Nhìn bóng dáng Lữ Hậu rời đi, Trương Cường suy nghĩ một lát, nói với Hàn Hoán bên cạnh: “Đi đem nhân sâm tốt nhất
mang tới hai củ, mặt khác chọn phái một ngự y trung thành hộ tống Lữ Trĩ đi về quận Nhạn Môn”.
Hàn Hoán nghe vậy trong lòng nhất thời
hiểu được dụng ý Trương Cường, bất giác khom người nói: “Lần trước tên
ngự y theo bệ hạ xuất chinh, luôn luôn trang thành mà hơn nữa thái độ
làm người nhạy bén, cực kỳ thích hợp”.
Trương Cường suy nghĩ một
lát, im lặng gật đầu nói: “Ngươi đi đi, việc này trẫm sẽ có định liệu,
đợi ngày mai khi Lữ Trĩ lên đường trẫm sẽ an bài”.
Hàn Hoán cẩn
thận nhìn thoáng qua Trương Cường, thần sắc cung kính rời khỏi đại điện. Tẩm cung rộng lớn như vậy chỉ còn lại có một mình Trương Cường.
Nhìn ánh nắng ngoài điện kia, Trương Cường trong lòng từng trận đau khổ,
chuyện Lưu Bang thật không dễ giải quyết, làm thế nào để có một biện
pháp ổn thỏa?
Đang suy nghĩ, chỉ nghe ngoài điện truyền đến một
tiếng bước chân quen thuộc, khi giương mắt nhìn lên, vừa vặn nhìn thấy
thân ảnh quen thuộc của Triệu Yên đang cầm một hộp thức ăn sơn son là
lướt bước đến. Bởi vì vừa mới cùng Lữ Hậu trải qua một hồi đấu trí, đang cảm giác được thả lỏng.
Nhìn thấy Triệu Yên bất giác cười nói: “Yên Nhi, trời sáng rồi, nàng sao lại trở về chỗ trẫm thế này?”.
Triệu Yên tinh tế đánh giá Trương Cường, nhẹ nhàng cười nói: “Bệ hạ hôm nay xuất cung quả nhiên là rất hứng trí!”.
Nhìn bộ dáng cười khẽ pha lẫn trêu đùa của Triệu Yên, Trương Cường không
khỏi gật đầu cười nói: “Sao, chẳng lẽ Yên Nhi cũng không chịu nổi sự
nặng nề của thâm cung này?”.
Triệu Yên bị lời này của Trương
Cường sợ tới mức mặt mày thất sắc kinh hãi nói: “Bệ hạ, thâm cung buồn
đã có bệ hạ ở đây, dù là tinh không vạn lý cũng không có cách nào so
sánh với.
Trương Cường biết mình nhất thời nói lỡ làm cho mỹ nhân mình yêu quý hoảng sợ, không khỏi ôn nhu nói: “Trẫm nói lỡ, Yên Nhi còn phải trách sao.
Triệu Yên lúc này mới sâu kín liếc Trương Cường
một cái, cầm trong tay hộp thức ăn đặt ở trên bàn trước người Trương
Cường, nhẹ nhàng cười nói: “Biết bệ hạ làm lụng vất vả một ngày. Cho nên Yên Nhi tự tay chuẩn bị một ít điểm tâm cho bệ hạ, dùng một chút, nghỉ
ngơi một lát, sẽ tốt cho thân thể.
Trương Cường nhìn trên bàn
không ngùng bày ra tới mười mấy món điểm tâm tinh chế, một hương vị ngọt ngào nồng đậm liền bay ra, làm cho Trương Cường thấy thèm thuồng, không khỏi liên tục thở dài: “Yên Nhi nàng thật sự là con sâu trong bụng
trẫm, trẫm vừa mới cảm thấy được đói khát nàng liền đưa điểm tâm tới,
còn linh nghiệm hơn so với thần tiên, ngày sau trẫm đói bụng. Liền niệm
chú Yên Nhi vài lần là được! Ha ha... Ha ha...
