Gió đêm thấu xương thổi vào mặt như dao cắt, dưới sự che giấu của màn đêm, Hạng Vũ mang theo năm ngàn kỵ binh
cuối cùng cũng xé được vòng vây quân Tần, lao vào một mảnh rùng cạnh bờ
sông Ô Giang, dần dần bỏ xa truy binh.
Lúc này, quân Sở đi theo
Hạng Vũ còn chưa tới 300, người nào cũng đẫm máu, chiến mã đầm đìa máu
me, không biết là máu của kẻ địch hay là máu của bản thân rơi xuống.
Đi qua cánh rùng này, là tới được bến đò duy nhất của Ô Giang là Tùng Lâm, chỉ có theo nơi này vượt sông mới có thể mau chóng thoát khỏi truy
binh, sau đó theo ven sông xuống, vượt qua biên giới nước Tề, tới lúc đó lại tìm biện pháp tu chỉnh lại.
Sau một trận huyết chiến, những
người còn sống đều đã sức cùng lực kiệt, lắc lư muốn ngã, hoàn toàn để
mặc cho ngựa đi. Lúc này, một trận tiếng vó ngựa vang tới, trong màn đêm có vẻ vô cùng chói tai.
Hạng Vũ cả kinh, đang định sai người xem xét, đã thấy là Bồ Nghĩa thúc ngựa tới. Bởi vì huyết chiến, cả người
hắn cũng đầy máu, lúc này nhìn vô cùng chật vật”.
Giục ngựa vọt tới, Bồ Nghĩa lớn tiếng nói: “Tướng quân, không tốt, Ngu Cơ cô nương đã bị trọng thương, chỉ sợ...”.
Hạng Vũ vẫn luôn liều chết chém giết, vì nghĩ Ngu Cơ thân mang tuyệt nghệ
nên không lo lắng, nào ngờ nàng lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn, lúc
này nghe được tin dữ, mắt chợt tối sầm, thiếu chút nữa thì ngã xuống
ngựa. May là thân mình chợt tỉnh lại, không hỏi nhiều, lập tức thúc ngựa phóng về phía sau.
Chỉ khoảng mấy chục thước, đã thấy bạch mã
của Ngu Cơ bi thương đứng trên một bãi đất trống, mà Ngu Cơ y phục đen
đang mềm oặt nằm trên ngựa, có vẻ không còn tri giác.
Hạng Vũ
xoay người xuống ngựa, ngơ ngác nhìn thân thể mềm mại đó, chỉ cảm thấy
dưới chân mềm nhũn, lào đảo suýt ngã, mau là bên cạnh có thân binh nhanh mắt, đỡ dậy, Hạng Vũ mới hồi phục được tinh thần.
Nhìn Hạng Vũ
mặt không còn chút máu, Anh Bố người đầy máu tiến lên thấp giọng nói:
“Tướng quân, lúc Ngu cô nương phá vây bị nỏ của quân Tần bắn tráng. Tuy
rằng nàng thân thủ kinh người, dùng kiếm đỡ được, nhưng vẫn bị trúng vào vai, khoảng cách đến ngực không xa lắm, có thế kiên trì tới lúc này đã
là kinh người rồi. Chỉ có điều, phía sau chúng ta là mười vạn truy binh, rất khó có thể mang theo Ngu cô nương trọng thương. Tướng quân, vì đại
kế sau này, mong tướng quân nhịn đau...”.
Hạng Vũ không đợi hắn
nói xong, xanh mặt, hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng đi tới chiến mã của
Ngu Cơ, nhẹ nhàng ôm cô xuống, phát hiện ra, vùng vai đã bị một mũi tên
bắn thủng, may là quỹ đạo đi lệch khỏi tim, cho nên mới không mất mạng.
Bởi vì loại nỏ này uy lực quá lớn, dường như bắn thủng cả thân thể, cho
nên thương tật ghê người. Cho dù có vô số y dược ở đây, trong tình trạng bỏ chạy trối chết này cũng không thể chữa trị được.
Áo giáp đen của Ngu Cơ đã sớm thấm đẫm máu tươi, thân thể lạnh như băng, khuôn mặt trắng bệch, càng có vẻ rang động lòng người.
Nắm bàn tay lạnh lẽo của Ngu Cơ, Hạng Vũ lòng như dao cắt, lúc này mới hối
hận vì đã nghi ngờ Ngu Cơ, nàng đã thâm tình trọng nghĩa như vậy, mà
mình lại...
Nghĩ tới đây, liền ôm chặt lấy thân thể lạnh lẽo của
nàng, lạnh giọng nói: “Ngu Cơ, Ngu Cơ, nàng tỉnh lại đi, ta không nên để nàng đi theo ta... Ta không nên hoài nghi nàng... Ta đúng là đồ không
ra gì!”.
