Ánh nắng vàng vọt soi rọi xuống khu rừng
già nua, Trương Cường được hai trăm quân cấm vệ hộ tống dẫn theo Ngu Cơ
thân mang trọng thương vẫn chưa lành lặn quay về bên bờ Ô Giang nơi Hạng Vũ tự vẫn. Tiếng nước chảy róc rách, gió lạnh quất từng cơn, Trương
Cường đi theo một tên lính dẫn đường đến trước mộ Hạng Vũ, Ngu Cơ mặc
trang phục trắng, cố nài nỉ được đến đây bái tế Hạng Vũ, Trương Cường
tuy không hy vọng nàng khơi lại nỗi đau, nhưng lại lo lắng Ngu Cơ hiểu
lầm mình có ý đồ gì nên đành đích thân cùng nàng đến nơi này.
Ngu Cơ lẳng lặng đứng bên ngôi mộ hơn nửa canh giờ, Trương Cường sợ nàng
trong lúc đau buồn sẽ làm chuyện dại dột, hơn nữa màn đêm sắp ập xuống,
liền bước lên phía trước dịu giọng khuyên nhủ: “Ngu cô nương, Hạng Vũ có được hồng nhan tri kỷ như cô nương đã có thể ngậm cười nơi chín suối
rồi!”.
Ngu Cơ ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch tiều tụy, Trương
Cường thở dài thương xót, buột miệng nói: “Nàng một thân một mình, hay
là theo trẫm về Hàm Dương, cùng Yên nhi giúp trẫm lo việc sản xuất
giấy”.
Ngu Cơ nhìn chăm chăm vào Trương Cường, cười buồn nói: “Bệ hạ, Ngu Cơ là thân xui rủi, đi theo bệ hạ chỉ mang đến tai họa, hơn nữa Ngu Cơ xưa nay quen phiêu bạt khắp nơi, bệ hạ không cần lo lắng cho Ngu Cơ”.
Trương Cường sao nỡ để mỹ nhân như thế phiêu bạt khắp nơi?
Lại lên tiếng khuyên nhủ: “Nay chiến sự nổ ra khắp nơi, thiên hạ đại
loạn, nàng phiêu bạt bên ngoài quá nguy hiểm”.
Ngu Cơ kiên quyết
lắc đầu nói: “Ngu Cơ tuy là thân nữ nhi nhưng sẽ không để nam tử nào xem thường, tâm ý của bệ hạ Ngu Cơ xin nhận. Hôm nay biệt ly, nếu sau này
có duyên gặp lại, Ngu Cơ nhất định đáp tạ ơn cứu mạng!”.
Trương
Cường nhớ đến kiếm pháp tuyệt diệu của Ngu Cơ và số tùy tùng khiến người khác không dám xem thường của nàng, yên tâm phần nào, gật đầu nói: “Tùy tùng của nàng lúc này đều ở Hàm Dương, chỉ bằng nàng theo trẫm cùng về
Hàm Dương, đợi khi gặp được họ mới rời khỏi”.
Ngu Cơ lắc đầu nói: “Ngu Cơ muốn ở đây với Hạng đại ca mấy ngày, đợi họ từ Hàm Dương đến
đây sẽ cùng đi Ba Thục, ý tốt của bệ hạ Ngu Cơ xin nhận!”.
Trương Cường thấy nàng tâm ý đã quyết, gật đầu nói: “Cũng được, mai trẫm khởi
hành về Hàm Dương, Lưu Bang nắm hai mươi mấy vạn quân trong tay, qua lại mật thiết với Hung Nô, trẫm không thể không đề phòng, trẫm sẽ lệnh cho
các quận huyện chiếu cố nàng, như thế trẫm cũng yên tâm hon!”.
Ngu Cơ thấy Trương Cường không miễn cưỡng mình, trong lòng cảm kích, cung
kính nói: “Ngu Cơ phúc bạt, không quen biết bệ hạ sớm hơn, nay sắp rời
khỏi, một lần nữa mong khấu tạ ơn đức của bệ hạ!”.
Dứt lời, Ngu
Cơ khom người khấu bái, Trương Cường nhanh tay dìu lấy nàng, căn dặn:
“Ngu cô nương xin hãy bảo trọng, Hàm Dương lúc nào cũng chờ đón nàng,
khi nào về Hàm Dương hãy đến gặp Yên nhi là được”.
