Đối mặt với chất vấn sắc bén của Trương
Cường, Lữ Trĩ ung dung cười, càng làm cho gương mặt thanh tú kia nhu hòa hơn, đôi mắt đẹp của nàng hơi chớp, khẽ cười nói: “Phu quân thần thiếp
tạ ơn đại ân của bệ hạ, vốn dĩ phải triều kiến bệ hạ, tạ ơn thiên ân.
Chỉ là hiện giờ chiến sự tiền phương đang gấp rát, phu quân ngày đêm lo
lắng, cho nên phó thác thiếp hết lòng thần tư”.
Trương Cường giả ý gật đầu cười nói: “Trẫm nói vui đùa, phu nhân không cần để ở trong
lòng, khó được Bái Công tận trang như thế, trẫm coi như nhờ vả hiền
thần, Nhạn Môn của phương bắc liền phó thác cho Bái công!”.
Lữ
Trĩ nghe vậy đứng dậy dịu dàng thi lễ, giọng cung kính nói: “Bái Công có thể được bệ hạ ưu ái như thế, cảm động đến rơi nước mắt, hiện giờ lại
ân sủng tiểu nữ Lỗ Nguyên, một nhà vinh nhục toàn bộ nhờ ở bệ hạ, Lưu
thị nguyện làm thần của bệ hạ đòi đòi”.
Trương Cường gật gật đầu, cười nói: “Lỗ Nguyên nhập cung liền mang thai hoàng tử, thật sự là ân
huệ của trời, hy vọng Bái Công cũng không phụ kỳ vọng của trẫm, sớm ngày lập được công huân, cũng dễ phong hầu ban thường tước”.
Lữ Trĩ
nghe vậy vội vàng ngồi thẳng thân thể mềm mại, nhẹ nhàng nghiêm mặt nói: “Lỗ Nguyên được bệ hạ ân sủng là vinh hạnh của thần tử, hôm nay được bệ hạ coi trọng như thế thật sự sợ hãi, sợ không thể báo đáp ân sâu của bệ hạ”.
Trương Cường giấu giếm quét mắt liếc mắt nhìn thân thể lả
lướt của Lữ Trĩ một cái, thâm ý sâu sắc cười nói: “Phu nhân một mình
tiến đến Hàm Dương, trong thành không có phủ đệ, hay là ở lại trong
cung. Như thế, phu nhân có thể ở gần chăm sóc Lỗ Nguyên, tránh cho bi
kịch lần trước lại phát sinh, như thế trẫm cũng có thể yên tâm mà pháp
lý triều chính. Trong cung tuy rằng cũng không xa hoa, nhưng so với ở
ngoài, tiện hơn một chút, phu nhân nên ở lại trong cung đi!”.
Nói xong, cũng không đợi Lữ Trĩ chối từ khiêm nhượng, liền phân phó cho Hàn Hoán đứng ở trong góc nói: “Từ hôm nay, phu nhân ở chung một điện với
Lưu mỹ nhân, để có thể dốc lòng chăm sóc”.
Lữ Trĩ nghe vậy ánh
mắt chợt lóe lên, cung kính quỳ rạp trên mặt đất cung kính nói: “Phu
nhân của Bái Công Lữ Trĩ tạ ơn đại ân bệ hạ!”.
Lúc này Lỗ Nguyên
bên cạnh nhìn thấy hết thảy, lại thấy thuận lợi hơn so với trong tưởng
tượng, bất giác vui mừng nhìn Trương Cường tiến lên nói: “Lỗ Nguyên tạ
ơn bệ hạ!”.
Lữ Trĩ nhìn Trương Cường, nhẹ nhàng thở dài: “Lưu thị trấn thủ phương bắc, vì Đại Tần sẵn sàng ra trận, Lỗ Nguyên lại được bệ hạ ân sủng như thế, Lưu thị một nhà thật sự không thể báo đáp ân đức bệ hạ...
Trương Cường gật đầu cười nói: “Phu nhân không cần khách
khí như thế, Lỗ Nguyên sau khi sinh cốt nhục cho trẫm, trẫm và Lưu thị
đã là cốt nhục tình thân, nên cùng chung phú quý”.