Nói tới đây, hai hàng nhiệt lệ tuôn trào, rớt xuống ngọc dung tái nhợt của Ngu Cơ. Ngu Cơ bởi vì mất nhiều máu, bị hôn mê, giờ
bị Hạng Vũ ôm chặt lấy, rốt cuộc cũng mở nhẹ hai mắt, thất thần nhìn
Hạng Vũ thần tình hoảng loạn, mong manh nói: “Hạng... Đại ca, ta không
sao, huynh mau rời đi... Không cần... Lo đến ta...”.
Hạng Vũ sớm
đã rối như tơ vò, vẫn ôm lấy thân thể Ngu Cơ, thấp giọng nói: “Ngu Cơ,
nàng sẽ không sao đâu, ta sẽ mang nàng rời đi, chúng ta cùng nhau
đi...”.
Nở nụ cười thê lương, gắng sức nâng tay vuốt ve khuôn mặt cương nghị của Hạng Vũ, Ngu Cơ khẽ thở dài nói: “Hạng đại ca... Ngu Cơ
chỉ muốn quay về cố hương... Cả đòi đốn củi săn thú... Không cần gì
khác...”.
Nói tới đây, thanh âm dần nhỏ lại, nụ cười dần tắt, ý thức trở nên mơ hồ, lại lịm đi.
Nhìn thấy Ngu Cơ càng lúc càng suy yếu, Hạng Vũ trầm xuống, không ngờ lại
quên mất truy binh phía sau, ngẩn người ra. Anh Bố ở bên cạnh thập phần
lo lắng, thấp giọng thúc giục: “Tướng quân, nếu không qua sông, chúng ta sẽ...”.
Hạng Vũ nhẹ nhàng đặt Ngu Cơ lên mặt đất, đứng dậy nhìn
vào mảnh rùng sâu, tâm thần bất định nói: “Ta sẽ mang Ngu Cơ theo
cùng!”. Nói xong, tiến tới ôm lấy Ngu Cơ đặt lên chiến mã của mình.
Anh Bố tiến lên một bước, lo lắng nói: “Tướng quân, Ngu Cơ không cứu được
nữa, dù tướng quân có mang theo nàng cũng sẽ liên lụy tới mọi người,
tướng quân, phải lấy đại cục làm trọng”.
Bồ Nghĩa tuy rằng đau
lòng vì Ngu Cơ, nhưng cũng phải tiến lên thúc giục: “Tướng quân, phía
trước không xa chính là bến đò, nếu để cho quân Tần đuổi kịp, máu huyết
các huynh đệ sẽ uổng phí đó!”.
Hạng Vũ không nói gì, nhìn thân
thể dần lạnh như băng trong lòng, vươn bàn tay khẽ vuốt ve ngọc dung
tuyệt mỹ, ảm đạm thở dài, còi áo bào trên người mình, nhẹ nhàng đặt lên
thân thể đó, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, xoay người.
Lên ngựa, dẫn dắt không tới ba trăm quân Sở hướng vào bóng tối đi tới bến đò ven sông.
Nước sông chảy xiết về nam, mặt sông rộng khoảng chừng hai dặm, những con
sóng nối lên theo gió bắc. Dưới ánh trăng thê lương, một bến đò nho nhỏ
lẳng lặng nằm trên dòng nước xiết, hai chiếc thuyền lớn buộc vào tàng
đá, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kẽo kẹt.
Bồ Nghĩa liếc nhìn
phương hướng của truy binh, lau mồ hôi lạnh trên trán, thấp giọng nói:
“Tướng quân, may là có hai chiếc thuyền, chỉ cần qua bờ bên kia, chúng
ta có thể thoát khỏi truy binh rồi!”.
Hạng Vũ gắng bình tĩnh lại, mặt không đổi sắc gật đầu nói: “Sai người gọi người chèo thuyền dậy đi, chúng ta lập tức sang sông!”.
Bồ Nghĩa xưng vâng, vội vàng đi,
các chiến sĩ thấy bến đò đã ở trước mặt, rốt cục cũng thà lỏng, tới tấp
xuống ngựa, ngồi bệt xuống đất, có người kiểm tra thương thế, có người
kiểm tra chiến giáp, có người lại lại tìm mấy búi cỏ khô, cho ngựa ăn
tạm. Nhánh quân Sở phá vây này dù trong gió lạnh, cũng vẫn ý chí sôi
sục.
Hạng Vũ giao ngựa cho Anh Bố, Hạng An đã sớm không thấy tung tích, Anh Bố tạm thời gánh vác nhiệm vụ chăm sóc Hạng Vũ. Nhìn bóng
dáng vội vã rời đi của Bồ Nghĩa, Hạng Vũ nở nụ cười chua xót, bùi ngùi
thở dài.
Bỗng nhiên, một tiếng thét kinh hãi vang lên: “Người
nào, đứng lại!”. Theo tiếng quát, vài tên lính xông lên. Từ bóng đêm
truyền tới một thanh âm: “Tiểu nhân Sở Tuyên, cố ý ở đây chờ tướng quân
qua sông”.
Theo tiếng nói, một bóng đen nhẹ nhàng đi về phía Hạng Vũ, nương theo ánh trăng mỏng manh, Hạng Vũ có thể thấy phía trước là
một người trẻ tuổi ăn mặc giống ngư dân, khoảng chừng trên dưới 30, nghe thanh âm có vẻ là người lái đò nơi này, tâm tình rốt cuộc cũng thả
xuống.
