Nhìn mỹ nhân bướng bỉnh trước mắt,
Trương Cường cảm thấy thú vị, nghĩ đến Lữ Hậu người nắm quyền lực dài
đến mười sáu năm trong lịch sử Trang Quốc, người đầu tiên thống trị là
nữ. Chính cái gọi là: “Có mẫu tất có nữ”, Lỗ Nguyên trước mắt đứng trong triều đình ở Đại Tần, có vẻ thong dong tự nhiên như vậy, nhìn quanh
thần phi, dường như không có một chút ngượng ngùng và khiếp đảm của phụ
nữ bình thường.
Trong lòng bất giác âm thầm sợ hãi, một cô gái
còn nhỏ tuổi như vậy lại có thể quát bảo thiên tử đương triều ngưng lại
tại hội triều lớn như thế này, có thể thấy được dũng cảm mưu trí không
giống bình thường. Phải biết rằng trường hợp này, không cần nói nàng ở
cái tuổi mới mười năm tuổi, đó là Tiêu Hà, Mông Điềm đều phải ran sợ
trong lòng, nàng lại thong dong tự nhiên như vậy, làm cho tất cả nam
tính trong điện đều phải mặc cảm.
Nghĩ đến đây, bất giác đối với
mỹ nhân có thể gánh vác sứ mệnh đặc biệt này càng thêm tò mò. Nghĩ ngợi
một lát, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng kêu lên: “Ngươi thật to gan, nơi
này đang hội triều, nhưng không chờ thông truyền mà lại tự tiện xông
vào, phải bị tội gì?!”.
Lỗ Nguyên nghe vậy, khuôn mặt không thay
đổi quỳ trên mặt đất, thản nhiên nói: “Lỗ Nguyên hiểu được, xin bệ hạ xử trí theo luật!”.
Trương Cường nhìn mỹ nhân trên mặt đất, trong
lòng âm thầm cười gượng: cô gái nhỏ này, như con ngựa hoang vừa mới đeo
bờm, nếu là không phục tùng, trong thâm cung này chỉ sợ không phải là
chuyện tốt.
Nghĩ đến đây, bất giác cười lạnh một tiếng, hướng về
cấm vệ đang đợi mệnh ở trong điện quát: “Người đâu, lôi nữ tử không hiểu quy củ, không biết sống chết này xuống...”.
Lời còn chưa dứt,
chỉ nghe Phùng Khứ Tật ngồi ở bên dưới vội vàng chắp tay nói: “Bệ hạ,
dân sơn dã không hiểu quy củ rất nhiều, bệ hạ chính là thiên tử Đại Tần, không nên so đo với nữ nhân. Theo ý vi thần, nếu là bệ hạ đồng ý đem
nhận vào hậu cung, nên giao cho hoàng hậu, theo luật hậu cung khiển
trách. Như thế xử trí được trăm quan không khỏi mất mặt quân thần”.
Trương Cường thật ra không phải là có ý xử trí Lỗ Nguyên. Chính là xem tính
bướng bỉnh trời sinh của nàng, lúc này mới chuẩn bị làm giảm uy phong
của nàng, muốn nàng không gây chuyện trong cung nữa. Lúc này nghe vậy,
cảm thấy có lý, không khỏi lạnh lùng quét mắt một cái nhìn Lỗ Nguyên quỳ trên mặt đất, gật đầu nói: “Cũng được, sai người dẫn đi giao cho hoàng
hậu xử trí, mặt khác niệm một chút khổ tâm của phụ thân, tuy rằng phạm
phải sai lầm lớn, sau khi khiển trách, sẽ do hoàng hậu xét sắc phong”.
Lúc này, Trần Bình bị cấm vệ giữ trên mặt đất nghe vậy sắc mặt lộ vẻ vui
mừng. Hướng về Trương Cường dập đầu nói: “Trần Bình thay chủ công tạ ơn
bệ hạ, tiểu thư tính tình khờ dại, mong bệ hạ không để bụng”.
Trương Cường nghe vậy thản nhiên vuốt cằm nói: “Trẫm đương nhiên hiếu được,
chính là Lỗ Nguyên mới vào cung đình, tất có hoàng hậu đi trước dạy bào, chỉ là chịu tội tự mình xâm phạm đại triều. Đã có hoàng hậu quản lý,
trẫm cũng không thể tùy tiện hỏi đến”.
