm mặc dùng cơm
sáng, không khí vô cùng trầm trọng. Trận đầu thất lợi, không chỉ binh sĩ chết trên sa trường mà ngay cả tướng lĩnh cũng phải chịu sự trách phạt
tương ứng, hơn nữa lần này hoàng đế ngự giá thân chinh, trận đầu thất
lợi, nếu hoàng đế nổi giận, thì không biết hậu quả nghiêm trọng tới mức
nào, vì vậy trong lòng ai nấy đều thắc thỏm lo âu.
Thảnh Thiện Vô còn dễ thủ khó đánh hơn trong tưởng tượng cũng đã ảnh hưởng trầm trọng
lên tinh thần của binh sĩ tham gia đợt công thành chiến thứ hai, rốt
cuộc ai cũng đều không muốn mình sẽ là xác chết lạnh lẽo nằm dưới tường
thành. Bành Việt mang theo ba trăm cận binh, đang lo lắng thào luận với
hai tên Đô Úy bên cạnh về lần tấn công thứ hai, những người được chọn
vào đội ngũ giáp binh vòng đầu đến com do cận binh mang lên cũng chưa
kịp ăn.
Trương Cường chỉ dùng chút thức ăn đơn giản, nhìn thấy
Vương Bôn gần một năm còn chưa gặp lại, Vương Bôn vẫn bộ dạng đó, nhưng
thần sắc đã thêm phần trầm định, nói năng cũng cẩn trọng mấy phần, xem
ra là đã rất chặt chẽ cần trọng hơn nhiều.
Trương Cường cười nhìn Vương Bôn trước mặt, gật đầu: “Đại quân đã thành công bao vây thành,
tướng quân không cần phải căng thẳng thế”.
Vương Bôn nhìn Mông
Điềm thần sắc đang rất nghiêm trọng, thận trọng chắp tay bẩm: “Bệ hạ, vi thần đang lo, trận này không dễ đánh, cho nên...”.
Trương Cường
nghe thấy thế gật đầu than: “Hàn Tín là mãnh tướng hiếm có, mặc dù danh
khí không bằng hai vị tướng quân, nhưng cũng không được coi nhẹ, xem ra
phải nghĩ cách khác mới được”.
Mông Điềm đứng bên cạnh đưa mắt
nhìn lá cờ chiến tung bay trên tường thành, hùm một tiếng rồi quay lưng
sang nói với Trương Cường: “Bệ hạ cả đêm chưa ngủ, lại hành quân đường
trường xa xôi, nên đi nghỉ sớm đi, hôm nay thời tiết ẩm ướt, nếu ảnh
hưởng đến long thể, là tội của Mông Điềm rồi”.
Hàn Hoán nghe thấy thế vội bẩm: “Bệ hạ nên về trướng nghỉ ngơi đi”.
Trương Cường cười, lắc đầu: “Không có gì, đợi sau khi đợt tấn công lần hai kết thúc, trẫm sẽ đi nghỉ, chiến trường thế này, ngươi bảo trẫm an tâm nghỉ ngơi được sao?”.
Nói xong nhìn Mông Điềm, gật đầu: “Hiện nay đối phương cố thủ trong thành không chiến, rõ ràng là muốn tránh mấy trận
bắt đầu, làm nhụt nhuệ khí đại quân, chúng ta càng phải tăng cường tấn
công, tuy nhiên rốt cuộc phải đánh thế nào, thì phải giao cho hai vị
tướng quân, trẫm chỉ có thể khích động sĩ khí mà thôi”.
Nói đến
đây, một con ngựa khẳn phóng như điện xẹt từ trên núi phóng đến, kỵ sĩ
trên ngựa mặc áo quần cẩm vệ, nhìn thấy tình hình như thế, Mông Điềm
thầm ngạc nhiên nhất định là Hàm Dương xảy ra chuyện gì, tâm trạng trở
nên căng thẳng không yên.
