Sắc trời sáng lên, Trương Cường theo thói
quen mở mắt, mỹ nhân ở bên cạnh vẫn còn say ngủ, có lẽ là trải qua một
đêm mây mưa, giờ vẫn còn kiệt sức. Trương Cường nhẹ nhàng đứng dậy, sợ
làm cho mỹ nhân bừng tỉnh, vốn tưởng rằng nàng không chịu được, nào ngờ
lại quấn quýt si mê đón nhận, khiến cho hắn phải dùng hết khả năng, ài.
Rửa mặt xong, đang định ra khỏi phòng, đã thấy Hàn Hoán vội vàng từ bên
ngoài đi vào, Trương Cường vừa được một nội thị giúp mặc cầm bào, vừa
trầm giọng quát Hàn Hoán: “Chuyện gì mà vội vội vàng vàng như vậy?”.
Hàn Hoán cẩn thận tránh ánh mắt của Trương Cường, bất an nói: “Phùng đại
nhân đang hậu giá bên ngoài, nói là có chuyện quan trọng muốn cầu kiến
bệ hạ!”.
Trương Cường cả kinh, vội nói: “Sao lại không nói sớm? Đi mau!”.
Lời còn chưa dứt, đã vội vàng ra ngoài, chuyện này phải điều tra cho rõ
ràng, về sau nếu phi tần của mình mang thai, chẳng nhẽ mình cứ không ở
đây là thai nhi lại gặp nguy hiểm sao?
Nghĩ đến đây, bất giác
càng thêm vô cùng lo lắng. Trước mắt thế cục phương Bắc cực kỳ nguy
hiểm, mình nhiều khà năng lại phải ngự giá thân chinh, nếu không thế dọn dẹp sạch sẽ hậu cung, thì ảnh hưởng tuyệt đối không thua kém gì gian
thần trong triều.
Trong lúc suy nghĩ, đã thấy Phùng Kiếp cúi đầu nói: “Cựu thần tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế!”.
Trương Cường đi tới ngồi lên ngự tháp (một kiểu giường nhỏ của vua), xua tay
nói: “Thái úy ngồi xuống nói đi, mới sớm như vậy tới gặp trẫm, có phải
phát hiện ra điều gì?”.
Phùng Kiếp thần sắc ngưng trọng nhìn
Trương Cường, nói: “Cựu thần hôm qua đã tra, chưởng lệnh Bàng Ung của
cung Chiêu Minh, sau ngày bệ hạ hồi cung đã tự treo cổ mình trong phòng, mà đây chính là kẻ hôm đó đã lấy bát tiết canh từ chỗ Tuệ phi sang cho
Nhu phi, vật ở trong bát đã được xác nhận là não thỏ có khả năng phá
thai. Người này tính tình cẩn thận, cho nên sau khi Triệu Cao đền tội
mới có thể tấn thân làm nội thị chưởng lệnh, hiện giờ không ngờ lại lớn
mật mưu sát hoàng tự, thật là ngoài dự đoán của mọi người”.
Nói
tới đây, cẩn thận liếc nhìn Trương Cường vẻ mặt vẫn không thay đổi, tiếp tục nói: “Bàng Ung luôn xử sự cẩn thận, đột nhiên lại phạm sai lầm như
vậy, thực khiến cho người ta hoài nghi. Cho nên vi thần hy vọng phái tâm phúc lẻn vào trong cung, điều tra nội tình, nếu không chỉ sợ khó điều
tra ra rõ được”. Chắc là sợ Trương Cường, cho nên vội bổ sung: “Bệ hạ
yên tâm, người cựu thần phái vào cũng là hoạn quan, đủ điều kiện nhập
hậu cung”.
Trương Cường nghe thấy thế, gật đầu nói: “Nếu vậy thì khanh cứ theo đó mà làm, nhất định phải tra ra hung phạm”.
Phùng Kiếp khom người nói: “Bệ hạ yên tâm, vi thần nhất định sẽ tra ra chân
tướng, chỉ có điều thời gian sợ sẽ hơi lâu một chút...”.
Trương
Cường lắc đầu nói: “Cứ mau chóng điều tra ra, trước mắt thế cục ở phương Bắc hỗn loạn, trẫm không muốn chuyện này làm ảnh hưởng sự an ổn của đại cục. Huống hồ, nếu trong thời gian này lại có tần phi mang thai, thật
sự là quá nguy hiểm”.
Phùng Kiếp biến sắc, khom người nói: “Bệ hạ đừng lo lắng quá, vi thần nhất định sẽ mau chóng điều tra rõ vụ án này”.
Nói tới đây, Hàn Hoán ở ngoài điện bỗng nhiên bẩm tấu: “Bệ hạ, Mông tướng
quân, Phùng thừa tướng, đình úy Tiêu Hà hiện đang ở ngoài điện hầu chỉ”.
Trương Cường thấy ngoài ý muốn, không biết ba người này có việc gì trọng yếu, vội cao giọng nói: “Gọi họ vào đây đi!”.