Nói xong, phất phất tay về phía cấm vệ trong điện, ý bào bọn họ lui ra, lúc này mới lạnh lùng gật
đầu nói với Trần Bình: “Bái công tặng vàng ròng, trẫm liền nhận, mặt
khác Lỗ Nguyên tiểu thư sẽ do hoàng hậu sau khi dạy lễ nghi trong cung
thì sẽ chính thức làm lễ sắc phong, ngươi trở về chuyển cáo Bái công yên tâm”.
Nói tới đây, giương mắt nhìn Trần Bình, chậm rãi gật đầu
nói: “Bởi vì Lưu Bang đã có thành ý. Chỉ là chưa lập công huân cho Đại
Tần ta, thật không tiện ban thường tước vị, nhưng niệm thành tâm, liền
ban thường danh hiệu ‘Bái công’, đợi lập công huân xong trẫm sẽ chính
thức sắc phong”.
Trần Bình nghe vậy. Chắp tay nghiêm mặt nói: “Trần Bình thay chủ công tạ ơn long ân bệ hạ”.
Trương Cường giơ tay đỡ thùy sơ quan trên đầu, khẽ gật đầu nói: “Mông tướng
quân đã đánh hạ Thượng Đảng, giờ phút này đang muốn tiến công Thái
Nguyên, nếu Lưu Bang đã hàng Tần, trẫm liền lệnh Mông Điềm chuyển sang
tấn công Hàm Đan, mãnh tướng dưới tay Bái công như mây. Đến lúc đó liền
đảm đương tấn công chính diện. Do Mông Điềm phụ trách đánh bọc sườn, như thế Bái công cũng sớm ngày lập công. Trẫm mới có thể phong hầu ban
tước”.
Nói tới đây, hướng về Hàn Hoán bên cạnh gật đầu nói: “Lấy
trân châu một hộc, ban cho Bái công, cũng coi như một chút tâm ý của
trẫm”.
Trần Bình nghe vậy vội dập đầu tạ ơn nói: “Trần Bình thay
chủ công tạ ơn bệ hạ! Chính là, quân Hán hiện giờ binh chỉ có mấy vạn,
lương thảo, binh giới đều vô cùng thiếu thốn. Nếu là Bệ hạ muốn Bái công nghênh chiến chính diện Triệu Vương, mong bệ hạ có thể trợ giúp một
chút, bằng không...”.
Trương Cường âm thầm cười, gật đầu nói: “Đã như thế, những đồ vật thiếu thốn có thể lấy từ trong quân Mông Điềm chỉ dùng, các ngươi yên tâm, có Mông Điềm ở phía sau phối hợp tác chiến,
không phải lo lắng, Bái công chỉ còn chờ lập công thụ phong thôi đó! Ha
ha... Ha ha...”.
Trần Bình nhìn Trương Cường, chắp tay nói: “Bệ
hạ yên tâm, khổ tâm của bệ hạ Trần Bình nhất định sẽ chuyển cáo tới chủ
công, đợi bình định Triệu Vương xong, chủ công nhất định tự mình tiến
cung tạ ơn!”.
Trương Cường nhìn Trần Bình quỳ gối phía dưới, Trần Bình tuy rằng không bằng Tiêu Hà, Trương Lương, nhưng là cùng Hàn Tín
một văn một võ ở bên người Lưu Bang thật sự không thể làm cho người ta
yên tâm. Muốn cưỡng chế giam giữ hắn giống như Trương Lương, nhưng lại
không có cớ gì, bất giác âm thầm thở dài.
Nhìn thấy Trương Cường
trầm ngâm không nói, Phùng Khứ Tật nói: “Bệ hạ không nhớ chuyện trước
kia, tấm lòng rộng lượng, thật sự là phúc cho chư hầu của Đại Tần ta!”.
Thái úy Phùng Kiếp lúc này cũng chắp tay nói: “Bệ hạ thật sự là vị vua nhân hậu, chính là phúc của thứ dân thiên hạ!”.
