Ánh mặt trời buổi sáng lười nhác chiếu
xuống mặt đất, Trương Cường ngồi trong kiệu do bốn tên nô tài khênh đi
nhằm hướng cung Chiêu Minh đi tới, trong cung điện, một số cây hoa thấp
bé đã bắt đầu khai lộc, không khí trong lành hơn thường ngày, Trương
Cường nhớ lại lúc thào luận chi tiết xây dựng cung Văn Uyên, nếu như lần này thuận lợi thực hiện, thì đối với bản thân đối với sự cải cách chính trị thời Tần, nhất định có sự hỗ trợ rất lớn.
Lại nghĩ đến Lưu
Bang đang cát cứ ở giữa Triệu, Ngụy, nếu lần này bình định thuận lợi,
Đại Tần nên chỉnh đốn một thời gian, an tâm phát triển kinh tế trong
nước, cho dân chúng có thời gian nghỉ ngơi nhất định, tuy nhiên quân
Hung Nô ở phía bắc đang nhìn hau háu, chỉ e dự định của mình khó mà thực hiện.
Nghĩ đến đây bất giác cười gượng một tiếng, đại chiến của
Hung Nô chỉ e là sẽ phải triển khai sau khi bình định Lưu Bang, công
việc quốc gia trước mắt đã đi vào quỹ đạo, bách tính bắt đầu an cư lạc
nghiệp, xung đột mâu thuẫn trong nhân gian đã bắt đầu ấm áp lên, tất cả
cũng coi như là sự khỏi đầu không tệ.
Đương lúc suy nghĩ, thì nghê thấy tên nội giám bẩm: “Bệ hạ, đã đến cung Chiêu Minh”.
Trương Cường nghe thấy thế mới phát giác, kiệu trên vai không biết lúc nào đã
đến nguyệt thái của cung Chiêu Minh, Lệ Cơ mặc áo dài màu xanh thầm, mái tóc dài được búi gọn ghẽ, khiến cho khuôn mặt nàng càng kiều diễm, còn
xinh đẹp hơn Lệ Cơ trước đây nhiều.
Nhìn thấy kiệu của Trương
Cường từ từ dừng lại ở nguyệt thái, đôi mắt lay động lòng người của lệ
Cơ thoáng hiện vẻ phức tạp khó nói, lúc này mới quỳ xuống hành le: “Bệ
hạ, thần thiếp xin nghênh đón bẹ hạ”.
Trương Cường nhìn nàng sắc
mặt lo lắng, bất giác đứng dậy đến bên cạnh ôm lấy thân hình mảnh mai đó vào lòng, dịu dàng nói: “Sao? Không phải là vẫn còn buồn về chuyện sáng nay đấy chứ?”.
Lệ Cơ liếc nhìn cửa lớn chạm vàng chạm lộng hoa
lệ trong cung Chiêu minh, gật đầu than: “Nhu Nhi hôm nay lại không ổn
rồi, thần thiếp đang cử người đi thông báo cho bệ hạ”.
Trương
Cường trong lòng khẽ chùng xuống, đẩy Lệ Cơ ra, bước lớn vào trong điện, nhìn thấy Nhu Nhi võ vàng nằm trên giường, khuôn mặt ngọc ngà xinh đẹp
của nàng lúc này nhìn không thấy một tí sức sống nào, dường như chỉ là
một cái xác không hồn, hoàn toàn tuyệt vọng. Nhìn thấy thế khiến Trương
Cường vô cùng đau đớn, bước vội đến, ngồi xuống bên giường, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo nói: “Nhu Nhi, trẫm đến thăm nàng, sao nàng lại thế
này...”.
BỊ tiếng nói quen thuộc của Trương Cường làm thức giấc,
Nhu Nhi mở to mắt đờ đẫn nhìn Trương Cường, hồi lâu mới ngồi dậy, lấy
tay vuốt dịu dàng vuốt nhẹ khuôn mặt quen thuộc mà lạ lẫm của hoàng đế,
hồi lâu mới khó nhọc nói: “Bệ hạ, Nhu Nhi cuối cùng cũng được nhìn thấy
bệ hạ rồi...”.
Nhìn điệu bộ của nàng quả nhiên không mấy lạc
quan, Trương Cường vội ốm lây thân hình yếu ớt nhỏ bé đó của nàng vào
lòng, dịu dàng an ủi: “Nhu Nhi, đợi khi nàng khỏe rồi, chúng ta cùng
cưỡi ngựa vào Thượng Lâm Uyển, chơi hồ”.
Nhu Nhi từ khi được
Trương Cường triệu giá không được ân sủng, luận thân phận có hoàng hậu,
luận sủng ái có Triệu Yên, còn Lệ Cơ vì có tình cảm khác với Trương
Cường, khác với những nữ nhi hậu cung khác của hoàng đế, khiến cho Nhu
Nhi một bụng hy vọng ký thác lên hài nhi, Cái chết bất ngờ của hài nhi
khiến cho nàng nhìn thấy tia hy vọng đó đã tắt, đã kích quá mạnh khiến
không muốn sống.
