Thành Tấn Dương trong quận Thái Nguyên ánh
mặt trời lúc chính ngọ chói mắt có vẻ càng cao to hơn, cờ xí màu đen
trên tường thành rủ xuống giữa ban ngày. Chữ “Lưu” màu trắng thật to
phía trên cũng có chút mơ hồ không rõ, khiến người ta khó có thể nhận
ra. Trên tường thành vài tên binh lính mặc áo giáp, lạnh lùng ngóng nhìn dân chúng ra ra vào vào dưới thành. Bởi vì đang là chính ngọ, ở cửa
thành đều là thứ dân vội vàng về nhà, cũng rất náo nhiệt, không nhìn
thấy một chút bóng dáng của chiến tranh.
Bên trong thành Tấn
Dương, trong sành ở trong phủ quận thủ đang bày mấy bàn rượu và thức ăn
đơn giản, Lưu Bang giơ lên chén rượu bằng bạc trên bàn, uống một hơi cạn sạch rượu nguyên chất trong chén. Bên cạnh Trần Bình thần sắc cũng rất
bình tĩnh, nhìn Lưu Bang đặt chén rượu trên bàn, lúc này mới gật đầu
nói: “Chủ ý của Chủ công đã định rồi?”.
Lưu Bang nghe vậy liếc
mắt một cái nhìn Trần Bình, lúc này mới đưa mắt nhìn một gã đại hán mặc
trường bào màu cát ngồi ở một bàn bên dưới bên trái mình gật đầu nói:
“Hàn Tín, việc bên kia của ngươi làm thế nào rồi?”.
Hàn Tín lúc
này ước chừng khoảng ba mươi tuổi, trên đầu đội một cái phát quan bó da
trâu, sắc mặt hơi vàng, hai hàng lông mày hơi thưa, thoạt nhìn dung mạo
không làm cho người ta chú ý, chỉ là hai mắt dài nhỏ lóe sáng, khiến cho người ta vài phần sợ hãi. Nhìn thấy Lưu Bang nhìn về phía mình, Hàn Tín vòng tay nói: “Ngoài Trường Thành, Tín đã tìm được một chỗ đồng cỏ tốt
tươi, nơi đó cũng xa dân tộc Hung nô, tuy rằng khí hậu rét lạnh, nhưng
là thổ địa phì nhiêu, sản vật phong phú, nếu là có thời gian, nhất định
là cơ hội cho chủ công Đông Sơn tái khởi!”.
Lưu Bang nhíu nhíu
mày, nhìn Trần Bình nói: “Hiện giờ tuy rằng toàn bộ ba vạn tinh binh
Triệu Yết đã đưa về bên trong quân Hán, nhưng Tần vương lệnh ta mang
Triệu Yết về Hàm Dương, điều này rõ ràng là chui đầu vào rọ, biện pháp
lúc trước của tiên sinh dường như không có nhiều tác dụng, ngược lại
bỗng dưng đem Lỗ Nguyên vào Tần cung, ai! Lần này, nếu là ta tùy tiện về Hàm Dương. Chẳng lẽ không phải...”.
Trần Bình nghe vậy thật
không sợ hãi, chỉ gật đầu nói: “Chủ công không cần lo lắng, trước mắt
tuy rằng bên ngoài xem ra, thiên hạ đã định, nhưng thực ra vẫn là nguy
cơ tứ phía như trước, Mặc Đốn Thiền Vu của dân tộc Hung nô đã thống nhất các bộ dân tộc Hung nô, chỉ cần chủ công nắm chắc cơ hội tốt, chúng ta
tất có thể có được lợi giữa Tần Hung, đến lúc đó mặc dù không thể thống
nhất được thiên hạ, nhưng là cắt cứ một phương tất không phải là mơ”.
Hàn Tín cười lạnh một tiếng, chắp tay về phía Lưu Bang nói: “Theo Hàn Tín,
chúng ta không nên tranh thiên hạ cùng Tần Vương. Tần Vương trước mắt võ có Mông Điềm, Vương Bôn, văn có Phùng Khứ Tật, Tiêu Hà, mỗi người đều
là nhân vật danh chấn một thời, nhất là Mông Điềm, người trong thiên hạ
ai cũng kính ngưỡng sợ hãi, Tần Vương bình định thiên hạ, Mông Điềm nổi
danh cùng Vương Tiễn. Tần Vương với huynh đệ Mông thị nói gì nghe nấy,
có thể thấy được sự lợi hại”.
