Tháng năm giữa mùa hạ, đúng là thời kỳ mùa
hè nóng bức khó chịu, lúa gạo Giang Nam đã chín, Quận Nhạn Môn ở phương
Bắc của bản đồ Đại Tần vẫn là cảnh tượng cuối xuân bởi vì vừa mới xuống
mấy trận mưa nhỏ, cỏ dại hạn hán mượn nước mưa hiếm có sinh trường rất
nhanh, giống như là trong một đêm, màu xanh biếc nộn nộn liền phủ kín
đại địa.
Tường thành cao lớn trong quận Nhạn Môn đắm chìm trong
gió Đông ấm áp, mưa nhỏ xuống không khí mang theo một vẻ ướt át hiếm có, khiến cho phương bắc vốn dĩ khô ráo lại có vài phần hương vị Giang Nam.
Quận Nhạn Môn sớm nhất là do nước Triệu xây dựng thời Chiến quốc, để ngăn
cản Hung Nô phương bắc quấy rầy, Triệu tướng Lý Mục, một trong tứ đại
danh tướng của Chiến quốc đã từng đóng ở đây nhiều năm. Nhạn Môn Quan uy danh hiển hách cũng bởi vậy mà có tiếng, Tần Thủy Hoàng mười ba năm
trước đã đưa vào bản đồ Đại Tần.
Lúc này, trong phủ quận thủ, một bữa yến hội phong phú vừa mới bắt đầu, Lưu Bang lúc này đã năm mươi
tuổi, tại thời đại này xem như đã già. Tuy qua nhiều năm chinh chiến,
nhưng bên ngoài thoạt nhìn không có vẻ già.
Trong đại sảnh cũng
không rộng lắm đặt ba bàn, phân biệt là Lưu Bang và Lữ Hậu trên cùng,
hai bàn phía dưới phân biệt là Đại tướng quân Hàn Tín và Thừa tướng Trần Bình.
Bởi vì Lữ Hậu thuận lợi trở lại Quận Nhạn Môn, mang đến
tin tức Lỗ Nguyên mang thai, biết được Lỗ Nguyên được Tần vương sủng ái, biết Tần vương vẫn chưa khả nghi với mình, trát được cục đá ở trong
lòng. Mượn cơ hội Lữ Hậu tẩy trần bèn tổ chức yến hội, đến chúc mùng tin tức tốt làm người ta phấn chấn này.
Rượu quá ba tuần, đồ ăn quá
năm món. Lưu Bang hài lòng uống một hơi rượu ngon trong bình đồng cạn
sạch, lúc này mới hướng về ba người đang ngồi gật đầu nói: “Lỗ Nguyên
cuối cùng không phụ kỳ vọng, có thể mang cốt nhục Tần vương, làm chúng
ta cuối cùng vượt qua một khoảng thời gian nguy hiểm nhất. Hy vọng sau
này Tần vương sẽ tin tưởng chúng ta một ít ngày. Như vậy, đại sự của
chúng ta có thể bày mưu!
Trần Bình nghe vậy, buông chén rượu
trong tay, vuốt râu dài trước ngực, thong dong cười nói: “Y theo lời nói Tần vương, trước mắt cung phi mang thai bên trong Tần cung chỉ có Lỗ
Nguyên tiểu thư vị trí cao nhất, nếu sau này hoàng hậu và Tuệ phi vẫn
không có, mà Lỗ Nguyên tiểu thư có thể hạ sinh hoàng tử, rất có có thể
trở thành thái tử Đại Tần, nói không chùng cả nhà chủ công ngày sau có
thể hiển quý, Lỗ Nguyên tiểu thư nói không chùng ngày sau có thể là mẫu
nghi thiên hạ”.
Nói xong, đưa mắt nhìn thần tình vui sướng của
Lưu Bang, trịnh trọng chắp tay nói: “Chủ công nếu là nguyện ý an hưởng
phú quý cũng không phải là không có không thế. Chính là, phú quý này chỉ là nắm giữ trong tay người khác. Tất cả còn phải dựa vào ân sủng của
Tần vương”.
