Khoảnh khắc Dương Hiểu Lan đeo tạp dề bắt đầu thái rau cải, tôi biết
rằng phán đoán của minh hoàn toàn đứng đắn. Đao pháp của Dương Hiểu Lan
chắc chắn là đẳng cấp của thợ nhà nghề, chỉ nhìn thấy ánh sáng lấp lánh
trên lưỡi dao, mỗi dao đều cắt khít sát ngón tay, Hà Nhã đứng bên cạnh
há mồm la lên kinh ngạc liên hồi.
Đương nhiên tôi cũng chang rảnh rỗi, ở bên cạnh vo gạo, rửa rau. Mặc
dù nghèo khó nên mẹ tôi không thể học hết cấp 2, nhung tư tưởng nam nữ
binh đẳng của bà không thua kém bất kỳ phụ nữ tri thức được tiếp nhận
nền giáo dục của văn minh phương Tây nào.
Tôi còn chưa trổ giò, mẹ tôi đã yêu cầu tôi phải vo gạo, lặt rau
trong khi nấu cơm. Chờ khi hai đứa em gái tôi có thể giúp việc, nhà bếp
nho nhỏ nhà chúng tôi trở nên rất náo nhiệt moi khi nấu cơm, có khi cả
bố tôi cũng không chịu nổi, mãnh liệt yêu cầu ba anh em chúng tôi rời
khỏi nhà bếp ngay, không được làm loạn thêm. Nhung ở tình trạng bình
thường thi bố tôi đều bị đuổi khỏi nhà bếp, sau đó chịu trách nhiệm rửa
chén sau khi ăn cơm xong.
Lúc ban đầu Hà Nhã cũng định giúp đỡ, nhung Hà Nhã nấu nướng vụng về
thật. Chỏ nói đến việc xắt khoai tây, Hà Nhã lại có thể cầm một cù khoai tây to, trên dưới trái phải trước sau xắt khoai tây thành sáu miếng
dạng hình chữ nhật, sau đó còn hùng hồn bảo rằng khoai tây hình khối mới không lăn lông lốc. Khoai tây xắt ra cũng to nhỏ đều nhau.
Xắt đậu hũ thì càng tệ, Hà Nhã lại dám đặt tay một bàn tay ra sau
lưng, xắt từng miếng, từng miếng chầm chậm trong tư thế rót rượu của bồi bàn nhà hàng, có vẻ như cô ta không phải đang xắt đậu hũ mà là xắt thịt minh vậy.
Tôi không phớt lờ được nữa, chạy sang cằm miếng đậu hũ lên dạy cô ta: "Cô phải đặt đậu hũ vào trong tay, sau đó động tác có thể nhanh hơn
nữa, chờ cô xắt xong chắc chúng ta chết đói rồi." Tôi vừa nói vừa làm
mẫu cho Hà Nhã xem.
Hà Nhã lo lắng la lên: "Nhưng xắt như vậy sẽ trúng tay, anh cẩn thận một tí. Trời ạ."
"Sao cô ngốc thế. " Khi nói ra câu này, tôi chợt thấy có một cảm giác giải thoát như là nông nô đã lên đời, không ngờ Hà Nhã cũng có ngày hôm nay, tôi nắm lấy cơ hội nghìn năm hiếm hoi để giáo huấn Hà Nhã: "Được
rồi, cô ra ngoài đi, đừng làm rối tung lên nữa, cái nên biết thi chẳng
biết được gì cả, cầu lông, điện tử thi lại sành sỏi như vậy."
Hà Nhã nhẹ nhàng khua lấy con dao, động đậy đôi môi, dùng khẩu hình để nói với tôi rang: "Anh hãy đợi đấy."
Tôi nhìn thấy một luồng ánh sáng lạnh giá lóe lên trong đôi mắt Hà
Nhã, xem ra ăn xong tôi cần phải đi về chung với Dương Hiểu Lan ngay,
nếu không thi e rằng ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của tôi.
Hà Nhã lùi khỏi nhà bếp, để lại tôi và Dương Hiểu Lan hai người - em
xào rau, anh bỏ muối, em xắt thịt, anh lột tỏi, nói cười rôm rả trong
nhà bếp. Khi tôi bưng đãi rau xào đầu tiên ra, Hà Nhã đang ngồi trong
phòng khách xem tivi, tròng có vẻ hơi chán nản, tôi cố tinh làm ngơ, đưa mũi kề sát đĩa rau, nói một cách nhấn mạnh: "ôi, thơm quá."
Giọng nói của tôi vừa thốt ra, một chiếc đệm ghế salon đã bay thẳng
về phía tôi. Hà Nhã nhảy xuống ghế salon, tay nắm chặt chiếc đệm salon
đang đang sát khí đi thẳng đến cho tôi.
Tôi vội chạy vào bếp, lúc ấy Dương Hiểu Lan bỗng kêu lên: "Đây là cái gì vậy?"
Trong tay Dương Hiểu Lan đang bưng đĩa "đoạt mạng đoạn trường cao" mà Hà Nhã đã nấu sáng nay, dường như cô ấy mới vừa lục ra khi lấy đĩa ăn
trong tủ chén.
" Cái này là thức ăn cho thú nuôi à?" Dương Hiểu Lan ngửi mùi, hỏi Hà Nhã: "Chị có nuôi thú cưng à? Mèo hay chó thế? "
Tôi thấy khuôn mặt Hà Nhã hơi đỏ lên, có thể thấy Hà Nhã xấu mặt,
trong lòng tôi khoái chí như hoa nở rộ, hả hề nói: "Haha, đánh chết em
cũng không tưởng tượng nỗi, đây thực ra là..."
"Đây thực ra là thuốc chuột. " Hà Nhã cướp lời, đồng thời bưng đĩa
thức ăn sang một bên: "Cô xúc rau ra đĩa nhanh lên đi, sắp khét rồi
kìa."
Dương Hiểu Lan vừa quay sang xúc rau, Hà Nhã dùng hết sức giẫm lên
trên mu bàn chân tôi, lại còn véo vào cánh tay tôi đau chết điếng, tôi
cố nuốt nhũng giọt nước mắt gần sắp tuôn trào.
Khi ăn cơm, tôi không ngớt lời khen ngợi Dương Hiểu Lan nấu ăn ngon,
không phải chỉ toàn muốn chọc tức Hà Nhã mà tay nghề Dương Hiểu Lan thật sự rất tuyệt.
Dương Hiểu Lan rất bối rối khi nghe tôi khen, khiêm tốn nói: "Thực ra là vì dụng cụ nấu bếp của Hà Nhã dùng rất tốt, lần đầu em sử dụng những đồ làm bếp cao cấp như vậy đấy. "
"Không, không, không, chẳng có tí liên quan nào đâu. " Tôi khang định chắc nịt: "Cùng một dụng cụ, đổi người nấu thì sẽ biến thành thuốc
chuột ngay. " Dưới gầm bàn phát ra một tiếng dậm chân nặng nề, tôi đã
nép đôi chân minh lên từ trước nên né được tuyệt chiêu này.
Thời gian hạnh phúc luôn luôn rất ngắn ngùi, bữa cơm nhanh chóng ăn
xong, Dương Hiểu Lan cũng sắp phải về. Tôi vốn định chuồn về chung với
Dương Hiểu Lan, tiếc rằng dù tôi nói thế nào đi nữa, Hà Nhã nhất quyết
bắt tôi phải sửa xong máy tính mới được về.