Ôi, lòng tôi vốn dĩ sáng như trăng, tiếc rằng ánh trăng chiếu xuống
rãnh cống. Tôi lủi thủi bước tới bàn đấu, nói với cô gái: “Cô nhất quyết đòi cá cược thì đành vậy, nếu tôi thua thì tôi sẽ chui, nhưng nếu cô
thua, tôi sẽ không bắt cô chui đâu!”
Cô gái cười khẩy: “Chờ khi nào anh thắng rồi hãy nói, bây giờ tỏ vẻ ta đây thì còn sớm quá đây !”
Lần đầu tôi gặp con người ngang ngược không nói lý lẽ như vậy, cọp không ra uy tưởng ta là mèo Garfield, tôi quyết định giở hết các ngón nghề
của mình, tuyệt đối không nương tay mà đánh bại cô ta. Tất nhiên tôi sẽ
không bắt cô ta chui gầm bàn, tôi chưa nhỏ nhen tới mức như vậy.
Chúng tôi quyết định cá cược một ván hai mươi mốt quả quyết định thắng
thua. Vì có đặt cược nên những người đã xem trận ban nãy cũng ở lại xem
chúng tôi thi đấu, thậm chí còn có người chạy ra kêu bạn bè tới cùng xem nữa chứ, bàn đấu vây thành một vòng tròn khá là to.
Tôi cười thầm trong bụng, nào, càng nhiều người tới càng tốt, tôi sẽ để
các người biết rõ thực lực của tôi, tôi sẽ cho đám khán giả vây quanh
này xem một vố cho lát mắt.
“Woo, ghê gớm quá !” “ Quả này đánh hay quá! “ “Trình độ này có thể sánh với dân chuyên nghiệp đó!” Đây là một buổi sáng thứ bảy, ở phòng tập
bóng bàn trong câu lạc bộ thể hình của dì Hai tôi đang diễn ra một trận
đấu nóng bỏng có đẳng cấp cao nhất từ trước tới nay. Khán giả xung quanh không ngừng phát ra những âm thanh kinh ngạc và khen ngợi, bầu không
khí gây cấn hơn tôi dự tính nhiều, chỉ có một điều đáng tiếc duy nhất
chính là những lời khen ngợi đó không phải dành cho tôi !!!
Cô gái đánh bóng bàn tràn đầy sức công kích, cứ như lúc đánh boxing khi
nãy. Cú giao bóng xoáy của cô ấy y như một cơn lốc, lực cắt bóng cũng
khiến tôi cảm thấy khiếp đảm lo sợ, thật không hiểu tại sao dưới vẻ bề
ngoài dịu dàng, trầm tĩnh ấy lại có thể che giấu sức lực dữ dội vậy. Tôi giống một cọng cỏ không tên run rẩy đung đưa trước cơn cuồng phong bão
táp của cô gái.
Một ván mau chóng chơi xong, 21:9, tôi thậm chí còn chưa thắng được tỷ số có hai hàng đơn vị.
Cô gái ném chiếc vợt lên bàn bóng bàn, ung dung phủi tay vài cái, chỉ xuống gầm bàn “Này, anh thua rồi, chui nhanh lên !”
Mấy người đang bu quanh cũng bắt đầu hùa theo, Trần Hạo còn huýt vài
tiếng sáo rất to nữa chứ. Trời ạ, sau này chắc tôi chỉ dám lẻn tới câu
lạc bộ vào lúc vắng người thôi ! Tôi cúi gầm mặt xấu hổ, chui xuống gầm
bàn bò ba vòng trước sự cười nhạo của mọi người.
“Sao thế? Không phục à? Không phục thì chơi ván nữa đi, tôi nhường
anh năm quả.” Tôi vừa chui xong, cô ta tỏ vẻ hùng dũng đứng ngay trước
mặt tôi, đôi tay vòng trước ngực, nhìn tôi ra oai.
“Tôi bận việc, đi trước đây !” Tôi vờ tìm cớ rồi nhanh chóng chạy như chạy giặc ra khỏi chốn đông người.
Hai ngày nghỉ cuối tuần của tôi đen đủi thật, còn thằng nhóc Trần Hạo
thì ngược lại, tôi đã làm trò cười cả ngày cho cậu ta. Chắc hẳn từ nay
cho đến cuối đời tôi, thể nào cậu ta cũng sẽ nhắc mãi chuyện tôi chui
gầm bàn thôi! Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì? Sao ông trời lại trừng
phạt tôi như vậy? Trên đường đi làm vào sáng thứ hai, tôi vẫn còn rầu rĩ về chuyện hôm thứ bảy, tôi không hề biết rằng chỉ trong chốc lát nữa
mình sẽ gặp đả kích kinh khủng hơn, so ra chuyện hôm thứ bảy chẳng qua
chỉ là một trò đùa nho nhỏ của ông trời, và ngài sắp sửa làm thật rồi
đây !
Đúng 8 giờ 30 phút, khi tôi vừa kịp quẹt thẻ, sau đó quay đầu bước ra
cổng lớn của công ty, tới căn tin ăn sáng. Ăn cơm xong đã gần 9 giờ rồi, tôi mở trang Sina để xem tin tức. Khoảng thời gian này dự án tôi làm
đang trong giai đoạn giao hàng, mỗi ngày chỉ lo xử lý một số vấn đề
khách hàng phản ánh, đa số là về vấn đề sử dụng, không có nhiều bug ,
nếu có thì cũng chỉ là những bug không quan trọng như là tựa đề hiển thị sai, có những thông báo không hiển thị đầy đủ…
Hiện tại tôi đang là leader nho nhỏ cho một dự án có ba thành viên,
những vấn đề vặt vãnh thông thường đều giao họ xử lý nên khoảng thời
gian làm việc này khá nhàn rỗi.
Tin tức vừa xem được một nửa thì quản lý dự án bỗng tới chỗ tôi thông báo họp nhóm khẩn cấp ở phòng họp trên lầu hai.
Bầu không khí phòng họp ngay khi bước vào cửa đã rất ngột ngạt, điều kỳ
lạ nhất chính là quản lý cấp cao của phòng chất lượng sản phẩm công ty
lại có mặt trong buổi họp. Chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn rồi đây, nếu
không thì người cấp trên chẳng đời nào tham gia buổi họp nhóm của một dự án nhỏ như vậy cả.
Lời nói của sếp Nghiêm đã chứng tỏ điều tôi nghĩ là chính xác. Thì ra dự án của chúng tôi đã xảy ra vấn đề nghiêm trọng. Chúng tôi đã làm một
phần mềm tính phí di động, nhưng ở giai đoạn thử nghiệm đã xảy ra vấn đề trong phần tính phí, cứ luôn tính thiếu một nửa phí thu của khách hàng, tuy nói là giai đoạn dùng thử nhưng cũng làm tổn thất mấy chục nghìn.
Tổn thất cũng chưa phải chuyện hệ trọng, vài chục nghìn đối với công ty
chúng tôi chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ, cái chính ở đây là đã xảy ra
lỗi cơ bản cưc kỳ nghiêm trọng dẫn đến nguy cơ làm mất lòng tin khách
hàng đối với chất lượng sản xuất, khiến tổng giám đốc phải đích thân
chạy sang công ty khách hàng xin lỗi và bồi thường mới có thể giữ lại
được những đơn đặt hàng còn lại, nếu không tổn thất công ty chắc phải
trên trăm triệu.