Lúc này nghe thấy tiếng an ủi dịu dàng mà luyến
tiếc của Trương Cường, liền dãy dụa thoát ra khỏi vòng tay đang ôm chặt
của Trương Cường, than: “Bệ hạ, bệ hạ, bệ hạ hãy ôm Nhu Nhi như thế này, hãy đưa Nhu Nhi đi đến cuối hành trinh...”.
Trương Cường nghe
nàng nói quá bi đát, bất giác ngạc nhiên, vội vàng nhìn khuôn mặt võ
vàng của nàng, mới phát giác ra khuôn mặt nhợt nhạt đó không hề có một
tia máu hồng nào đang hơi hồng lại, khiến cho người ta càng thêm đau
lòng, đôi mắt vốn dĩ thất sắc vô hồn hiện ra tia sáng khiến người ta sợ
hãi, làm cho mỹ nhân trong lòng lại càng đẹp dịu dàng lạnh lẽo.
Lúc này, trong đại điện bỗng nhiên thoảng qua cơn gió ấm ngày xuân, đem
theo mùi thơm cây cỏ khiến cho không khí u uất trong đại điện trở nên
nhẹ nhàng hơn.
Dường như cảm nhận được hơi thở ngày xuân ấm áp,
trong lòng mỹ nhân cũng tươi tỉnh lên được ít nhiều, dãy dụa mà cười:
“Bệ hạ, mùa xuân đến rồi, thật muốn cùng bệ hạ vào thượng uyển đi du
xuân, thế nhưng... Nhu Nhi đã rất hạnh phúc... Được bệ hạ yêu thương
trân trọng thế này, Nhu Nhi đòi này... Không có gì phải nuối tiếc hết
cà...”.
Tiếng nói dần dần trở nên yếu ớt, thân thể mềm mại từ từ
chùng xuống, trong lòng Trương Cường khẽ mềm lại, cúi đầu mới phát giác
mỹ nhân trong lòng đã khép mắt từ lâu rồi, từ từ ra đi trong lòng mình.
Trương Cường sững người trước sự cố này, những cung nữ và nội giám trong điện
nhìn thấy Nhu Nhi ngậm cười qua đòi trong lòng Trương Cường, sợ hãi đến
mức lũ lượt quỳ xuống khóc lóc thảm thiết.
BỊ tiếng khóc ai oán
kinh động, Lệ Cơ từ ngoài điện chạy vào, khi nhìn thấy Nhu Nhi ngậm cười qua đòi trong lòng Trương Cường, thì sắc mặt tái dại đau buồn, hồi lâu
mới run rẩy nói: “Bệ hạ, bệ hạ Nhu Nhi nàng ấy...”.
Trương Cường
miễn cưỡng khống chế dòng lệ trong mắt, đau đớn nói: “Đều Lệ Cơ sững
người nhìn xác Nhu Nhi đã bắt đầu dần dần trở nên cứng đỡ trên giường,
lệ nóng túa ra, khống chế không được vội nhào vào lòng Trương Cường nức
nở: “Bệ hạ, Nhu Nhi chết thảm quá, bệ hạ nhất định phải làm chủ cho Nhu
Nhi muội muội”.
Trương Cường nhìn nụ cười còn vương trên môi Nhu
Nhi, chỉ thấy trong lòng vô cùng đau xót vô cùng, nghĩ đến nụ cười dịu
dàng của Nhu Nhi cũng như thời gian mình lạnh nhạt với nàng trong lòng
thấy bi ai vô cùng.
Nhìn thấy sắc mặt Trương Cường không tốt, tên nội giám bên cạnh cẩn trọng bước lên bấm: “Bệ hạ, Nhu nương nương đã
qua đòi, đây không phải chỗ tốt, xin bệ hạ lên giá về tẩm cung”.
Trương Cường lúc này đã hồi phục lại sự tình táo, miễn cưỡng khống chế tâm
trạng của mình, đứng dậy gật đầu với Lệ Cơ nói: “Chuyện của Nhu Nhi, Lệ
Nhi hãy tận tâm lo liệu, trẫm giao cho nàng đấy”.
Nói xong, liền
lên kiệu đã đợi ngoài điện từ lâu, trong đầu liên tục xuất hiện những
hồi ức đáng thương của Nhu Nhi, sự đau buồn trong lòng dường như là nỗi
đau lớn nhất sau khi trải qua nỗi đau đám tang.
Nhìn bầu trời
xanh, trong lòng Trương Cường không ngùng thầm cười gượng, không lẽ đây
là cung đình của hoàng đế hay sao? Trong cung điện nặng nề nghiêm trang
hoa lệ, hoàng đế không thể bảo vệ được ái thê của mình, điều này trước
đây đến cả nằm mơ cũng không nghĩ đến.
Nghĩ đến hung thủ sát hại
hoàng tử và Nhu Nhi, nếu quà thực là hoàng hậu, thì kết quả của việc phế truất hoàng hậu rất có khả năng gây sự chấn động to lớn trong triều, mà trước mắt còn phải đối mặt với chiến tranh Hung Nô đang tới.
