Tôi bỗng dưng rất
muốn chia sẻ với Hà Nhã cách nghĩ của tôi về Hà Nghệ: “Cô biết ko? Trưa
nay có buổi họp tổng kết quý này của công ty, chị cô đứng trên đó chủ
trì cuộc họp, chị cô oai phong lẫm liệt lắm đấy, rất giống mẹ Từ Hoán
Ân”.
“Anh nói gì cơ!” Phản ứng Hà Nhã rất kịch liệt: “Chị tôi nhỏ
hơn mẹ hắn tới 20 tuổi, a dám bảo chị tôi giống mẹ hắn, a ko muốn làm
tiếp rồi chứ j, tôi nhất định sẽ mách với chị tôi”
“Tôi nói khí chất giống, đây chẳng phải là khen chị cô có khí chất lãnh đạo sao? Nhìn là thấy uy nghiêm liền.”
“Có cảm giác uy nghiêm là nói mấy tượng Kim Cang trong chùa, vậy mà còn bảo là khen chị tôi, muốn sống sót thì im mồm ngay đi.”
“……”
Đây là buổi hẹn chính thức đầu tiên của tôi và Hà Nhã. Nói điện thoại
xong, tôi rất hạnh phúc chờ tan ca, chờ đến khi trời đen mịt, chờ đến
lúc 10h tươi đẹp.
Thông thường mà nói, mỗi khi tôi cảm thấy cuộc
sống tươi đẹp, ông trời nhất định sẽ tới phá rối nhắc nhở tôi muốn sinh
tồn thì phải biết ý thức đến mối đe dọa rình rập.
Lần này cũng ko
ngoại lệ, khi chỉ còn 1 tiếng sẽ đến giờ tan ca, tôi nhận được mail của
Lý Hàm, trong mail nói rằng bên Mỹ bây giờ đang rất cần thực hiện lập
trình tính toán chuyển đổi sang đồ họa, hy vọng bên Thượng Hải có thể
giúp sức. Sau khi Lý Hàm thận trọng suy nghĩ, mong tôi sẽ hoạn thành
nhiệm vụ này, 3 ngày sau giao hàng.
Sau khi nhận được mail, Lý Hàm
gọi toi cho Ray vào họp ngắn, chuyển phần lớn những công việc hiện có
của tôi sang cho người khác, thời gian trống sẽ tập trung làm nhiệm vù
cấp bách này. Lý Hàm bảo tôi rằng a ta đã xem sơ lược file bên kia gửi
sang, 3 ngày là thời gian rất hẹp, nên nhất định phải tăng ca nhiều,
mong tôi có thể khắc phục hoàn tất đúng giờ.
Sau cuộc họp, tôi bắt
đầu nghiên cứu file Lý Hàm gửi, nhìn vào rồi thì trố mặt ngơ ngác, 3 hồn 7 vía chẳng biết biến đi đâu. Chỉ về số lượng code đã hơn cả nghìn dòng rồi, lượng công việc ko nhiều nhưng mấu chốt ở đây là cách biến đổi
hình dạng đồ họa cực kỳ phức tạp, chỉ tính toán số học thuần túy đã liệt kê hết bảy mưới mấy trang, để hiều cách tính này 3 ngày chắc chắn cũng
ko đủ huống hồ còn phải lý giải kết cấu lập trình, đảm bảo code viết vào sẽ phối hợp hoàn hảo với những phần đã hoàn tất trước kia, ko thể xảy
ra bất kỳ bug nào, càng ko thể tạo ra bất kỳ khả năng gây thiệt hại nào.
Tôi rất muốn nói Lý Hàm đổi người khác làm, nhưng tôi vừa mới tăng
lương đã bắt đầu kén cá chọn canh sẽ khiến Lý Hàm đánh giá ko tốt. Ko
còn cách nào khác, đành liều mà làm thôi, tôi định sẽ ko ăn ngủ trong
công ty 3 ngày này, dẫu sao công ty cũng có chỗ tắm rửa, ghế salon trong phòng nghỉ còn êm ái hơn chiếc giường của tôi nhiều.
Nhưng như vậy
thì sẽ ko có cách nào ăn khuya với Hà Nhã rồi. Tôi biết ngay, thời khắc
quan trọng thì lúc nào cũng xảy ra trục trặc. Trong lòng tôi lại kêu
than,ông trời, ông làm ơn có chút sáng tạo được ko, đổi trò bịp khác có
được ko, đã hai mươi lăm năm rồi, ông ko chán nhưng tôi cũng phát ngán
rồi đây.
Tôi buồn rầu gọi điện thoại cho Hà Nhã.
“Bận thế à”.
Bên kia điện thoại, giọng Hà Nhã cũng rất thất vọng: “Ôi vậy thì đành
chịu thôi, a cứ làm cho tốt nhé, nhưng đừng để vất vả quá, làm ko xong
cũng mặc kệ, trễ vài hôm chắc ko sao”.
Tôi lại than thở: “Tiếc là cô ko phải chị cô, có nói cũng như ko, nếu ko thì thật tình là tôi sẽ giao muộn vài hôm rồi”.
Cơm tối thì tôi gọi cơm hộp, vừa ăn vừa nghiên cứu cách tính đó, càng
mày mò thì lòng tôi càng trở nên lạnh lẽo, thứ phức tạp như vậy, 3 ngày
làm sao có thể, 3 ngày của 3 ngày thì còn tạm được.
Thời gian suy
ngẫm luôn trôi qua nhanh vút, chớp mắt đã 10h đêm rồi, tôi vươn vai,
chút ánh sáng mông lung đập vào khóe mặt tôi, Hà Nghệ đang mỉm cười nhìn tôi.
“Là cô à”. Tôi thả lỏng lại, có chút phấn khởi: “Sao cô lại đến công ty?”
“Rảnh rỗi nên chạy sang đây”. Hà Nhã ngồi xuống bạn làm việc của tôi
rất tự nhiên chất vấn tôi: “Chị tôi là con cọp ăn thịt người à? Tưởng là chị tôi thì hệt như chuột thấy mèo vậy, cẩn trọng như vậy làm gì?”
“Nhân viên sợ sếp là chuyên rất bình thường mà, hơn nữa chị cô còn là sếp to”.
“Nhát gan.” Hà Nhã khinh khỉnh, nhìn đồng hồ rồi nói: “10h rồi đấy, đừng vất vả như vậy nữa, đi ăn khuya với tôi nhé.”
Tôi mặt mày ủ rũ nói: “Tôi cũng muốn lắm, nhưng như vậy thì chắc chắn sẽ làm ko xong việc”.
“Nghiêm trọng như vậy thật à? Vậy a làm thêm 1 chút, tôi chờ a được rồi”.
Tôi rất khó xử: “Ko được đâu, thời gian của tôi ko đủ, chờ vài hôm nữa nhé, chờ khi tôi làm xong cái này”.