Triệu Yên vừa giận vừa mừng lắc đầu nói: “Bệ hạ vẫn là thiên tử của Đại Tần, bộ dạng này.
Sao có thể giống với hoàng đế thống ngự thiên hạ được?”.
Trương
Cường bị Triệu Yên xinh đẹp kia trêu đùa trong lòng rất là thoải mái,
không khỏi tiến lên nhẹ nhàng ôm thân thể mềm mại động lòng người kia
vào trong ngực, cười nhẹ nói: “Khó được Yên Nhi đến đây, trẫm đang có
chút lo lắng”.
Triệu Yên đôi mắt đẹp vừa chuyển, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ là bởi vì mẫu thân của Lưu mỹ nhân?”.
Trương Cường gật đầu thở dài: “Nàng bào người thân trong thế gian không bỏ qua được cốt nhục, đáng tiếc Lưu Bang lại vì quyền lực mà hy sinh Lỗ
Nguyên!”.
Nói tới đây, ánh mắt lạnh lùng, điềm nhiên nói: “Đúng
vậy, vì non sông này, chỉ là cốt nhục thì có là cái gì đâu? Ngàn vạn
bạch cốt còn không tiếc, huống chi là cái này!”.
Triệu Yên bên
cạnh bị khí thế của Trương Cường phát ra trong lúc vô ý làm cho cả kinh
hoang mang lo sợ, nghe được lời nói của Trương Cường phảng phất như có
một khí huyết tinh phiêu tán trong cung điện cổ xưa mà cao lớn, theo gió phiêu tán, không biết tung tích.
Thật vất vả mới định thần lại,
miễn cưỡng cười nói: “Bệ hạ sao lại nói lời ấy, chẳng lẽ Lưu phu nhân
lại tàn nhẫn như thế? Lỗ Nguyên...!”.
Trương Cường nói xong lời
này. Vừa vặn nhìn thấy vẻ mặt Triệu Yên kinh hãi không còn chút máu,
không khỏi ngớ người, thở dài nói: “Trẫm cũng không muốn làm tổn thương
bất cứ ai, chỉ là trẫm cũng không dễ dàng tha thứ cho những ai miệt thị
trẫm. Lưu Bang nếu là có thể giữ yên Quận Nhạn Môn, ngày sau Lỗ Nguyên
sinh xong cốt nhục. Tất nhiên là một nhà hòa thuận, trẫm tuyệt không bạc đãi hắn. Đáng tiếc, chỉ sợ Lưu Bang vẫn không chịu phủ phục người khác, thật buồn!”.
Triệu Yên nghe vậy nhẹ nhàng cầm bàn tay to có chút lạnh lẽo của Trương Cường, nhẹ nhàng nói: “Bệ hạ, có một số việc đã hết sức cố gắng. Miễn cưỡng cũng không được. Nếu là Bái Công thật sự lòng
dạ khó lường, bệ hạ đương nhiên phải nghiêm trị. Dù sao mấy năm liên tục chinh chiến. Thứ dân sớm khốn khổ không dám than vãn, nếu là bởi vậy mà khơi mào chiến loạn, đúng là thiên hạ cùng diệt!”.
Trương Cường
vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé mềm mại, gật đầu nói: “Trẫm đương nhiên có thể hạ
thủ, chỉ sợ Lỗ Nguyên biết được tin này e rằng...
Triệu Yên nghe
vậy, gật đầu thở dài: “Lỗ Nguyên vị tất đã biết được chuyện của cha mẹ,
nếu là thật sự, bệ hạ không cần áy náy quá.
Trương Cường gật gật
đầu, đứng dậy đi ra ngoài điện, đưa mắt trông về phía xa, chỉ thấy một
chút tà dương cách mái cong của đại chính điện không xa đang lặn xuống
dưới đi, ánh sáng màu vàng chói mắt chiếu vào trên đại địa, bốn phía một màu vàng sáng lạn.