Nói tới đây,
đưa mắt nhìn Lỗ Nguyên vẻ mặt hạnh phúc gật đầu nói: “Trẫm còn trẻ đăng
cơ, hoàng tự điêu linh. Bên trong hậu cung con nối dòng đơn bạc, phóng
tầm mắt trong cung, mỹ nhân trở lên chỉ có một mình Lỗ Nguyên mang thai
hoàng tự, thật là làm ta thẹn với lịch đại tiên vương”.
Lời vừa
nói ra, Lữ Trĩ lập tức ngầm hiểu gật đầu cười nói: “Lưu thị có thể được
gần với thiên tử, đã là ân sủng vô cùng quang vinh, hiện giờ có thể sinh thêm con nối dòng bệ hạ coi như không phụ đại ân bệ hạ”.
Trương
Cường thấy Lữ Trĩ hiểu được ý tứ của mình, bất giác cười nói: “Khó được
phu nhân đường xa mà đến. Trẫm nên đón gió tẩy trần cùng phu nhân mới
đúng, cùng Nguyên Nhi về trước nghỉ ngơi, buổi tối trẫm chuẩn bị rượu
nhạt cùng phu nhân đón gió”.
Lữ Trĩ hiển nhiên không dự đoán
được, Trương Cường lại coi trọng nàng như thế, ngớ người một lát mới vui vẻ tạ ơn nói: “Thiếp tạ ơn long ân của bệ hạ!”.
Trương Cường gật đầu cười nói: “Phu nhân đi trước nghỉ ngơi, nếu cần cái gì, có thể lấy
từ hoàng hậu, trẫm còn có chuyện quan trọng không thể tiếp lâu”.
Nói xong, dắt Lỗ Nguyên đứng dậy cáo lui, thần thái kính cần rời khỏi ngoài điện.
Nhìn thân ảnh Lữ Hậu rời khỏi ngoài điện, Trương Cường thần kinh căng thẳng
lúc này mới hơi thà lỏng một chút. Mình vừa mới đã ám chỉ Lữ Trĩ, tương
lai Lỗ Nguyên nếu có thế sinh hạ hoàng tử liền lập làm thái tử, có hứa
hẹn này có thể tạm thời ổn định dã tâm rục rịch của Lưu Bang.
Nhìn thấy Trương Cường thần sắc ngưng trọng. Hàn Hoán cẩn thận từ trong tay
nội thị tiếp nhận trà nóng dâng lên, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn trước
người Trương Cường, cẩn thận nói: “Bệ hạ, nếu là tâm trạng không tốt,
nên ra bên ngoài tản bộ. Mông tướng quân vẫn là danh tướng danh chấn
thiên hạ, chỉ là Hung Nô thì chưa thành vấn đề.
Trương Cường biết Hàn Hoán xuất thân quý tộc, lúc này vào cung làm hoạn quan thật sự là
thiên ý trêu ngươi. Lúc này nghe vậy, bất giác miễn cưỡng dứt bỏ nặng nề trong lòng, gật đầu cười nói: “Ngươi sao biết Mông Điềm nhất định có
thể chiến thắng Hung Nô? Hiện giờ Hung Nô khắc chế cả hai quận. Nếu là
quận Bắc Địa thất thủ, Hàm Dương này rơi vào thế cục nguy như chồng
trứng, trẫm sinh tử một người mặc dù không quan trọng, nhưng là dị tộc
xâm lấn, họa chiếm đất không phải chỉ là một thành một vùng! Đáng tiếc
Hung Nô Mặc Đốn quả nhiên lợi hại, có thể thừa dịp thời cơ Đại Tần cùng
Hạng Võ khai chiến để lớn mạnh chính mình, liền có thể thấy được không
đơn giản như tưởng tượng”.
Hàn Hoán nhẹ nhàng cười nói: “Bệ hạ là thần nhân trời giáng, chính là thiên tử, đám Hung Nô này bất quá chỉ là loại dã thú hoang man, lại thêm Đại Tần binh hùng tướng mạnh, sao có
thể thua chứ?”.
