Cúp máy hồi lâu sau tôi vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng, nằm lăn qua
lăn lại trên giường chẳng thể nào ngủ nổi. Khi gần nửa đêm, tôi nghiêm
túc suy nghĩ lần nữa, tôi khó chịu là do cảm thấy mẹ mừng hụt à? TÌnh
cảm giữa tôi và mẹ đúng là rất tốt, nhưng tôi chưa hiếu thảo tới mức độ
đó. Từ nhỏ tới lớn, tôi gạt mẹ không dưới ngàn lần, sao có thể vì chuyện này mà cảm thấy day dứt, với lại mẹ tôi thuộc tuýp người siêu lạc quan
rất có thể chịu đựng, khi bố tôi về hưu, tiền học phí của tôi chưa đóng
nổi mà cũng chẳng thấy bà nhăn mày tý nào, vẫn ăn no ngủ kỹ.
Tôi
không thể không thừa nhận nguyên nhân mình khó chịu là vì tôi đã thích
Hà Nhã, tuy từ lúc đầu tôi đã hiểu giữa tôi và Hà Nhã có một khoảng cách rất xa với, cô ấy là thiên nga, bay bổng trên trời cao, còn tôi chỉ là
một con ếch ngồi dưới đáy giếng, thỉnh thoảng có vài lần thiên nga có
thể sà xuống chơi với tôi, tôi cũng mãn nguyện rồi. Nhưng người luôn
tham lam, ít ra tới hiện tại, cóc nhái chỉ hy vọng có thể mãi mãi bên
thiên nga.
Từ sau lần Hà Nhã điện cho tôi, máy điện thoại tôi vẫn duy trì trạng thái mở 24/24, nhưng từ sau khi gặp Từ Hoàn Ân, cả tháng
trôi qua, Hà Nhã không điện thoại cho tôi nữa. Vài lần tôi muốn điện
thoại hỏi Hà Nhã xem cô ấy bây giờ thế nào rồi, nhưng cuối cùng tôi cũng bỏ cuộc, thiên nga đã tìm được người bầu bạn, nên bay mất rồi.