Hai hàng lông mày nhướng lên, lạnh lùng hỏi: “Ngươi là lái đò nơi này?”.
Sở Tuyên kia vội vàng ứng tiếng nói: “Tiểu nhân lái đò mưu sinh nơi đây,
vì biết tướng quân sẽ vượt sông nên đã chờ đợi lâu ngày rồi!”.
Hạng Vũ chợt thấy khả nghi, lớn tiếng truy hỏi: “Sao ngươi lại biết ta muốn qua đây?”.
Trong bóng đêm không thấy rõ được mặt Sở Tuyên, chỉ thấy hắn như là giật mình nói: “Hôm trước sứ thần nước Sờ qua sông rồi, chẳng lẽ còn chưa gặp
tướng quân?”.
Hạng Vũ cười lạnh nói: “Ngươi chỉ là một kẽ lái đò, chẳng lẽ nhận ra được trọng thần Sờ quốc?”.
Sở Tuyên trong bóng đêm âm trầm nói: “Người hôm trước qua sông là chủ cũ
của tiểu nhân, bởi vậy nhận ra được, lại biết năm ngoái người đó đi theo Sở Vương, cho nên biết là túi sứ. Sau khi người đó trở về Sờ, cũng do
tiểu nhân đưa đò, hơn nữa tiểu nhân còn thấy người đó dẫn theo nhiều
người khác mai phục ở bên kia, hình như là muốn tiếp ứng cho tướng
quân”.
Hạng Vũ nghe thấy lời này, hy vọng vừa dấy lên liền tiêu
tán vô ảnh vô tung, chân hơi lảo đảo. Anh Bố nhịn không được thấp giọng
nói: “Sở Vương chẳng lẽ là phái người tới gặp Tần Vương? Chẳng lẽ hắn ta lại bán đứng tướng quân sao?”.
Hạng Vũ lúc này còn chưa tiêu hóa được nỗi đau Ngu Cơ, lời này đã khiến cho tôn nghiêm cuối cùng của hắn
bị xé thành mảnh nhỏ, khó có thể chịu đựng được. Không ngờ Sở Vương mà
mình khổ tâm bồi dưỡng tới thời điểm cuối cùng lại hy sinh chính mình,
cảm thấy vô cùng bi phẫn, thống khổ.
Liền đứng nhìn dòng nước chảy cuồn cuộn, ảm đạm nói: “Anh Bố, ngươi lập tức dẫn mọi người sang sông đi!”.
Anh Bố gật đầu nói: “Tướng quân đi trước, Anh Bố sẽ theo phía sau”.
Hạng Vũ nhìn dòng nước chày trong đêm, bi thương cười nói: “Hạng Vũ ta từ
lúc phản Tần đã không để ý sinh tử rồi, không ngờ rằng ông trời lại vong Hạng Thị ta!”.
Anh Bố giật mình nói: “Tướng quân sao lại nói lời ấy? Chỉ cần chúng ta qua được bờ bên kia, liền có khả năng tới được
biên giới nước Tề, còn cơ hội mà!”.
Hạng Vũ cười khổ nói: “Ta
hiện giờ binh chỉ có mấy trăm, đi tới nước Tề cũng lại phải bám vào Tề
vương. Ta bị quân Tần đánh cho đại bại, liên tục bại lui, mà ngay cả Ngu Cơ cũng... Ta làm gì còn mặt mũi nào mà gặp thiên hạ chư hầu, nào còn
mặt mũi nào mà đặt chân tới Giang Đông?”.
Anh Bố cũng lộ ra vẻ bi thảm, không khỏi buồn bã nói: “Vậy tướng quân có tính toán gì không?”.
Hạng Vũ vỗ vỗ con ngựa đang ăn cỏ bên cạnh mình, ảm đạm nói: “Con ngựa này
đã theo ta nhiều năm, may mắn còn chưa chết trận, ngươi mang nó lên
thuyền, cũng thoát thêm được một mạng!”.
Anh Bố nghe thấy thế, cả người rung mạnh, run giọng nói: “Tướng quân!”.
Hạng Vũ căm phẫn cười nói: “Hạng Vũ ta đường đường nam tử, cho dù có chết, cũng không thể chết trong tay tiểu nhân!”.
Lời còn chưa dứt, đã rát trường kiếm ra đâm vào cổ. Anh Bố không ngờ Hạng
Vũ lại cương liệt như vậy, kinh hô một tiếng, lại đã muộn nửa bước.
Chỉ thấy hàn quang chợt lóe, thân hình cao lớn của Hạng Vũ đổ sụp xuống!
Bỗng nhiên, hàng loạt tiếng reo hò vang lên, truy binh của quân Tần đã
tới gần. Anh Bố không kịp liếc nhìn Hạng Vũ, dắt con ngựa ô chùy mang
theo những chiến sĩ quân Sở còn lại vội vàng rời đi.