Đang lúc suy nghĩ thì kỵ sĩ kia người
mướt mồ hôi thúc ngựa đến trước mặt Trương Cường, chưa đợi chiến mã đứng vững đã lao xuống quỳ nói lớn: “Bệ hạ, cấp bào từ Hàm Dương”.
Trương Cường khẽ giật mình, hiện nay những việc trong triều đều đã đi vào quỹ
đạo dưới sự phò tá của tam công, bản thân là hoàng đế mới có thể rát
thân để ngự giá thân chinh, trước đây trong phim và tiểu thuyết thường
nhắc đến cần chính của hoàng đế Triều Thanh, kỳ thực đến thời đại này
mới hiểu được, ngoài việc triều Thanh ra quyền lực của tể tướng cũng rất lớn, hoàn toàn có thể tự chủ vận hành cơ cấu hành chính, điểm này hoàn
toàn khác với triều Thanh mà đại quyền hoàn toàn nằm trong tay hoàng đế, lúc này mới hiểu, nguyên nhân vì sao mà dù có những triều đại hoàng đế
hai mươi năm không màng triều chính mà bộ máy quốc gia vẫn vận hành như
bình thường.
Kỳ thực, trong thời đại này, mặc dù hoàng quyền bị
giao phó cho địa vị tối thượng nhưng quyền lợi mà chính quyền của tế
tướng và tam công vận hành cũng không bị hạn chế nhiều, đây chính là
nguyên nhân mà Tần Thủy Hoàng dù ngự giá thiên hạ nhưng cũng không ảnh
hưởng đến triều chính. Thêm nữa, Trương Cường sau này lại điều chỉnh
quyền hạn trong triều, khiến cho tam công do chế độ do Tiêu Hà đứng đầu
dần đi vào chính quy, có đất rộng đế xử lý việc triều chính, nếu không
phải là những chuyện liên quan đến an nguy quốc gia, thì Tiêu Hà không
dễ dàng gì mà cấp báo mình.
Nghĩ đến đây, bất giác nhíu mày nói: “Nói đi, có chuyện gì?”.
Tên cấm vệ nhìn thấy Trương Cường người đầy mồ hôi nói: “Bệ hạ, Lưu mỹ nhân đã sinh hạ được hoàng tử cách đây ba ngày, Tiêu thừa tướng lệnh cho
tiểu nhân nhanh chóng cấp báo bệ hạ, Thừa tướng nói, tin tức này nói
không chùng sẽ giúp ích cho bệ hạ, vì vậy lệnh cho tiểu nhân ngày đêm
lặn lội cấp tốc đến báo”.
Trương Cường lúc này có chút chưa kịp
định thần, Vương Bôn và Mông Điềm nhìn nhâu lập tức quỳ xuống nói: “Vi
thần chúc mùng bệ hạ”.
Trương Cường mới nghĩ ra, nay Lỗ Nguyên
quả nhiên đã sinh hạ hoàng tử, với cục diện hiện nay, tin này không nghi ngờ gì nữa có thể giúp quân Tần trong việc ảnh hưởng đến lòng quân quân Hán, thậm chí tâm lý của Lưu Bang cũng chịu ảnh hưởng không nhỏ.
Nghĩ đến đây mới chậm rãi gật đầu nói: “Thừa tướng còn dặn dò gì không?”.
Tên vệ quân kia do dự một lát rồi bẩm: “Hai vị hoàng tử đều bình an, nhưng
tâm trạng mỹ nhân nương nương u sầu, còn lại không có gì nữa”.
Trương Cường thầm thở dài, gật đầu: “Ngươi đi nghỉ ngơi đi, khi về nhớ mang
theo bản tấu trẫm đã phê xong, chuyện trong triều đã có thừa tướng xử
lý”.
Tên cấm vệ kia đáp một tiếng rồi bẩm: “Thừa tướng muốn tiểu
nhân bẩm với bệ hạ, mỹ nhân nương nương sức khỏe không tốt, bệ ha có
phong thường gì không, nhằm an ủi xoa dịu?”.