Nói tới đây, liếc mắt một cái nhìn
sắc mặt u ám của Lưu Bang, gật đầu nói: “Theo Hàn Tín, chủ công không
bằng đi về Hàm Dương, có công lao bắt sống Triệu Vương, liền không phong triệt hầu cũng là quan nội hầu, hơn nữa Lỗ Nguyên tiểu thư tuy rằng
chưa thị tẩm, nhưng nể mặt chủ công nhất định sẽ không phong quá thấp,
như vậy trong thành Hàm Dương, chủ công cố gắng giả làm thái độ an
hưởng, chuyện phương bắc có thể giao cho quốc úy và Hàn Tín làm, chỉ cần nhẫn nại dăm ba năm, Hàn Tín nhất định có thế giao cho chủ công một non sông tốt đẹp!”.
Lưu Bang im lặng quét liếc mắt một cái nhìn Trần Bình và Hàn Tín, Phàn Khoái vẫn ngồi ở bên dưới uống rượu buồn rầu nói: “Chu Bột mất tích từ sau trận ở quận Thượng Đảng có tin tức gì không?”.
Phàn Khoái giơ tay dùng ổng tay áo lau chút rượu ở khóe miệng, lắc đầu nói:
“Chu tướng quân sống chết không rõ, không có gì trông cậy vào, chủ công
không cần nghĩ nhiều!”.
Lưu Bang kêu lên một tiếng đau đớn nói:
“Dân tộc Hung nô bên kia sao đã lâu không có tin tức? Lần trước mượn bọn họ mấy vạn tinh kỵ đều ở tổn thất không nhỏ trong tay Mông Điềm, Mặc
Đốn chẳng lẽ vẫn không có phản ứng gì?”.
Trần Bình nghe vậy nhíu
mày suy tư nói: “Lần trước mượn binh, một là vì giải vây Thượng Đảng.
Hai là cũng là muốn cho dân tộc Hung nô thử một chút khổ ải. Mặc Đốn tâm cao khí ngạo, ở trong tay Mông Điềm phải chịu thiệt thòi, nhất định
không chịu thua. Chủ công yên tâm. Chỉ là một hai ngày, sẽ có tin tức,
chỉ cần có thế cùng Mặc Đốn nói chuyện xong, cơ nghiệp chúng ta ở phương Bắc có thể đảm bào không sợ!”.
Lưu Bang hơi yên tâm một chút,
gật đầu nói: “Đợi người Hung Nô tới xong, chúng ta sẽ bắt đầu hành trình đi Hàm Dương. Nhị thế hoàng đế này nghe nói không thua kém Tần Vương
ngày trước, không biết chư vị có kiến giải gì?”.
Trần Bình suy
nghĩ một lát, gật đầu nói: “Tần Nhị Thế khi thiếu niên vô cùng hỗn xược, vốn không được Thủy Hoàng yêu thích, phóng đãng vô cùng, ai ai đều biết là tay ăn chơi. Chỉ là không nghĩ tới vừa kế ngôi vị lại lợi hại như
thế. Thần còn nghe nói Hồ Hợi này chẳng những tâm tư hơn người, tài hoa
cũng hơn người. Yên ngựa trong quân Mông Điềm, là do Tần Nhị Thế chế
tạo, cũng có thiên binh vây đánh đại phá Hạng Vũ, thật là làm người ta
xem thế là đủ rồi”.
Nói tới đây, liếc mắt một cái nhìn sắc mặt
Lưu Bang, lúc này mới tiếp tục bổ sung nói: “Nếu nói Mông Điềm chỉ là võ tướng, chung quy cũng không đủ, chỉ là Tần Nhị Thế này thật sự không
lường được làm người ta khó lòng phòng bị, chỉ là không biết Lỗ Nguyên
tiểu thư có thể nắm được bao nhiêu”.
Lưu Bang nhìn thoáng qua cửa phòng, phát giác không có người ở bên ngoài canh cửa, bất giác nhíu mày nói: “Phàn Khoái ngươi ở ngoài cửa canh giữ, không được cho bất luận kẻ nào tiếp cận”.
Phàn Khoái tuy rằng không muốn, nhìn thấy Lưu
Bang sắc mặt âm trầm, cũng không dám nhiều lời, vội vàng đứng dậy đi.