Trương Cường nghe vậy lắc đầu cười nói: “Loạn Triệu Vương chưa bình định, các
nơi tuy rằng giảm miễn thuế, thứ dân gánh nặng vẫn là không nhẹ, trẫm
vẫn không thể nhẹ lòng”.
Nói xong, nhìn thoáng qua Trần Bình quỳ
trên mặt đất, gật đầu nói: “Mọi người nếu là không có việc gì, thì tan
chầu. Trần Bình về trước dịch quán nghỉ ngơi, đợi Lỗ Nguyên tiểu thư sắc phong xong hãy về”.
Trần Bình nghe vậy hơi biến sắc, vội vàng
chắp tay nói: “Bệ hạ, đại chiến sắp tới, Trần Bình vẫn nên tức tốc trở
lại trong quân, hỗ trợ bình định Triệu Vương, đồng thời cũng phải mang
ân đức của bệ hạ về cho chủ công được biết”.
Trương Cường cố ý trầm ngâm nói: “Một khi đã như vậy, trẫm sẽ không lưu ngươi, khi nào lên đường, ngươi tự quyết định”.
Thái úy Tà Lâm lúc này chau mày tiến lên trước nói: “Tuy rằng năm ngoái bệ
hạ giảm miễn thuế, nhưng vẫn có rất nhiều dân chạy nạn chịu ảnh hưởng
của chiến tranh, thiếu hạt giống trồng trọt, đầu xuân sắp tới, chỉ sợ lỡ vụ mùa”.
Trương Cường nghe vậy, gật đầu nói: “Hạt giống của nông dân là đại kế một năm, Ngự Sử có thể từ quốc khố mở kho cứu tế, cố gắng không làm lỡ vụ mùa. Hạt giống cứu tế của quốc gia nhất định phải đảm
bào phát đến tay nông dân, nếu là năm sau thu hoạch có thể tăng trường
trên ba phần, trẫm sẽ lấy nửa phần của địa phương tăng gia sản xuất
thường cho quan viên địa phương, nhưng là thực hành cụ thể còn phải nhờ
Thừa tướng nghĩ biện pháp ngăn chặn lừa gạt kẻ nào già mạo để nhận... Sẽ tru di tam tộc!”.
Thật ra, trừng phạt này thật sự có chút nghiêm khắc, chỉ là vì ngăn chặn bọn quan viên hủ bại ở đây không có cơ chế
tốt đẹp, cách nghiêm hình tàn bạo sẽ có chút tác dụng làm bọn họ kinh
sợ.
Phùng Khứ Tật nghe vậy, vội vàng chắp tay nói: “Bệ hạ chăm
sóc thứ dân, thật sự làm cho người ta cảm động, sau khi trợ cấp hạt
giống như thế, thu hoạch năm nay sẽ càng thêm khà quan, thực lực của
nước Đại Tần ta cũng sẽ nhanh chóng khôi phục”.
Trần Bình bên
cạnh thấy Trương Cường và quân thần đàm luận khó khăn của dân gian,
không khỏi liên tưởng đến mấy vạn dân chạy nạn vào bên trong thành Thái
Nguyên, mùa đông năm ngoái, bởi vì Lưu Bang chỉ có lương thảo duy trì
quân đội, rất khó cứu tế dân chạy nạn, người vì đông lạnh đói mà chết
nhiều vô số kể, binh lính giữ thành mỗi ngày vận chuyển trên trăm thi
thể ra ngoài thành, đối với cứu tế dân chạy nạn, Lưu Bang bọn họ đều là
có tâm vô lực.
Hiện giờ nhìn thấy Trương Cường quan tâm đến hoa
màu thu hoạch như thế, thông cảm khó khăn dân gian như thế, nghi ngờ với Trương Cường trước đây nhất thời biến thành khiếp sợ, ngoài sự khiếp sợ còn là sự cảm khái.
Nhìn ánh mắt phức tạp của Trần Bình bên
cạnh, Trương Cường mỉm cười, gật đầu về phía đám người Phùng Khứ Tật
nói: “Hôm nay nếu là không có việc gì, thì tan chầu, Thừa tướng còn phải phân phối một số lượng thào cấp cho quân đội Mông Điềm, còn muốn chế
định biện pháp cứu tế hạt giống, trọng trách không nhỏ. Thái úy còn phải kiểm kê phần thường chiến công, công việc bận rộn. Hôm nay Lỗ Nguyên
tiểu thư tiến cung, trẫm cũng phải đi đến cung hoàng hậu, mọi người tan
chầu”.