Trương Cường nghĩ,
gật đầu than: “Hãy thưởng cho một trăm lạng vàng, chuyện tấn phong do
hoàng hậu lo liệu, lệnh cho nàng lo điều dưỡng sức khỏe là được”.
Tên cấm vệ kia nghe thế nhìn Trương Cường, sau khi hành lễ liền kính cẩn lui.
Ra.
Mông Điềm tiến lên bẩm: “Bệ hạ định xử lý chuyện này như thế nào?”.
Trương Cường nghe thấy trong lòng thầm cười gượng một tiếng, Lỗ Nguyên từ khi
vào cung Tần đã chủ định một kết cục bi kịch, chỉ là không ngờ kết cục
đó lại diễn ra nhanh chóng như thế, đúng là khiến cho người ta không
biết phải làm sao.
Nhìn thấy sắc mặt Trương Cường không tốt,
Vương Bôn mặc dù không kìm được nhưng vẫn rất cần trọng chắp tay thưa:
“Vi thần chúc mừng bệ hạ sinh được hoàng tử, bất luận thế nào, đều là
chuyện vui, bệ hạ nên triệu cáo toàn quân chúc mừng, nhân đó có thể kích thích được sĩ khí”.
Mông Điềm nghe thấy thế lập tức đưa mắt nhìn Vương Bôn, Vương Bôn đón ánh mắt của Trương Cường, cười không ra tiếng, dường như cảm giác được ánh mắt phức tạp khó nói hiện ra trong mắt Mông Điềm.
Trương Cường nghe xong đưa mắt nhìn Vương Bôn, ánh mắt sắc nhọn đó khiến Vương Bôn toàn thân ớn lạnh, đang định mờ miệng thì nghe
thấy Trương Cường nói: “Tất cả theo kế hoạch mà làm, kế hoạch tấn công
không thay đổi, nhưng lập tức tuyên bố sẽ phong thường một nghìn tiền
cho những binh sĩ tham gia chiến đấu, coi như là chúc mừng”.
Vương Bôn và Mông Điềm nhìn nhau đồng thanh đáp: “Tạ ơn bệ hạ”.
Vương Bôn mặc dù thân là võ tướng, nhưng luôn đa mưu túc trí lại nhận được di huấn sâu sắc của Vũ thành hầu, từ sau khi quay về Tần quốc đảm nhiện
tướng quân, bèn thận trọng hơn, đặt sự cảm kích và tôn trọng dành cho
Trương Cường vào tận sâu đáy lòng, lặng lẽ thực hiện tốt những việc mà
Trương Cường giao phó.
Lần này nghe thấy quân tình cấp bách bí
mật lên phía bắc, lại thêm ba ngày ba đêm chưa nghỉ ngơi, dẫn theo mười
vạn đại quân từ Hàm Đan cấp tốc tiến lên Nhạn Môn, nhìn thấy Trương
Cường gần một năm chưa gặp, thấy hoàng đế càng ngày càng trường thành,
trong lòng cảm thấy vô cùng cảm kích, luôn luôn tràng điệp hình ảnh của
Trương Cường và Tử Anh trên tất cả, sau đó lại tự chúc mừng mình ngày đó đã quyết định theo Mông Điềm quay về Hàm Dương.
Nhìn thấy ánh
mắt nghiêm trọng của Mông Điềm và Vương Bôn, Trương Cường gật đầu, quay
lưng đi đến trước cửa trướng, đón ánh ban mai mới lên, hít một hơi sâu
gió núi, miễn cưỡng bình tĩnh lại, nói: “Chuẩn bị đợt tấn công thứ hai”.
Mông Điềm và Vương Bôn gật đầu đồng thanh đáp: “Vi thần rõ”.