Vừa dứt lời, đã thấy Phùng Khứ Tật cùng Mông Điềm, Tiêu Hà nối đuôi nhau đi vào điện, đồng thời hành lễ: “Chúng thần tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn
tuế!”.
Trương Cường phất phất tay, nhíu mày nói: “Chuyện gì mà khiến cho ba vị đồng thời tiến cung gặp trẫm vậy?”.
Phùng Khứ Tật tiến lên đầu tiên, chắp tay nói: “Theo lời dặn của bệ hạ, thần
đã chuẩn bị toàn bộ vật dụng cần thiết của đại quân xuất phát, chỉ chờ
bệ hạ hạ chỉ nữa thôi”.
Mông Điềm nói: “Ba mươi vạn đại quân cũng đã điều đợi xong, chỉ đợi ngày tốt để tế thiên địa, là có thể xuất phát”.
Tiêu Hà cũng tiến lên một bước, quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu nói: “Vi
thần được lọt vào mắt xanh của bệ hạ, tự thấy ân vua khó báo, thường
thường đêm đêm khó ngủ, không dám loi lỏng chút nào, bệ hạ cũng rất tín
nhiệm vi thần. Chỉ là Tiêu Hà thỉnh cầu bệ hạ bỏ qua cho Trương Tử
Phòng, người này chính là nhân tài khó gặp, nếu có thể nhận trọng trách, ngày sau tất có thể đảm đương tốt, để bệ hạ có thể nhờ vào”.
Trương Cường cười lạnh nói: “Trương Lương là trọng phạm từ thời tiên hoàng,
trẫm há có thể dễ dàng buông tha? Huống hồ kẻ này kiêu ngạo khó bào, nếu không chịu chút đau khổ, sợ là tương lai khó tránh khỏi tội chết!”.
Phùng Khứ Tật lúc này mới tiến lên nói: “Bệ hạ luôn luôn coi trọng người tài, đình úy không cần lo lắng như vậy, bệ hạ làm như thế nhất định là có ý
tứ, sẽ không tùy tiện lấy mạng của Trương Tử Phòng đâu, ngài cứ yên tâm
đi”.
Trương Cường khẽ thở dài, nói với Hàn Hoán đang đứng bên
người: “Mang Trương Lương tới gặp trẫm, giam mấy ngày rồi, chắc phải có
thay đổi”. Hàn Hoán xưng vâng, vội vàng đi.
Nhìn thấy Hàn Hoán
dần khuất khỏi tầm mắt, Trương Cường lúc này mới nói với Tiêu Hà: “Các
khanh ngồi xuống đi, trẫm còn nhiều việc muốn làm. Thuế phú của thứ dân
đã giảm đến đâu rồi? Mùa đông năm ngoái, có bao nhiêu nạn dân? Còn nữa,
trẫm chuẩn bị tiếp tục giảm thuế phú, đình chỉ lao dịch, giảm bớt quân
đội các nơi, hơn nữa, trải qua hơn một năm thống nhất, Đại Tần hiện giờ
có bao nhiêu dân cư, có thể thống kê được không?”.
Vài vấn đề
liên tiếp, đều liên quan tới vấn đề sinh tồn của dân chúng, khiến cho
bốn người trong điện đều giật mình, kinh ngạc nhìn về phía Trương Cường. Thừa tướng Phùng Khứ Tật trang trọng nhìn Trương Cường, chắp tay nói:
“Bệ hạ thương dân như con, thật sự là cái may cho xã tắc, cái may cho
sinh linh!”.
Nói xong, liếc nhìn ba vị cũng đang kinh ngạc trong
điện, trịnh trọng nói: “Các nơi gặp nạn phần nhiều là do chiến tranh
miền nam, hơn nữa, chiến tranh làm cho giao thông đình trệ, tình hình cụ thể ra sao, vẫn còn chưa truyền về tới được Hàm Dương. Nhưng mà sơ lược có thể tính được, số nạn dân không dưới mười vạn người, nhiều nạn dân
phải vào trong quận huyện chung quanh để ăn xin, trên đường lúc nào cũng có thể thấy người chết đói, tình trạng rất thê thảm”.
Trương
Cường giật mình nói: “Sao lại nhiều nạn dân như vậy? Thừa tướng lập tức
xuất một nửa nội khố của trẫm ra, để cứu tế cho nạn dân các nơi, tránh
cho tình huống chuyển biến xấu”.
Nói tới đây, đã thấy Hàn Hoán cung kính bẩm báo ngoài điện: “Bệ hạ, Trương Tử Phòng đã tới”.
Trương Cường nghe thấy thế mới phát giác ra ngoài điện không biết từ lúc nào
đã xuất hiện một gã mặc áo dài màu xanh, tóc hơi tán loạn, vài ngày
không gặp, sắc mặt cũng hơi tiều tụy, xem ra cũng chịu không ít khổ cực.