Trương Cường nghe vậy cười gượng một tiếng, đưa
mắt nhìn phía ngoài điện, chỉ thấy một vòng hồng nhạt đang lặn về phía
tây, ánh nắng chiều chân trời như máu, trong lòng đột nhiên nghĩ tới
chiến trường với tư thế hào hùng, giờ phút này chỉ sợ đúng là lúc tan
hoang trước mắt.
Trời chiều cuối chân trời dần dần chìm xuống,
hoàng hôn bắt đầu chậm rãi hạ màn che. Mặc Đốn vì tránh né phương thức
tác chiến gần như thần thoại của phi hành quân và lực sát thương giống
như ác mộng, đào ngược lại với phương thức tác chiến trước kia, chuyển
sang phát động tiến công ban đêm.
Quận Bắc Địa, cố Nguyên cách
Ninh Huyện hơn một trăm dặm, lúc này sớm mang vẻ xơ xác tiêu điều, bên
trong thành cư dân đã phần lớn chuyển đi, bên trong thành còn lại đều là đóng quân, thứ dân bình thường chỉ đếm được trên đầu ngón tay, lui tới
đều là quân nhân thần sắc nghiêm trọng.
Bởi vì quận Cửu Nguyên và Quận Thượng lần lượt thất thủ, tuy rằng Mông Điềm thân lĩnh ba mươi vạn quân đúng lúc đến kịp, bên trong thành không khí vẫn vô cùng trầm
trọng. Dù sao, nếu là quận Bắc Địa khó giữ được, Hàm Dương sẽ phải trực
tiếp đối mặt với đại quân Hung Nô, đây là điều tất cả mọi người đều
không muốn nhìn thấy.
Đối mặt với loại dị tộc xâm lược này, càng
dễ dàng ngưng tụ sĩ khí trong lòng người. Cho nên, lúc này các thành
quận Bắc Địa không khí tuy rằng nặng nề, nhưng sĩ khí cũng tăng vọt.
Vương Ly cưỡi trên một chiến mã màu đen, đưa mắt nhìn lại phía sau, chỉ thấy
cát vàng cuồn cuộn, năm vạn quân Tần ở cố Nguyên tiêu diệt một vạn quân
Hung Nô, bỏ lại mấy ngàn thi thể, vội vàng rút lui khỏi Ninh Huyện.
Gió đêm lạnh thấu xương thổi vào ngọn đèn lồng đỏ cao cao lay động không
ngừng, đây là đèn tín hiệu dùng để truyền lệnh trong quân, đèn tín hiệu
màu đỏ trong bóng đêm chỉ dẫn đại quân vội vàng rút lui.
Nhẹ
nhàng lẫn vào trong bóng đêm, đại quân Hung Nô đang thật cẩn thận truy
kích quân Tần phía trước, đồng thời chỉ để lại ba vạn người đóng ở cổ
thành Cố Nguyên sau Hạo Kiếp.
Lúc này, quân tiên phong Hung Nô đã đuổi theo quân bọc hậu của quân Tần, Vương Ly được biết tin tức, hạ
lệnh đại quân tiếp tục rút lui, chính mình thì mang theo năm nghìn người trở lại đuổi đánh quân Hung Nô.
Trong ánh lửa phần phật, Vương
Ly đi trước dẫn đầu, phía sau cũng không có cờ xí gì, chỉ là mang theo
năm nghìn quân quyết tử của mình, thấy khoảng một vạn quân Tần bọc hậu
đang chém giết cùng với quân Hung Nô.
Đội quân Hung Nô này, đúng
là đang hứng khởi chém giết, nhìn thấy Vương Ly vọt đi lên, cũng không
thèm nhìn tới, hươ đao kiếm chém đến. Vương Ly nhìn chằm chằm tên binh
sĩ Hung Nô xông lên, quát lạnh nói: “Nỏ cơ chuẩn bị, phóng!”.
Theo lời nói của hắn, vô số nỗ cơ loại nhỏ trên kỵ binh đồng thời cùng
phóng, vô số mũi tên rít lên lao thẳng tới trước mặt binh lính Hung Nô.