Không đợi Lưu Bang mờ miệng, Lữ Hậu liền lạnh lùng
nhíu mày nói: “Chẳng lẽ phụ thuộc vào thế này? Các vị đều lấy danh hiệu
anh hùng đương thời dưới thiên hạ, nếu là thật sự cam nguyện làm thần,
chẳng lẽ không phải làm người trong thiên hạ nhạo báng!”.
Hàn Tín vẫn trầm mặc không nói gì, bỗng nhiên chắp tay nói: “Nếu là chủ công
thật sự quyết định làm bản phận hoàng thân quốc thích, xin thứ cho Hàn
Tín cáo từ!”.
Trần Bình nghe vậy vội vàng chắp tay nói với Hàn
Tín: “Tướng quân chớ gấp. Việc trọng đại, quan hệ tới tính mạng của
chúng ta sau này, chủ công đương nhiên phải suy nghĩ kỹ”.
Hàn Tín gật đầu cười gượng nói: “Hàn Tín xuất thân nghèo hèn, khó được chủ công tín nhiệm, đương nhiên là phải đi theo chủ công. Chính là, Hàn Tín từng chịu khố chịu nhục, nếu là đi theo chủ công hàng Tần, nhất định không
thể tái tiếp tục đảm đương chức tướng quân này, nói không chừng, phải
chào từ biệt chủ công”. Nói xong, thần sắc ảm đạm nhìn Trần Bình, không
hề nói thêm cái gì.
Lưu Bang cẩn thận suy nghĩ một lát, Sau một
lúc lâu, mới quay đầu lại nhìn Lữ Hậu, khẽ gật đầu nói: “Kế hoạch bắc
tiến của chúng ta vẫn tiếp tục. Nếu là con trai Lỗ Nguyên thật sự có thể được lập thái tử, cả nhà Lưu thị dù sao tay cầm trọng binh, chắn giữ
Nhạn Môn, Tần vương nói không chừng sẽ càng thêm đề phòng, nếu là một
khi có gì nguy hiểm, chúng ta liền xuất binh bắc tiến. Tự bảo vệ mình.
Nếu là Tần vương cũng không muốn lập con trai của Lỗ Nguyên, hoặc là Lỗ
Nguyên hạ sinh công chúa, chúng ta liền vẫn tiến hành theo kế hoạch cũ.
Huống hồ con trai của Lỗ Nguyên mặc dù được lập làm thái tử, Tần vương
chỉ sợ cũng không muốn thấy chúng ta lớn mạnh, đến lúc đó nói không
chừng vẫn phải khởi binh phản Tần!”.
Nói tới đây, lạnh lùng nhìn
Trần Bình, Hàn Tín, gật đầu nói: “Hai vị một văn một võ, là huynh đệ
sinh tử Lưu Bang ta, Lưu Bang tuyệt không dám phụ, nghiệp lớn tương lai, còn phải dựa vào chư vị!”.
Nghe Lưu Bang nói như vậy, Trần Bình
hai mắt sáng ngời, trịnh trọng chắp tay nói: “Chủ công lòng mang chí
lớn, tương lai nhất định thành nghiệp lớn. Chúng ta hiện tại có binh lực hai mươi vạn, sau khi Triệu Vương quy hàng, hiện giờ chiến tướng hơn
mười tên, cũng có Hàn Tín, Trương Nhĩ, Trần Dư một đám chí sĩ hào kiệt,
chỉ cần cẩn thận mưu tính nhất định có được đền đáp xứng đáng!”.
Lữ Hậu nhìn thoáng qua Lưu Bang trầm tư, gật đầu nói: “Thân vương đã quyết định Bắc phạt quân Hung Nô, làm sao không phải là cơ hội của chúng ta
chư?”.
Trần Bình nghe vậy kinh ngạc nhìn thoáng qua Lữ Hậu, vui vẻ nói: “Tần vương sắp Bắc phạt quân Hung Nô?”.
Lữ Hậu gật đầu nói: “Ta chính là có được tin tức này, mới vượt bao gian
khổ vội vàng từ Hàm Dương chạy về, tên ngự y Tần vương phái tới kia đã
dàn xếp thỏa đáng, hiện giờ thùa dịp Tần vương còn đang chuẩn bị Bắc
phạt, chúng ta cũng phải làm lập tức hành động, nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng, tương lai Tần Hung quyết chiến, là cơ hội của chúng ta đã đến!”.