Nghĩ đến kết cục bi thảm của mẹ con Nhu Nhi trong lòng hạ quyết tâm bất luận hung thủ là ái, bản thân cũng phải xử lý thật mạnh tay, nếu không làm
sao mà xin lỗi được với hoàng tử và Nhu Nhi bi thảm.
Đang lúc
nghĩ ngợi, thì vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng từ đằng sau, quay đầu
lại nhìn thì thấy sắc mặt lo lắng hoang mang của bọn nô tài đang theo
sau từ xa. Thay thế Hàn Hoán túc trực hầu hạ bên hoàng đế là Trần Dung
lúc này mướt mồ hôi chạy qua chạy lại, lo lắng nói: “Bệ hạ, bệ hạ xin bệ hạ hãy giữ gìn long thể”.
Trương Cường cười nhạt xua tay: “Trẫm
không sao, chỉ là muốn ra ngoài đi lại chút, các ngươi không cần ngạc
nhiên lấy làm lạ” Nói xong, bước chân tiến về Vĩnh Hạng, gió xuân đang
thổi mơn man nhưng không hề cảm nhận được chút ấm áp nào, trong lòng chỗ nào cũng thấy lạnh lẽo.
Đang lúc bước đi như thế thì nghe thấy
tiếng than thở từ phía Vnh Hạng vọng ra, vô cùng quen thuộc, bất giác
đưa mắt nhìn, thì thấy Triệu Yên lâu lắm không gặp, nàng mặc váy xanh,
mái tóc dày tạm thời búi sau lưng, khuôn mặt xanh gầy, nay đã xinh đẹp
hơn nhiều, trong tay cầm một bồn cây nhỏ, nhìn điệu bộ có vẻ như vừa đi
giặt đồ về, lúc này đang về Vĩnh Hạng.
Sự gặp gỡ bất ngờ này
khiến cả hai người đều ngạc nhiên, Triệu Yên càng xanh xám sắc mặt, hai
môi run rẩy muốn mở lời nhưng không nói ra được.
Nhìn thấy mỹ
nhân đã nhớ thương từ lâu bỗng đột nhiên xuất hiện trước mặt mình như
thế này, Trương Cường kìm chế cái mong muốn bước vội lên ôm lấy nàng vào lòng, mà chỉ chậm rãi gật đầu than: “Nàng... Nàng vẫn khỏe chứ”.
Thân hình mảnh mai của Triệu Yên khẽ rang lên, nhẹ nhàng hành lễ: “Nô tì... Xin bái kiến bệ hạ”.
Nhìn thấy Triệu Yên võ vàng, trong lòng Trương Cường vô cùng xúc động, nếu
không vì chuyện của Nhu Nhi thì lúc này Triệu Yên e là đang cùng mình
mày mò chế tạo kính viễn vọng rồi, ai.
Nghĩ đến đây, tâm trạng càng chùng xuống.
Nhìn thấy sắc mặt Trương Cường không tốt, Triệu Yên cần trọng thăm dò: “Bệ hạ, trong cung xảy ra chuyện gì rồi u?”.
Trần Dung đứng bên cạnh cẩn trọng đáp: “Nhu nương nương vừa tạ thế, trong lòng bệ hạ rất đau buồn”.
Triệu Yên nghe thấy vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Nhu Nhi chết rồi, bệ hạ, sao thế được...”.
Nói đến đây, lệ ròng ròng, nức nở: “Bệ hạ, Nhu Nhi nàng ấy... Thật không
ngờ Triệu Yên đã... Mặc dù thân trong lãnh cung, nhưng vẫn được sống,
còn Nhu Nhi...”.
Trương Cường thật không có tâm trạng nào mà nhắc đến chuyện hậu cung, bất giác cười nhạt một tiếng, nhìn Triệu Yên, từ
tốn gật đầu: “Yên Nhi, nàng yên tâm, chuyện này ta nhất định sẽ lấy lại
công lý cho Nhu Nhi”.
Nói xong, muốn gọi Phùng Kiếp đến hỏi tiến
triển của sự việc nhưng lại nghĩ đã đồng ý với Phùng Kiếp là hai tháng,
nên không tiện cho gọi, liền miễn cưỡng kìm chế tâm trạng, rồi quay lưng đi về tẩm cung.
Trần Dung vẫn đi theo bên cạnh Trương Cường vội
gọi kiệu, cẩn trọng bẩm với hoàng đế: “Bệ hạ, tẩm cung cách đây rất xa,
xin bệ hạ hãy lên kiệu về cung”.
Trương Cường nhìn kiệu, gật đầu, lên kiệu nhằm hướng tẩm cung tiến đến, thì nhìn thấy một tên nội giám
chạy vội đến thưa: “Bệ hạ, Tiêu Hà đang đợi trong gác ấm, nói có chuyện
quan trọng muốn gặp bệ hạ”.