Trong thành Thiện Vô, sau khi đợt tấn công thứ nhất vừa kết thúc Lưu Bang mặc áo giáp nặng, vừa đi vào trong thủ phủ huyện, còn chưa kịp còi chiến
giáp ra, đã không kìm được sự vui mừng trong lòng cười: “Tần vương ngự
giá thân chinh, cũng chỉ là thế thôi, ha ha...”.
Cùng đi với hắn
là Trương Nhĩ lúc này cũng đang mặc áo giáp, đi sát ngay sau Lưu Bang,
mặc dù không vui mừng điên cuồng như Lưu Bang nhưng cũng không giấu được vẻ vui mừng.
Nghe thấy Lưu Bang không cách gì khống chế được sự
hoan hỉ, Trương Nhĩ thận trọng nhắc: “Tuy trận tấn công đầu ta thắng
nhưng không phải là lúc chúc mừng, chúng ta không thể qua loa đại ý
được”.
Lưu Bang gật đầu nói: “Không sai, điều này ta hiểu, thừa tướng có thể yên tâm”.
Ba ngày trước Lưu Bang hạ lệnh phong cho Trương Nhĩ làm thừa tướng, Trần
Dư làm ngự sử, Hàn Tín là quốc úy, chính thức xây dựng tập đoàn chính
trị nhỏ của mình, cũng có hình có vẻ, thiết lập bách quan, mặc dù chỉ có 26 văn quan và 39 tướng lĩnh các cấp, nhưng là chim sẻ tuy nhỏ nhưng
ngũ tạng câu toàn.
Lưu Bang vừa dứt lời, thì nghe thấy tiếng bẩm cung kính: “Bái kiến đại vương”.
Đưa mắt nhìn ra thì thấy Trần Dư và Hàn Tín cùng nhau đi đến, hai người đều mặc chiến giáp uy phong lẫm liệt, người vừa nói chính là ngự sử Trần
Dư.
Nhìn thấy hai người đi đến Trương Nhĩ khẽ biến sắc mặt, miễn cưỡng cười: “Công lao hai vị hôm nay không nhỏ”.
Trần Dư hừm một tiếng, không để ý đến Trương Nhĩ mà chắp tay bẩm với Lưu
Bang: “Quân Tần dưới thành đang chuân bị tấn công đợt hai, xem ra hôm
nay quân Tần dường như định thăm dò rồi lui quân, loại bom cháy kia quả
thực mang lại cho chúng ta sự đe dọa rất lớn, thừa tướng nên sớm nghĩ ra biện pháp gì đó”.
Lưu Bang nhìn Trương Nhĩ sắc mặt âm u nói:
“Lời Trần Dư rất có lý, thừa tướng nên sớm nghĩ ra đối sách, nếu không
thương vong của chúng ta rất lớn, đây vẫn là phi hành quân mà Tần vương
chưa từng sử dụng, nếu không quà thực khó mà đánh thắng lần tấn công thứ hai này”.
Trương Cường vội khom mình nói: “Loại dầu đốt này được khai thác trong giếng của vùng Tứ Xuyên, sản lượng không nhiều, khả
năng Tần vương không thể dùng quá nhiều thứ này, tuy nhiên vi thần sẽ
nhanh chóng tìm ra cách để giải quyết”.
Lưu Bang nghe xong than:
“Bản vương nay đã tự lập thành vương, nếu hôm nay quả thực có thể thành, thì các vị chính là nguyên huân khởi quốc của đại Hán, hy vọng mọi
người bỏ ân oán cá nhân, nhân loạn thế này lập công”.
Hàn Tín nghe thế chắp tay nói: “Đại vương anh minh, Hàn Tín thề chết cũng sẽ phải thắng trận này”.
Lưu Bang gật đầu than: “Mọi chuyện phải nhờ vào mọi người, ân oán trước đây tạm thời xóa bỏ, trước mắt chúng ta bây giờ là cường địch chung”.
Lời vừa dứt, thì nghe tiếng trống trận bên ngoài, lần tấn công thứ hai của Đại Tần bắt đầu rồi.