Một trận chiến mã hí vang truyền đến, vô số kỵ binh Hung Nô ngã xuống
ngựa, khiến cho quân quân Tần bọc hậu đang kiệt lực chém giết Hung Nô
rốt cục chiếm được cơ hội thở dốc, mượn cơ hội tạm dừng ngắn ngủi quân
Hung Nô đang giữa làn mưa tên, rốt cục sau khi tổn thất gần năm nghìn
người, thoát thân đi ra, tiếp tục thối lui về phía Ninh Huyện.
Lúc này năm vạn quân Tần của Vương Ly khi phòng thủ cố Nguyên đã tổn thất
gần một vạn người, hơn nữa tổn thất lúc này, đã gần một vạn bày ngàn
người, cũng để che giấu mục đích già lui, khiến cho Mặc Đốn không hề
phát hiện ra.
Thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, Vương Ly quay đầu lại
liếc mắt nhìn kỵ binh Hung Nô phía sau, ý bảo thân binh phía sau dùng
đèn tín hiệu trên cao truyền ra tín hiệu cấp tốc rút lui, hơn ba vạn
quân Tần, dưới sự dẫn dắt của Vương Ly phóng ngựa chạy như bay, sau khi
bỏ lại trên đường đồ quân nhu vật tư làm mê hoặc kẻ địch, rát lui về
thành Ninh Huyện.
Mặc Đốn nhìn thoáng phía trước kỵ binh Hung Nô
đang với tốc độ cao nhất truy kích kẻ địch, gật đầu nói với một gã tướng lãnh bên cạnh: “Ngươi phái ra gian tế, có được tình hình của thảnh Ninh Huyện?”.
Tướng lãnh kia vội vàng giục ngựa tiến lên chắp tay
nói: “Gian tế của Qua Hồ Nhĩ phái ra hôm nay vừa mới đưa tới tin tức, ba mươi vạn quân Tần ngày hôm qua đã đến Ninh Huyện, mà Mông Điềm vẫn
không nhìn thấy, căn cứ tốc độ của hắn nhanh nhất cũng phải ngày mai mới có thể tới, Thiền Vu có thể yên tâm”.
Mặc Đốn nhìn phía trước
đông nghìn nghịt quân Hung Nô, suy nghĩ sau một lúc lâu, thần sắc vô
cùng trầm trọng nói: “Nếu viện quân quân Tần đã đến, vì sao còn phải bỏ
thành chạy tán loạn?”.
Qua Hồ Nhĩ nghe vậy khinh thường khẽ cười
nói: “Nghe nói, Quận thủ của quận Bắc Địa là tửu đồ nổi tiếng, ngày đó
quận thủ Quận Thượng từng cố ý khuyên hắn từ bỏ tật xấu, hắn chẳng những không chịu, còn tuyên bố: chỉ cần ta không chết, rượu này không thể bỏ. Nếu là chết rồi, cũng phải có rượu! Ha ha... Như vậy chỉ sợ ngay cả cố
Nguyên là cái bộ dáng gì cũng không biết nữa, nói gì đến chuyện phái
binh trợ giúp, nếu là hắn muốn phái, chỉ sợ quân Tần này cũng không cam
chịu bị một tên tửu quý chỉ huy, Thiền Vu yên tâm”.
Nói tới đây,
bất giác tiếp tục nói: “Nếu là Mông Điềm thật sự đã tới, chẳng lẽ lại
chẳng quan tâm tới cố Nguyên, ngồi xem thành trì liên tục thất thủ?”.
Mặc Đốn nghe hắn nói tới đây, sắc mặt đột nhiên biến đổi, ghìm mạnh cương
ngựa, lớn tiếng quát: “Mệnh lệnh đại quân không được truy kích, nếu có
trái lệnh thì giết chết!”.
Nói xong, không để ý tới Qua Hồ Nhĩ
ánh mắt kinh ngạc, lập tức dừng chiến mã, lạnh lùng đứng ở tại chỗ, sự
thay đổi bất ngờ này khiến cho đại quân Hung Nô đang tốc độ đi về phía
trước nhất thời ngùng lại.