Gió mùa hạ mềm mại thổi qua trước mặt, Trương Cường dẫn Triệu Yên, đi lên đài ngắm trăng bên ngoài đại điện, ngắm
nhìn tà dương đang dần dần biến mất thấp giọng nói: “Yên Nhi, trẫm mấy
ngày nay lại phải chinh chiến với quân Hung Nô, để nàng một mình ở thâm
cung, hơn nữa Lỗ Nguyên có thai, trẫm thật sự là lo lắng!”.
Triệu Yên kinh ngạc quay đầu lại nhìn về phía Trương Cường, y phục màu vàng
nhạt bị ánh nắng trời chiều chiếu lên càng thêm sáng lạn. Nàng vô cùng
kinh ngạc nhìn Trương Cường nói: “Bệ hạ lần này phải thân chinh?”.
Trương Cường gật đầu nói: “Hung Nô thật sự là họa lớn trong lòng trẫm, nếu
không thừa dịp này diệt trừ sớm, tương lai sẽ di họa đời sau, mấy trăm
năm sau người Hán Trang Nguyên sẽ bị người Hung Nô giết sạch mất!”.
Trương Cường lúc này bỗng nhiên nghĩ tới ‘Ngũ hồ loạn hoa’ trong lịch sử, lúc
ấy hơn hai ngàn vạn người Hán ở phương bắc bị Hung Nô tàn sát hầu như
không còn, Chỉ có còn lại không đến ba trăm vạn. Mà dân tộc Tiên Bi Mộ
Dung tấn công Trang Nguyên, cướp bóc vô số tài phú, còn bắt người cướp
của mấy vạn thiếu nữ của dân tộc Hán. Trên đường điều quân trở về dọc
theo bốn phía trên đường, còn sung thiếu nữ dân tộc Hán làm quân lương,
giết làm lương thực.
Khi đi đến Dịch Thủy Hà Bắc, ăn chỉ còn lại
có tám ngàn thiếu nữ, dân tộc Tiên Bi Mộ Dung nhất thời ăn không hết,
lại không muốn thả, vì thế dìm toàn bộ tám ngàn thiếu nữ chết đuối, Dịch Thủy vì thế mà nghẽn dòng chày.
Sách sử ghi lại quân đội Yết Tộc của người bạch sắc hành quân tác chiến cũng không mang theo lương thảo, chuyên môn bắt nữ tử của dân tộc Hán làm quân lương, Yết Tộc xưng là
“Song cước dương”, ý tứ chỉ dùng hai chân đế đi đường đuổi bắt nô lệ và
súc vật giống như cừu, ban đêm cung cấp cho binh lính **, ban ngày thì
giết làm thực.
Nghĩ đến đây, dân tộc ăn thịt người dã man tiến
quân thần tốc vào bụng Trang Nguyên, khắp nơi thê thảm, liền làm cho
Trương Cường càng thêm kiên định quyết tâm ngăn cản dị tộc phương bắc ở
ngoài quốc thổ. Đương nhiên, nếu là có thể toàn bộ tiêu diệt, khai thông con đường tơ lụa của phương Tây, mới đảm bào Đại Tần giàu mạnh.
Phát giác thần sắc Trương Cường âm thầm bất định, Triệu Yên lo lắng cằm tay
Trương Cường, thấp giọng nói: “Hung Nô luôn luôn dũng mãnh, bệ hạ thân
chinh, Triệu Yên thật sự lo lắng a”.
Trương Cường vỗ nhẹ nhẹ lên
thân thể mềm mại mê người kia, trầm giọng nói: “Hung Nô cường thịnh trở
lại, luôn kéo theo nhược điểm, chỉ cần tìm được nhược điểm tác chiến của bọn họ, chiến thắng bọn họ sẽ không khó khăn như vậy, Yên Nhi yên tâm,
trẫm không có việc gì”.
Triệu Yên xoay chuyển ánh mắt, gật đầu
thở dài: “Bệ hạ, chuyện phiền lòng đó không cần suy nghĩ, Triệu Yên cùng bệ hạ đi một lát, đã lâu không cùng bệ hạ tản bộ!”.