Ngu Cơ khẽ gật đầu, quay lưng đi dọc theo sông Ô Giang về phía thượng du, Trương Cường nhìn theo bóng dáng mảnh mai của nàng, thế mới biết dù mình là hoàng đế cửu ngũ chí tôn nhưng cũng có nhiều chuyện lực bất tòng tâm.
Thở dài một tiếng, vừa định rời khỏi, chỉ thấy Thành Thái đến gần bất an
nói: “Bệ hạ, thần vừa bắt được người lái đò trong rừng nhưng không giống miêu tả của quân Sở, người này nói vào đêm Hạng Vũ tự vẫn y không ở bờ
sông, có một người họ Trương trả cho y một trăm đồng tiền thuê căn nhà
nhỏ bên bờ sông”.
Trương Cường nghi hoặc trong lòng, hôm Hạng Vũ
tự vẫn, theo miêu tả của tù binh quân Sở thì phải là người tẽn Sở Tuyên, mà lúc này người lái đò lại họ Trương, như vậy trong hai người chắc
chắn có một là giả mạo.
Đang lúc suy ngẫm, Thành Thái lại lên
tiếng: “Người này từng dẫn theo hai tùy tùng tá túc trong ngôi nhà bên
bờ sông, trong lúc nói chuyện có người xưng người kia là Trương tướng
quân”.
Trương Cường càng thêm nghi ngờ: “Người này tự xưng Sở
Tuyến, là sứ thần của Sở vương, lại lén la lén lút, trong đó chắc chắn
có âm mưu gì”.
Dứt lời, quay sang Thành Thái ra lệnh: “Lập tức về doanh trại, lệnh Mông Điềm đến gặp trẫm!”.
Leo lên lưng ngựa, cùng quân cấm vệ phóng nhanh về quân doanh Đại Tần. Vừa
về đến nơi, từ xa xa đã thấy Mông Điềm sắc mặt căng thẳng đứng đợi bên
ngoài lều, thấy Trương Cường về tới, Mông Điềm lập tức bước tới chắp tay nói: “Bệ hạ, có chuyện gấp gì vậy?”.
Trương Cường nhảy xuống ngựa đi vào trong ngự doanh, một mặt kể lại vắn.
Tắt tình hình với Mông Điềm. Mông Điềm nghe xong nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, dè dặt nói: “Nay trong thiên hạ người dám dùng mưu trước mặt bệ hạ
không nhiều, có động cơ và thực lực thì càng ít, chẳng qua chỉ hai ba
người mà thôi”.
“Nay thực lực mạnh nhất chỉ còn Lưu Bang, dưới
trướng y có mưu sĩ tên Trương Lương, người này túc trí đa mưu, là kẻ
đáng nghi nhất, còn Triệu vương sau khi Hạng Vũ bại trận đang trốn trong vùng đất Yến, Lỗ, đối mặt với Lưu Bang và Hung Nô, còn phải đề phòng
Đại Tần ta, người này càng khà nghi hơn”.
Dừng lại một lát, Mông
Điềm nói tiếp: “Theo thần thấy, kẻ mạo nhận sứ thần Sở Vương, già danh
Sở Tuyên rất có khà năng là thủ hạ của Triệu vương, Trương Nhĩ”.
Trương Cường chợt nghĩ thông suốt, nói tiếp lời Mông Điềm: “Trương Nhĩ dùng kế ép chết Hạng Vũ, sau đó quân Tần sẽ dồn toàn lực tiến đánh Lưu Bang,
Triệu vương sẽ thừa cơ chỉnh đốn lại lực lượng”.
Mông Điềm gật
đầu nói: “Tình thế trước mắt đúng là như thế, nếu là Trương Lương thì
không hợp lý, vì Hạng Vũ bị tiêu diệt, bệ hạ nhất định sẽ đối phó Lưu
Bang tiếp theo, y sẽ không ngu dốt hại chết Hạng Vũ để phải đối mặt với
hùng binh trăm vạn của Đại Tần”.
Nghi vấn được giải đáp, tâm
trạng nhẹ nhõm, thêm vào Ngu Cơ đã rời khỏi, Trương Cường chợt cảm thấy
toàn thân mệt mỏi, liền ngồi xuống ghế rồng, hỏi ý: “Theo tướng quân thì ta nên ứng phó thế nào?”.