Nói xong, đứng dậy đi vào phía trong điện. Quần thần thấy
thế đều đứng dậy quỳ trên mặt đất, đồng thời hô to nói: “Cung tiễn bệ
hạ!”.
Khi chạy tới cung hoàng hậu, kiệu vừa mới đi vào đài ngắm
trăng xây bằng cẩm thạch, liền nhìn thấy hoàng hậu Tả Uyên suất lĩnh các chư nữ hậu cung đứng trước điện nghênh đón. Nhìn thấy hoàng hậu tự mình ra nghênh đón, Trương Cường vội dừng kiệu lại, tiến lên từng bước nâng
hoàng hậu đang dịu dàng thi lễ, gật đầu cười nói: “Trẫm chỉ là lại đây
xem xem, hoàng hậu không cần đại lễ như thế nghênh đón”.
Tả Uyên
nhìn thật sâu Trương Cường, ôn nhu gật đầu cười nói: “Thần thiếp đang
dạy dỗ những lương nhân mới tuyển vào, bệ hạ giá lâm, thần thiếp làm
gương cho hậu cung, sao có thể thất lễ?”.
Trương Cường nghe vậy
lúc này mới phát giác mười sáu mỹ nhân lần trước cũng đang dịu dàng đứng ở phía sau Tả Uyên, một số to gan, còn dám nhìn trộm mình. Bất giác
cười gượng một tiếng nói: “Hôm nay con gái Lưu Bang vào cung liền bị
trẫm hạ lệnh khiển trách, hoàng hậu xử trí như thế nào?”.
Tả Uyên nghe vậy vừa theo Trương Cường đi vào trong điện, vừa gật đầu nói: “Bệ
hạ mặc dù lệnh nghiêm trị, nhưng thần thiếp niệm thế cục trước mắt, chỉ
sai người phạt nàng mười trượng mà thôi. Hiện giờ vừa mới chịu hình
xong, thần thiếp phái người đưa xuống thiên điện nghỉ ngơi, không biết
bệ hạ chuẩn bị phong cho hiệu gì?”.
Trương Cường nghĩ ngợi, gật
đầu nói: “Tấn phong như thế nào, do Uyên Nhi an bài đi, mọi việc hậu
cung do hoàng hậu làm chủ, trẫm sẽ không hỏi đến”.
Tả Uyên tiếp
nhận chén trà nóng của nội thị đưa lên tự tay dâng cho Trương Cường, vừa gật đầu nói: “Một khi đã như vậy, Thần thiếp cảm thấy được, mười sáu
thị ngự vừa mới tuyến vào mới phong ‘ Lương nhân’, Lưu Bang vô luận như
thế nào cũng coi như đã hùng cứ một phương, dù đã dâng tặng con gái cho
bệ hạ, cũng không nên quá mức bạc đãi, theo ý thần thiếp, nên phong làm
‘Mỹ nhân’, trong hậu cung, phong hiệu như thế cũng không phải là quá
thấp, cũng không làm bẽ mặt nàng”.
Trương Cường nghe vậy không
khỏi có chút do dự: “Nàng này có chút bướng bỉnh, nhập vào cung liền
phong ‘Mỹ nhân’ trẫm có chút lo lắng.
Tả Uyên nghe vậy cười nhạt, thâm ý sâu sắc nói: “Nàng này tâm kế rất nhiều, người lại thông mình,
Thần thiếp xem, nàng tuyệt sẽ không làm cho phụ thân của nàng thêm lo
lắng, ngược lại, nàng thực hiếu được mục đích tiến cung của mình, gây
chuyện trên triều đình, chỉ sợ là cố ý gây sự chú ý của bệ hạ”.
Trương Cường vẫn chưa nghĩ đến điều đó, lúc này nghe vậy bất giác cảm thấy
kinh ngạc, nghĩ ngợi một lát, bất giác cười lạnh nói: “Trẫm thật muốn
xem, cha con nàng có thể diễn trò gì trước mặt trẫm!”.