Nhìn thấy Phàn Khoái canh giữ ở ngoài cửa, Trần Bình lúc này mới thản
nhiên gật đầu nói: “Lỗ Nguyên luôn luôn cẩn thận, tâm tư tinh tế, đúng
là người có thế gánh vác việc lớn, có thể yên tâm”.
Lưu Bang biến sắc, đẩy mấy món rượu thịt đơn giản trên bàn, đứng dậy đi đến trước cửa sổ, đưa mắt nhìn, chỉ thấy trong sân vài mầm liễu mới vừa đâm.
Chồi, nhỏ mịn, mềm mại, ở trong gió nhẹ lắc lư. Làm cho Lưu Bang không kìm
lòng nhớ tới bộ dáng Lỗ Nguyên ngày xưa đung đưa dưới tàng cây, trong
lòng bất giác hơi buồn bã.
Nghĩ vậy, không khỏi gật đầu thở dài:
“Khó được Lỗ Nguyên thâm minh đại nghĩa như vậy, chịu hy sinh như thế,
ta làm phụ thân thực xin lỗi nó!”.
Trần Bình lúc này cũng thở dài nói: “Chỉ cần có thể bảo vệ chủ công và mấy trăm người thân này, cùng
với tính mạng mấy vạn quân Hán, một số hy sinh cũng khó tránh khỏi! Đại
trượng phu phải đảm đương, chỉ là tư tình bé nhỏ thật không đáng kể!”.
Nói tới đây, trong phòng tất cả mọi người đều không biết nên nói cái gì,
đều không hẹn mà cùng trầm mặc, trong phòng không khí nhất thời trở nên
nặng nề.
Đang nói chuyện, chỉ nghe bên ngoài bỗng nhiên truyền
đến một tiếng huyên náo, đúng lúc Lưu Bang chuẩn bị phái người đến hỏi,
Phàn Khoái bỗng nhiên tiến vào khom người về phía Lưu Bang nói: “Chủ
công, dân tộc Hung nô có sứ già đến bái kiến!”.
Lưu Bang trong
lòng nhảy dựng, trong lòng biết nhất định Mặc Đốn Thiền Vu của Hung nô
có tin tức, tuy rằng mừng rỡ như điên, cũng không muốn biểu hiện ra
ngoài, chỉ ra vẻ bình thản quét mắt một cái nhìn mọi người trong phòng,
lúc này mới gật đầu nói: “Cho hắn vào!”.
Một lát, một gã đại hán
dáng người khôi ngô, đi nhanh vào trong phòng, chỉ thấy hắn tóc dài rối
tung, trên trán vòng một vòng thừng da trâu thon nhỏ, trên thừng xâu một số cốt châu và một số lông chim màu sắc diêm dúa, trên người thì mặc áo choàng làm bằng da thú, toàn thân lộ ra vẻ hoang dã dũng mãnh, khiến
người ta có ấn tượng sâu sắc.
Đi vào trong phòng, gã Hung Nô lập
tức đi đến trước chỗ ngồi của Lưu Bang, từ trong lòng lấy ra một quyển
da thú đầy chữ viết hai tay dâng qua đỉnh đầu, quỳ một gối xuống đất,
dùng tiếng Hán không quá thuần thục lớn tiếng nói: “Thiền Vu đã hiểu
được tâm ý Bái công, vô cùng cảm kích. Biết tình cảnh Bái công, Tất cả
đã có định sách, Bái công có thể lên đường đi Hàm Dương, Thiền Vu sẽ đảm bào Bái công bình yên vô sự”.
Lưu Bang nghe vậy nghi hoặc nhìn
thoáng qua Trần Bình bên cạnh, khó hiếu hỏi tên sứ già dân tộc Hung nô:
“Mặc Đốn Thiền Vu, có gì dặn dò?”.
Sứ giả kia nhìn thoáng qua
Trần Bình, lại giương mắt nhìn về phía Lưu Bang, nhưng không nói lời
nào. Lưu Bang lập tức gật đầu nói: “Ngươi yên tâm, ở đây không có người
ngoài, ngươi cứ việc nói đi!”.
Tên sứ giả dân tộc Hung nô lúc này mới vòng tay nói: “Thiền Vu nhà ta đã quyết định, hiện tại đúng là thời điểm lương thảo khó khăn, quân Tần một năm đến mấy lần đại chiến, lương thảo tất đã khô kiệt, đúng là cơ hội xuống phía nam tuyệt hảo, không
cần mấy ngày, trăm vạn đại quân dân tộc Hung nô sẽ chỉ huy xuống phía
nam! Mông Điềm có là thần thông quảng đại, không có lương thảo cũng
không có cách nào để đánh, lần này cơ hội khó được, nếu được Bái công ở
giữa hỗ trợ, một khi Thiền Vu thống nhất nam bắc, sẽ cùng Bái công cùng
phân chia thiên hạ, nam bắc hô ứng!”.
