Tôi vẫn luôn tưởng rằng Từ Hoán Ân chẳng qua chì là ông chủ một còng
ty nhỏ, trong tay có chừng mười mấy người, bảy, tám khẩu súng mà thôi,
nhung không ngờ tới hắn lại có một bối cảnh gia đình giàu có như vậy.
vài chục tỷ, trời ạ, với thu nhập của bố mẹ tôi, để có vài chục tỳ thi
chắc phải làm lụng từ thời người nguyên thủy tới bây giờ mất.
Điều bực bội nhất chính là tôi lại phải bưng trà châm nước cho hắn,
thật khó khiến người ta chấp nhận. Nhưng trước đây Dương Hiểu Lan luôn
nhấn mạnh rằng cô không thể mất công việc hiện tại trước khi tim được
việc mới, nếu không tiền thuốc men của mẹ cô ấy sẽ gặp khó khăn. còn
cách nào nữa, ai bảo tôi không thể bỏ tiền ra, nên đành phải góp sức
vậy.
Dương Hiểu Lan hân hoan đi phỏng vấn. Tôi thay đồng phục khách sạn,
bắt đầu công việc lau sàn thay Dương Hiểu Lan. Lau được vài cái, quản lý nhà hàng chạy tới hối thúc: "Nhanh tay lên, năm phút sau đại thiếu gia
phải sử dụng chỗ này rồi. " Ông quản lý trắng trẻo béo tròn, dáng vẻ y
hệt chú tam cung.
Tôi ra sức lau sàn, nhưng tên béo chết tiệt vẫn cứ lải nhải bên cạnh: "Mạnh tay lên, mạnh tay lên, anh chưa ăn cơm à? Lau sàn nhà mà cũng
vụng về như vậy, đồ phá hoại."
Sao tự dung chửi người ta nhỉ? Lần đầu tòi gặp quản lý dữ dằn như
vậy, công ty cũ khi đuổi tôi cũng chẳng bất lịch sự như vậy, tôi rất
muốn nói với ông ta một câu: Ông mới là đồ phá hoại. Nhưng nghĩ tới
miệng cơm của Dương Hiểu Lan, thôi thi đành nhẫn nhịn.
Vài phút sau đó, ông quản lý này lần lượt mang mò nhân viên phục vụ
đang bận rộn trong phòng khách, xem ra dạy dỗ nhân viên chính là sở
thích của ông, ông ta chắc chắn là tên giám còng tu sửa Vạn Lý Trường
Thành năm xưa của Tần Thủy Hoàng, chồng Mạnh Khương Nữ nói không chừng
cũng bị ông ta bức chết.
Cửa phòng tiệc bị người ta đẩy ra, Từ Hoán Ân bước vào dưới sự quây
quần của mọi người, như ánh trăng được các ngôi sao bao bọc. Tôi cố gắng né tránh đối diện với Từ Hoán Ân để khỏi bị hắn nhận ra.
Từ Hoán Ân cũng quá bận rộn để chú ý đến tôi, các co gái xinh đẹp
trang điểm lỗng lẫy vây quanh hắn, trước mặt Từ Hoán Ân, mấy cô gái đó
thể hiện còn ghê tởm hơn Hà Nhã hôm đó nữa, trước mặt một anh chàng đẹp
trai, lại còn thừa kế vài chục tỷ tài sản, nếu tôi là con gái thì cũng
sẽ bán mạng tiến đến trước mặt hắn, tởm chết hắn mới thôi.
Nam nữ trong buổi họp mặt này hiển nhiên hoàn toàn sống trong một thế giới khác tôi, bọn con trai hào hứng thảo luận về điềm quay ngoại cảnh
phim The Lord of the Rings ờ New Zealand, đi lặn ở Great Barríer Reef,
lái xe việt dã rong đuổi trên sa mạc Sahara. Bọn con gái thi say sưa bàn tán túi sách Gucci, thời trang Armaní, trang sức Cartier, moi lời họ
nói ra đều rất có giá trị, cộng lại chắc có thề bằng tổng trị giá GDP
nửa năm của cả Thượng Hải.
Tất nhiên, từ đầu đến cuối, Từ Hoán Ân đều là trung tâm cuộc hội họp, mỗi khi hắn ta phát ngôn, tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe, và
sau khi Từ Hoán Ân phát biểu xong, chắc chắn sẽ có người lập tức hùa vào bàn luận. Giống hệt như buổi hội họp của quý tộc thời trung cổ châu Âu
trong các phim điện ảnh, Từ Hoán Ân chính là quốc vương của mọi người,
mọi người đều tỏ ra rất trung thành để lấy lòng hắn.
Buổi họp mặt tổ chức được vài phút, Từ Hoán Ân trờ nền bồn chồn,
thình thoảng lại xem đồng hồ, giống như đang có chuyện gấp gì đó. Nhưng
một lát sau, một người phụ nữ trung niên bước vào, Từ Hoán Ân lập tức
đúng dậy bước lên đón, tất cả mọi người trong buổi họp đều kính cẩn chào hỏi người phụ nữ trung niên đó.
Nhìn là đoán được ngay người phụ nữ trung niên đó chính là mẹ Từ Hoán Ân, chủ nhân của nhà hàng này. vì ánh mắt lúc bà ta bước vào khác hẳn
nhũng người khác, đó là ánh mắt của một người chủ đang tuần tra lĩnh vực của mình, mỗi thần thái, mọi động tác của bà ấy đều khiến bạn cảm thấy
bà sở hữu tất cả những thứ này, ở nơi này, bà ấy chính là nữ hoàng.
Tôi nhớ dáng vẻ lần đầu gặp Hà Nghệ, cô ta nói với tôi "Mùng anh gia
nhập cùng chúng tôi", khí thế đó giống hệt như mẹ Từ Hoán Ân bây giờ,
đây chính là cảm giác uy nghiêm mà tiền bạc mang lại cho con người, hèn
gì ai ai cũng đều muốn trở thành người giàu có.
Khi tôi bung khay đụng rượu đi ngang qua bên Từ Hoán Ân, nghe thấy mẹ hắn nói với giọng điệu bực bội: "Đã mười phút rồi, mẹ không rảnh rang
ngồi đây chờ cô ta."
Từ Hoán Ân giải thích với giọng van nài: "Sắp đến rồi, cô ấy vừa gửi
tin nhắn, bảo là kẹt xe, mẹ cũng biết giao thông trên Thượng Hải không
tốt mà."
Mẹ Từ Hoán Ân hiển nhiên rất bất mãn với câu trả lời này: "Vậy thì
phải xuất phát sớm chứ, chắc cô ta cũng biết giao thông trên Thượng Hải
không tốt. "
Lúc đó có một người đàn ông đi về phía tôi lấy rượu, tôi đành đứng
lại, dùng ngay trước mặt Từ Hoán Ân, tôi định quay đầu lại, nhưng Từ
Hoán Ân đã nhận ra tôi ngay.
"Vương Vũ." Từ Hoán Ân dòm tôi từ đầu tới chân, giọng điệu rất kinh ngạc: "Sao anh lại ở đây, anh làm việc ở đây à? "