Trần Bình nghe vậy liên tục gật đầu, chỉ là trên mặt vẫn mang vẻ nặng nề,
suy nghĩ thật lâu sau mới nghi hoặc nói: “Tần vương bắc phạt quân Hung
Nô, lương thảo tuy rằng có thể bào đảm, nhưng nếu là chính diện khai
chiến cùng Hung Nô, số lượng chiến mã cần thiết thật kinh người, theo
thực lực của một nước Đại Tần trước mắt căn bản là không có khà năng
gánh vác, lời này của Tần vương có thể cố ý mê hoặc phu nhân. Trần Bình
cảm thấy được, việc này chúng ta còn phải bàn bạc kỹ hơn!”.
Lữ
Hậu biến sắc, bất mãn nói: “Tần vương luôn luôn gian giảo, làm việc khó
có thể nắm bắt, nếu nói vì chiến mã rất ít mà không thể khai triển cùng
Hung Nô, mọi người cũng quá xem thường Tần vương!”.
Lưu Bang nghe vậy, liếc mắt một cái, nhìn Hàn Tín và Trần Bình, gật đầu nói: “Tướng
hàng của Triệu Vương mang đến, còn rất thoải mái. Mười vạn đại quân đã
phái ra quan ngoại, toàn bộ điều trở về Quận Nhạn Môn, từ ngày hôm nay,
đã bắt đầu nghĩ tất cả biện pháp tìm kiếm lương thảo.
Nói tới
đây, do dự nhìn Trần Bình, nhíu mày nói: “Tự kiếm lương thảo cần âm thầm tiến hành, không thế kinh động quan viên khác trong nội cảnh, như thế
mong lang trang nghĩ một biện pháp thỏa đáng”.
Hàn Tín lúc này
chắp tay nói: “Theo giao tình của chủ công và Mặc Đốn Thiền Vu, tin tức
Tần vương bắc chinh có nên báo cho Mặc Đốn?”.
Lưu Bang lạnh lùng
cười: “Tin tức này, Mặc Đốn tất nhiên khó tin, nói không chừng còn ngược lại hoài nghi chúng ta có ý đồ khác, đến lúc đó thật sự hai mặt đều
không được, Lưu Bang ta không ngu xuẩn như vậy!”.
Hàn Tín cuối
cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng chắp tay nói: “Chuyện điều động
đại quân vẫn là giao cho Hàn Tín đi làm, Trần Dư dù sao cũng là người
của Triệu Vương, chúng ta nên phòng hắn một chút.
Lưu Bang vuốt
cằm nói: “Đúng vậy, việc này quyết định như vậy, mọi người nhanh đi
chuẩn bị, ta đi gặp ngự y của Tần vương phái tới, cũng dễ tránh được tai mắt”.
Hàn Tín và Trần Bình nghe vậy, đồng thời đứng dậy cáo từ, vội vàng mà đi.
Nhìn bóng dáng hai người đi xa, Lưu Bang bình thản lắc đầu thở dài: “Không
thể tường được hôm nay lại phải hy sinh cốt nhục để hoàn thành cái gọi
là nghiệp lớn hư vô mờ ảo này! Nghĩ đến Lỗ Nguyên, cảm thấy đau lòng...
Lữ Hậu thần sắc bình tĩnh trầm giọng nói: “Việc gì cũng đều phải trả giá
mới có thể đạt được, một việc có được hay không, phải xem hồi báo lớn
thế nào. Nếu là nghiệp lớn quà thực có thế thành, vì Lưu thị thiên thu
muôn đòi, Lỗ Nguyên hy sinh là đáng giá. Chỉ có người vĩnh viễn trên cao mới là an toàn nhất, nếu không chỉ có thể phụ thuộc, suốt ngày sinh
hoạt trong cẩn thận buồn thương qua ngày, nói không chừng ngày nào đó
lòng nghi ngờ của Tần vương nối lên, cũng có thể diệt tộc Lưu thị!”.
