Từ Hoán Ân có chút ngạc nhiên, sững người một hồi, sau đó áy náy xin
lỗi: "Tôi biết chuyện gì rồi, nhất định là anh đã nhìn nhầm người, tôi
có đứa em sinh đôi, nó hay sinh sự gây chuyện bên ngoài, tôi xin lỗi
thay cho những gì nó đã làm..."
Tôi cười lớn hai tiếng "Haha", ngắt lời Từ Hoán Ân: "Sinh đôi, anh
tưởng tôi là con nít ba tuổi à, sao anh không nói có người trộm DNA của
anh rồi nhân bản thêm một người nữa." Bịa đặt cũng không phải bịa như
vậy chứ, cái cớ tồi tệ như vậy cũng dám nói ra. Nên biết tỷ lệ sinh đôi
chỉ từ một phần mười nghìn cho tới một phần hai mươi nghìn mà thôi, sếp
tôi là sinh đôi, em gái tôi cũng sinh đôi, người con gái tôi thích cũng
là sinh đôi, bây giờ ngay cả tình địch của tôi cũng là sinh đôi =]], xác xuất như vậy mang ý nghĩa gì, điều đó giống như một con khỉ gõ bừa trên bàn phím, mà lại có thểgõ được từ "Hồng Lâu Mộng", về lý thuyết thi có
thề, thực thế tuyệt đối không thể xảy ra.
Giọng nói của chúng tôi rất to, lúc đó thi những người trong phòng
tiệc đều quây quanh đây, lòng tôi rất đắc ý, càng nhiều người xem càng
tốt, xem ngươi càn quấy như thế nào.
Tôi vênh váo dạy đời Từ Hoán Ân: "Tôi cảnh cáo anh, tránh xa Hà Nhã
ra, tưởng anh có tiền rồi có thể làm bừa sao. Dám lừa bạn tôi, tôi không tha cho anh."
Nói xong, tòi vội kéo Hà Nhã ra ngoài, Hà Nhã rất ngoan ngoãn theo
sau tôi. Vừa bước ra ngay cửa, một người xộc vào như tên lửa, theo sau
còn có cả đám bảo vệ như sói như cọp.
"Mẹ, xảy ra chuyện gì? "
Tôi và Trần Hạo giương mắt nhìn nhau, tôi tin chúng tôi đã nhìn thấy
sự tuyệt vọng trong mắt nhau. Người này trông hệt như Từ Hoán Ân, chỉ có kiểu tóc và quần áo không giống. Từ Hoán Ân quả thật có anh em sinh
đôi, sao lại có thể như vậy, tôi vẫn tưởng Thượng đế đã mở một cánh cửa
cho tôi, kết quả là cánh cửa này lại thông đến địa ngục. :))
Đôi môi của mẹ Từ Hoán Ân giận đến trắng bệch: "Mẹ đã nhắc con trước
rồi, đừng giao du với loại người này. còn cô nữa." Mẹ Từ Hoán Ân dùng
ngón tay chỉ Hà Nhã: "Cô xem cô quen loại bạn bè gì thế này, chẳng khác
nào bọn lưu manh vô lại. Tống cổ hai người này ra cho tôi. "
Bảo vệ của khách sạn năm sao quả nhiên cũng thuộc đang cách năm sao,
to con như Trần Hạo cũng bị chúng quăng ra ngoài như một con gà con, tôi thi khỏi phải nhắc đến làm gì. Hai chúng tôi bị bảo vệ ném vào bãi rác
bên ngoài cửa khách sạn như một đống rác rưởi.
Ôi, lần này khả năng phá hoại của tôi đã phát huy đến cực đỉnh rồi,
việc làm của Dương Hiểu Lan bị tôi phá hỏng rồi, tôi khiến Hà Nhã phải
xấu mặt trước bao nhiều là người, và điều khiến tôi đau lòng nhất chính
là, lần này thi tôi thật sự mãi mãi đánh mất Hà Nhã rồi.
Kỳ lạ, tại sao tôi chẳng hề ray rứt tí nào đối với Trần Hạo, tôi cũng hại cậu ta bị người ta ném như ném rác rưởi. Đành chịu, ai bảo cậu ta
là đàn ông, sau này có xuống địa ngục, cậu ta còn phải bị lột da, khoét
tim chung với tôi mà, chuyện như vậy chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Hai chúng tôi chán chường bò khỏi bãi rác. Tâm trạng của tôi còn tệ
hơn đống rác này, Trần Hạo cũng chẳng hơn tôi là mấy, nhưng cậu ta đau
lòng là vì bộ quần áo của cậu ta.
"Cậu xem G-star tôi vừa mới mua này, tốn hết mấy nghìn bạc. " Tràn
Hạo quy tất cả mọi tội lỗi lên người Hà Nhã: "Tôi không tài nào hiểu
nổi, Hà Nhã chì được cái xinh xắn, chẳng có điểm nào tốt cả, tính tình
tệ tại như vậy, hở ra là động tay động chân, vả lại một đứa con gái, tập boxing, bóng bàn lợi hại thế để làm gì? Suốt ngày ăn chơi lông bông,
chẳng biết kiếm được một đồng một cắc, tiêu tiền thì khoa trương như
thế, còn lái Hummer nữa, thứ con gái như vậy là người cậu nên thích à,
thấy kết cục rồi chứ? ôi trời ơi, áo của tôi. "
"Tôi đền cho anh được rồi, một cái áo chứ mấy, có gì to tát đâu. "
"........."
Tôi thấy thân hình cao to của Trần Hạo bỗng hơi run lên, sắc mặt còn
trắng hơn cả giấy in được đánh bóng. Hai chúng tôi nơm nớp lo sợ quay
lưng lại, vẻ mặt Hà Nhã như muốn gây hấn với Trần Hạo.
"Không, khỏi cần đâu. Tôi, tôi còn có việc, tôi đi trước nhé. Hai
người từ từ nói chuyện." Sau đó thi cái tên Trằn Hạo tham sống sợ chết
này đã nép sát góc tường bỏ trốn như một con chuột, vừa đi lại vừa ngoái về đang sau, hệt như đang sợ Hà Nhã sẽ nhào tới cho cậu ta một đấm.
Tôi không dám nhìn Hà Nhã, cúi đầu nhìn xuống mặt đất. Trong lòng
thầm nguyện cầu Hà Nhã đừng đánh mặt bên trái của tôi, vài hôm nay bên
trái tôi có chiếc răng hơi bị đau.
Hà Nhã không động thủ, chỉ hỏi tôi: "Chuyện hòm nay, anh không cảm thấy cần phải giải thích một chút sao? "
Chẳng có gì để nói nữa, việc tới nước này, muốn chém muốn giết, tôi đành nghe theo. Tôi ấp úng nói: "Xin lỗi. "
"Xin - Lỗi." Giọng Hà Nhã cao vút lên. "Chuyện như vậy anh nói một câu xin lỗi là được à? Cái tên khốn này. "
Chiếc túi xách trong tay Hà Nhã kẻ nền một đường cong, nện thẳng lên
đầu tôi, tiếp đó Hà Nhã lại dùng chân đá bắp đùi tôi. Tôi rên rì một
tiếng, khụy xuống ôm chỗ bị đá. Sau đó Hà Nhã cầm túi xách đánh tán loạn vào đầu, vai, lưng tôi như cơn cuồng phong bão táp. Tôi chạy vắt giò
lên cổ, Hà Nhã vẫn miệt mài đuổi theo phía sau.