Trương Cường gật gật đầu, nắm bàn tay ngọc của Triệu Yên, ở khoảng sân trống rỗng
trước điện, chậm rãi tản bộ bước đến, mùi thơm quen thuộc trên người
Triệu Yên trong gió đông mềm mại, tăng thêm ba phần kiều diễm.
Lúc này, một tiếng bước chân quen thuộc bỗng nhiên từ phía sau truyền đến,
quay lại nhìn mới phát hiện, Hàn Hoán đang đầy đổ mồ hôi vội vàng tới,
nhìn thấy Trương Cường, vội vàng tiến lên một bước, quỳ rạp xuống đất
nói: “Bệ hạ, Thành Thái tướng quân ở ngoài cung hầu chỉ!”.
Trương Cường hai hàng lông mày nhướng lên, lạnh lùng thốt: “Lệnh hắn ở tầm điện hậu giá!”.
Nói xong, nắm tay Triệu Yên tiến đến tẩm điện. Triệu Yên hoàng loạn giãy
dụa khỏi bàn tay to của Trương Cường, thấp giọng nói: “Bệ hạ, thần thiếp cáo lui!”.
Trương Cường nghe vậy này mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng áy náy gật đầu nói: “Yên Nhi, nàng đi về trước, sau khi Thành
Thái về, trẫm sẽ lại triệu nàng đến”.
Triệu Yên nghe vậy nhìn Trương Cường, nhẹ nhàng cười nói: “Bệ hạ bảo trọng, Triệu Yên an tâm rồi, thần thiếp cáo lui”.
Trương Cường cười gượng một tiếng, nhìn theo Triệu Yên biến mất ở trong tầm mắt, lúc này mới quay người đi đến tẩm điện.
Vào trong điện, liền gặp Thành Thái đầy mặt phong trần đang quỳ gối trong
điện, trên người mặc một bộ y phục màu lục, trên mặt thần sắc tiều tụy,
lúc này bởi vì bị đánh bại, càng thêm có chút bi thương, làm người ta âm thầm kinh hãi.
Nhìn thấy Trương Cường đi vào trong điện, Thành
Thái áy náy dập đầu nói: “Bệ hạ, Thành Thái là tướng bại trận, khiến
Thượng Quận bị chiếm đóng, tất cả trách nhiệm một mình Thành Thái đảm
đương, cam nguyện chịu phạt!”.
Trương Cường lạnh lùng nhìn Thành
Thái quỳ trên mặt đất, xoay người ngồi xuống ngự tháp, lúc này mới chỉ
vào mấy thứ điểm tâm trên bàn thản nhiên nói: “Ngồi xuống đi, dùng chút
điểm tâm!”.
Thành Thái nhìn thấy ánh mắt Trương Cường lạnh như
băng, sao dám ngồi xuống, vội vàng liên tục dập đầu nói: “Bệ hạ, Thành
Thái tội đáng chết vạn lần!”.
Trương Cường nhìn Thành Thái tiều
tụy, ngon ngọt nói: “Khó được ngươi bình an trở về, chuyện binh bại
Thượng Quận trẫm trong lòng đều biết, ngươi không cần chịu tội như thế,
đứng lên đi”.
Thành Thái thấy Trương Cường không có trách tội,
trong lòng cũng nhẹ nhàng hơn, lúc này lấy lại bình tĩnh mới cảm kích
nói: “Thành Thái phụ kỳ vọng của bệ hạ, bệ hạ lại vẫn ưu ái như thế,
Thành Thái cảm kích...
Không đợi hắn nói xong, Trương Cường liền
hừ lạnh nói: “Lần này phi hành quân sở dĩ không có phát huy tác dụng, là bởi vì trời mưa to, thuốc nố bị ẩm, hơn nữa cánh của phi hành ở trong
mưa không thể bay, lúc này mới gây nên phi hành quân mất đi hiệu lực,
cho nên trầm không trách tội các ngươi. Nhưng là, nếu là bởi vì các
ngươi lâm trận khiếp địch, hoặc là một mình tư lợi, mà làm cho đại cục
bại vong, trầm tuyệt không tha, sẽ giết chết!”.