Lưu Bang bùi ngùi thở dài nói: “Lời nói của phu nhân, ta đương nhiên biết,
chỉ là không chịu nhẫn. Nếu là nghiệp lớn ngày sau có thể thành, Lỗ
Nguyên được an toàn, lúc đó có thể bù đắp cho nó!...
Cung Hàm
Dương, trong tẩm điện, Trương Cường còn đang đọc tấu chương của Tiêu Hà
dâng lên, bởi vì “Quốc trái” chính thức thi hành, hơn nữa lúa gạo của
phía nam và Thục đã lần lượt chín, lương thảo dự trữ quốc khố đã càng
ngày càng nhiều, ngoài thỏa mãn tiêu hao cho năm mươi vạn đại quân trong kế hoạch bắc chinh Hung Nô ra, lương thảo trong quốc khố cũng dần dần
đầy đủ hơn.
Chẳng những kế hoạch dụng binh của Trương Cường có
thể thực thi, ngay cả một số thứ dân bởi vì mấy năm liên tục chiến loạn
và tài hóa mà trôi giạt khắp nơi đều được triều đình cứu tế, ở phương
diện lớn chẳng những cứu vãn được danh dự của triều đình, càng thêm ảnh
hưởng đến thái độ của thứ dân vốn đã trải qua nền chính trị hà khắc và
chiến loạn cuối đòi Tần. Thứ dân của bày thành bắt đầu an tâm sản xuất,
thừa nhận sự thống trị của Đại Tần từ tâm lý, khiến cho kinh tế bắt đầu
nhanh chóng khôi phục và phát triển.
Nhìn thấy tấu chương về tình hình thu thuế của các nơi như tuyết rơi bay đến trên bàn, Trương Cường
thật sự cảm khái vô hạn, nghĩ đến đế quốc Đại Tần đầy tàn tích trong
lịch sử, cùng với sự sụp đổ của nó, làm cho Trương Cường không khỏi cảm
thấy một sự tự tin mạnh mẽ chưa tùng có. Chỉ là bởi vì lịch sử của thời
này đã hoàn toàn thay đổi, những hiểu biết từ tương lai của mình đã ngày càng không thế dựa vào, hiện tại có thế dựa vào chỉ là kinh nghiệm và
tri thức nhiều hơn so với người của thời đại này hơn hai ngàn năm.
Nhìn từng bức tấu chương trên bàn Trương Cường quả nhiên rất vui mừng, nhìn
đế quốc chính mình tự tay cửu vãn từ cái chết kề cận, kiệt lực cường
mạnh dần dần trường thành, cảm giác thành tựu này quả nhiên là không gì
sánh kịp.
Đang miên man suy nghĩ hết sức, chỉ nghe Hàn Hoán cúi đầu bẩm tấu nói: “Bệ hạ, Lưu mỹ nhân ở ngoài điện cầu kiến”.
Trương Cường nghe vậy, trong lòng rang động, gật đầu nói: “Lỗ Nguyên.
Vào đi”.
Vừa dứt lời, liền gặp Lỗ Nguyên mặc y phục gấm lụa màu hồng nhạt, được hai
cung nữ nâng đỡ, chậm rãi đi vào trong điện, bởi vì có bầu đã hơn năm
tháng, eo lưng đã có thể nhìn thấy được.
Nhìn thấy Trương Cường
trên ngự tháp đang mỉm cười nhìn lại, ngọc dung động lòng người của Lỗ
Nguyên lại hơi đỏ lên. Đang muốn quỳ gối hành lễ, bèn cảm thấy hai khuỷu của mình bị một đôi bàn tay to cầm chặt lấy, đưa mắt nhìn lại, đúng là
phụ thân của cốt nhục trong bụng, Đại Tần Nhị Thế hoàng đế! Bất giác
thân thể mềm mại khẽ ran lên, đang muốn mở mồm.
Chỉ nghe Trương Cường đỡ Lỗ Nguyên thản nhiên cười nói: “Mỹ nhân thân mình nặng nề, sau này kiến giá không cần hành lễ”.
Nói tới đây, không đợi Lỗ Nguyên tạ ơn, liền lại cười nói: “Mỹ nhân chỉ là vì Bái Công mà đến gặp trầm?”.