Mông Điềm suy nghĩ nhanh rồi hiến kế:
“Bệ hạ, theo ý thần bệ hạ hãy thống lĩnh mười vạn đại quân bắc tiến hội
quân với Chương Hàm ở Hàm Cốc quan, còn hai mươi vạn quân sẽ trấn thủ
vùng Lạc Dương đề phòng Triệu vương thừa cơ nam hạ, chặn đám phản tặc
này ở phía bắc Hoài Hà, đảm bào vùng đất phương nam Đại Tần yên ổn, sau
đó tập trung lực lượng tiêu diệt Lưu, Triệu”.
Trương Cường nhìn
vào tấm bản đồ da dê, do dự nói: “Trẫm lo nếu xử lý không tốt, Lưu,
Triệu và Hung Nô liên thủ tấn công Đại Tần, chẳng phải chúng ta tự chuốc rắc rối sao?”.
Mông Điềm cười gằn nói: “Trăm vạn đại quân Đại
Tần đều đóng ở bắc Hoàng Hà, nếu khai chiến có thể đỡ mất thời gian điều động và tổn hao vật tư, hơn nữa binh sĩ Đại Tần đa số là người phương
bắc, sức chiến đấu ở hoàn cảnh phương nam sẽ giảm xuống, đó là vấn đề
không thể xem nhẹ”.
Trương Cường vẫn còn chưa yên tâm, nhíu mày
nói: “Nếu vậy có thể điều mười vạn quân trong số hai mươi vạn của Bành
Việt trấn thủ Ba Thục truy quét thế lực phản loạn ở nước Sở, đồng thời
chấn thủ Lạc Dương”.
Mông Điềm gật gù tán đồng: “Thế cũng tốt,
chỉ cần cố duy trì chiến tranh ở phương bắc, phương nam ít dân, lại toàn là đất hoang vu, triều đình khó mà kiểm soát, sau khi tiêu diệt phản
loạn ở Sờ sẽ nhanh chóng ổn định, đại quân ta có thể dồn sức đối phó kẻ
địch phương bắc”.
Trương Cường gật đầu nói: “Sau khi miễn giảm
sưu thuế, các quận phía nam đều an tâm sản xuất, đám loạn dân được xá
tội quay về địa phương, phương nam sẽ nhanh chóng ổn định. Lời tướng
quân quả nhiên có lý, tướng quân hãy lui xuống nghỉ ngơi, ngày mai đại
quân sẽ khởi hành về Hàm Dương”.
Mông Điềm không lập tức rời
khỏi, mà nán lại quan tâm nhắc nhờ: “Bệ hạ, thần có nghe nói về chuyện
của Ngu cô nương, mỹ nhân tuyệt sắc có nhiều trong thiên hạ, bệ hạ không cần thương xót một mình nàng ta, hơn nữa Ngu Cơ tình sâu nghĩa nặng với Hạng Vũ, nếu để bên mình dù sao cũng không an toàn, nếu miễn cưỡng e bá quan văn võ trong triều sẽ cùng phản đối”.
Trương Cường ngao
ngán nói: “Trẫm hiểu tấm lòng của các khanh, trẫm không phải si mê nữ
sắc, chỉ là thấy nàng ta tình cảnh tội nghiệp nên không nỡ mà thôi”.
Mông Điềm thở dài nói: “Bệ hạ nhân hậu, Ngu cô nương cũng rất đáng thương,
nhưng đại trượng phu phải biết nghĩ vì đại cục, không thể vì một nữ nhi
mà mất thiên hạ...”.
Nói đến đây, chợt phát hiện lời nói của mình quá vô lễ, Mông Điềm quỳ xuống khẩn cầu: “Bệ hạ chính là hy vọng của
Đại Tần, thần liều chết can gián, nếu có gì bất kính xin bệ hạ trách
phạt!”.
Trương Cường biết rõ Mông Điềm nhất thời lỡ lời nên không trách tội, gật đầu nói: “Có thần tử trung thành dám liều chết can gián
như tướng quân, Đại Tần ta mới có hy vọng phục hưng. Tướng quân mau đứng dậy!”.
Dứt lời, bước tới đỡ Mông Điềm đứng dậy, bắt gặp ánh mắt
chân thành của Trương Cường, Mông Điềm xúc động thốt lên: “Bệ hạ xem
trọng Mông Điềm như thế, thần nguyện cúc cung tận tụy báo đáp ân tình
của bệ hạ!”.