Lúc này thấy Trương Cường nhìn lại, Trương Lương bất giác theo bàn năng
tránh ánh mắt sắc bén của Trương Cường, trong lòng thầm khiếp sợ vì
những lời Trương Cường vừa nói. Hắn không thể tin được vị hoàng đế trẻ
tuổi quan tâm tới nạn dân trước mặt này, lại chính là vị hôn quân hoang
dâm vô độ trong truyền thuyết, bất chợt hoài nghi những lời đồn mà mình
nghe được từ trước tới giờ. Quan tâm đến vấn nạn trong dân gian như vậy, đừng nói là hoàng đế cao cao tại thượng, mà ngay cả những thủ lĩnh khởi nghĩa nông dân cũng không suy nghĩ được cẩn thận như thế!
Nghĩ vậy chút, trong lòng chấn động đến khó dùng từ ngữ mà miêu tả được.
Trương Cường nhìn thấy Trương Lương, không nổi giận giống như mọi người dự
đoán, chỉ khẽ gật đầu nói: “Trương Lương, ngươi cũng coi như là nhân tài khó gặp, liền ngồi ngoài cửa nghe trẫm nghe trẫm xử lý triều chính
đi!”.
Tiêu Hà nghe thấy thế, kinh hỉ nói: “Bệ hạ không xử tử Trương Lương?”.
Trương Cường liếc nhìn Tiêu Hà, mỉm cười nói: “Trẫm phạt hắn giữa mùa đông
phải đứng ngoài cửa chịu lạnh, chẳng phải là rất khoái trí sao? Ha ha... Ha ha ha...”.
Nghe thấy Trương Cường giống như nói đùa, Tiêu Hà
rốt cục cũng thở dài nhẹ nhõm, chân thành hành lễ với Trương Cường: “Sự
anh minh nhân hậu của bệ hạ đúng là hiếm có, bệ hạ yêu quý nhân tài như
vậy, Đại Tần đúng là được ông trời chiếu cố!”.
Mông Điềm cũng nhịn không được gật đầu nói: “Có thể có một vị quân chủ như bệ hạ, thật sự là vinh hạnh cho thần tử!”.
Lúc này, Phùng Kiếp vẫn không nói gì bỗng nhiên thấp giọng nói: “Bệ hạ, cựu thần đi làm nhiệm vụ bệ hạ giao, vi thần xin cáo lui!”. Nói xong, kính
cẩn rời khỏi điện.
Phùng Khứ Tật cùng Mông Điềm bỗng nhiên nhớ tới việc hoàng tử chết yểu, bất giác thay đổi sắc mặt.
Nhìn thấy Mông Điềm cùng Phùng Khứ Tật thay đổi sắc mặt, Trương Cường biết
bọn họ lo rằng mình tra ra kẻ chủ mưu sẽ là hoàng hậu, có thể khiến cho
thế cục hỗn loạn.
Nhưng mà, với việc con mình bị hại chết dã man, cho dù không phải là hoàng đế, mà chỉ là một phụ thân bình thường, cũng không thể dễ dàng buông tha cho kẻ hạ độc thủ sau màn!
Nghĩ đi
nghĩ lại các manh mối, cẩn thận cân nhắc động cơ gây án, càng lúc càng
cảm thấy hoàng hậu là đáng ngờ nhất. Mượn tay Triệu Yên, vừa diệt trừ
được con trai trường có khà năng sẽ kế nghiệp ngai vàng của mình, lại
vừa diệt trừ được phi tử mình sủng ái nhất, đúng là một mũi tên tráng
hai đích!
Hơn nữa chưởng lệnh nội thị Chiêu Minh cung tính tình
cẩn thận, sau khi Triệu Cao đền tội được chính mình đề bạt làm nội thị,
theo lý mà nói tuyệt đối không thể bị cuốn vào quỷ kế tàn nhẫn này được. Trừ phi phải là một người có thể đùa bỡn với hắn như vật trong tay,
trong hoàng cung này, có thể có loại quyền lực đó, ngoại trừ mình thì
chỉ còn hoàng hậu!
Huống hồ, Lệ Cơ là người duy nhất không liên
lụy tới việc này, dường như căn bản là không thế nhận được ưu đãi gì sau việc này, cho nên đáng ngờ nhất vẫn là hoàng hậu! Chỉ là trước mắt chưa đủ chứng cớ, mình còn phải nhẫn nại thêm vài ngày.
Nhìn thấy
Trương Cường tái mặt, Phùng Khứ Tật cẩn thận nói: “Bệ hạ, vụ án hoàng tử chết yểu, nhất định phải tra cẩn thận. Việc này liên quan tới yên ổn
đại cục thiên hạ, bệ hạ không thể làm theo cảm tính!”.
Trương
Cường liếc nhìn Phùng Khứ Tật cùng Mông Điềm, cười khổ trong lòng: chắc
bọn họ cũng cảm thấy hoàng hậu đáng ngờ nhất, cho nên mới khuyên giải
mình như vậy, ai!