Nghe được dân tộc Hung nô
đại quân sắp xâm nhập phía nam, Lưu Bang nhất thời cả kinh, ngớ người,
mới gật đầu cười to nói: “Thiền Vu thật là kế sách tốt, Lưu Bang nhất
định tận tâm tận lực! Ha ha... Ha ha... Ha ha ha ha...”.
******
Cung Hàm Dương, đại chính điện, Trương Cường mặc trang phục mũ miện, thần
sắc trang trọng ngồi ở trên ngự tháp lắng nghe tam công báo cáo, hội
triều lớn năm ngày một lần, làm cho trong điện đứng đầy văn võ bá quan
và quý tộc tôn thất.
Trương Cường có chút lo lắng không yên nhìn
hai cái cột trụ kim long thật lớn cách mình không xa, trong lòng không
khỏi tính toán thời gian Lưu Bang đến Hàm Dương, đối với danh nhân lịch
sử lẫm liệt như Lưu Bang, Trương Cường tuy rằng rất muốn chính mắt trông thấy, nhưng đối với việc Lưu Bang lần này dễ dàng đồng ý đến Hàm Dương
lại luôn có chút lo lắng.
Ngẫm lại Triệu Vương Triệu Yết bỗng
nhiên đầu hàng, cảm thấy chuyện này lộ ra một vẻ kỳ quái, tuy rằng Lỗ
Nguyên tiến cung làm giảm địch ý của mình với Lưu Bang. Nhưng là, mọi
người biết qua lịch sử đều biết âm mưu quỷ kế lợi hại của Lưu Bang tuyệt không kém hơn trăm vạn đại quân. Hơn nữa Lưu Bang trong tấu biếu biếu
thị rất rõ ràng, binh lính của hắn sớm giải tán, chỉ còn lại có hơn năm
nghìn người đưa về quận thủ địa phương. Lời này, Trương Cường một chút
cũng không tin tưởng, dã tâm của Lưu Bang không phải một ngày hai ngày.
Lần này hắn chỉ cần đi vào Hàm Dương, liền nhất định không để cho hắn
trở về quận Thái Nguyên! Bằng không, chỉ có thể có lỗi với chính mình!
Đang suy nghĩ, chỉ nghe Thái úy Phùng Kiếp tiến lên nói: “Bệ hạ, lương thảo
trong quân bởi vì mấy năm liên tục chinh chiến, năm ngoái lại cứu tế nạn dân, hiện giờ thật sự không tiếp tế được nữa, nên lệnh cho Đại quân
Mông Điềm ở đó tự tìm kiếm!”.
Trương Cường nghe vậy liền biết,
Đại Tần mấy năm liên tục chinh chiến bình định sáu nước, cũng chưa từng
xuất hiện tình huống này. Lần này bởi vì, Tần Nhị Thế đăng cơ tới nay
hao tổn không ngùng, kinh tế quốc gia dần suy sụp, tuy rằng mình khổ tâm suy tính cũng có chút khỏi sắc, nhưng vẫn là nguyên khí chưa phục, hơn
nữa những năm gần đây mấy lần dụng binh quy mô lớn, và chính sách giảm
thuế, quân lương khó khăn, mới xuất hiện cục diện Đại Tần chưa bao giờ
tùng có này!
Suy nghĩ một lát, đang muốn dặn Phùng Khứ Tật suy
nghĩ biện pháp. Chỉ nghe ngoài điện bỗng nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc của Hàn Hoán run rẩy nói: “Bệ hạ, biên quan cấp báo!”.
Trương Cường hơi kinh hãi, nhìn thấy bộ dáng Hàn Hoán mặt không còn chút máu,
trong lòng biết là không ổn, vội vàng lớn tiếng quát: “Nói!”.
Hàn Hoán hai đầu gối mềm nhũn, lảo đảo một cái, quỳ trên mặt đất ran giọng
nói: “Biên quan cấp báo, dân tộc Hung nô Mặc Đốn Thiền Vu thân suất sáu
mươi vạn... Tinh kỵ, đánh hạ quận Cửu Nguyên, lao thẳng tới quận
Thượng!”.