Nhưng điều tôi không hiểu nổi là tại sao ảnh của Saitoh Ken trong truyện lại mất hết rồi? Do hắn xoá sao? Không hề! Đâu có một
vết tích tẩy xoá nào trên mặt giấy. Chẳng lẽ bắt tôi tin là
Ken đã mọc giò "chui" ra ngoài thế giới thực được sao? Sao mà
đáng sợ quá vậy? Motif gì đây? Tôi từng đọc truyện xuyên không,
đọc mấy truyện đánh tráo linh hồn hay đậm chất Fantasy khác mà nào ngờ giờ lại rơi vào tình huống oái oăm này: nhân vật
trong truyện chạy ra ngoài đời thực gây loạn!
Tên con trai này có ngoại hình quá ưu tú, tiếc là không thể
nói chuyện được thôi. Giờ, nếu phân ra làm hai trường hợp thì
sẽ thế này:
* Trường hợp 1: Đối tượng là một bệnh nhân tâm thần.
Lí do kết luận: Hắn đã tự xưng mình là một nhân vật truyện
tranh, còn Coplay nhân vật Saitoh Ken của "Thâm thù". Nguỵ biện
rằng mình là hoàng tử thật sự. Nói mọi thiết bị hiện đại ở nhà của mình là quái vật. @. Nguyên nhân: Có lẽ hắn ta qua thần tượng anh Ken và đã có tiền sử bị hoang tưởng nên mới thế.
Biện pháp giải quyết: Chở thẳng xuống bệnh viện tâm thần cho người ta kiểm tra và điều trị.
Nắng sạm dần thành những dải đen úa, căn phòng u tối. Tôi bật
đèn huỳnh quang. Chuyển sang chế độ quạt tản trên trần nhà.
Dọn cái ba lô đã quăng dưới sàn, để ngay ngắn trên bàn học, tôi cởi giày ba ta, dọn sợi dây trói "phạm nhân", mặt buồn như mới đi mượn tiền cho vay nặng lãi.
Tất cả mọi hành động đều bị con người kia chăm chú quan sát,
hắn không cười nữa, chỉ mang vẻ đợi chờ, hi vọng. Tôi lầm lì
như con câm, không nói không rằng, chỉ duy nhất một câu khi kéo
hắn xuống bếp:
- Đi theo tôi! - Rồi lại im lặng.
Tôi bắc nước sôi, nấu hai vắt mì. Suy tính kĩ rồi, làm phước
một xíu, trước khi đưa hắn đi cũng không bỏ đói. Mình là công
dân tốt mà!
Thấy tôi đun nước trên bếp gas, tên con trai mở tròn mắt, sợ sệt.
Tôi kéo hắn đến bên kệ bếp, chỉ:
- Cái này không phải là con rồng biết phun lửa đâu nhé! Nó tên
là "bếp gas" nhớ nhé! Là bếp gas đấy! Nó dùng để tạo ra lửa
để nấu thức ăn, không cần phải cầm que diêm hay bật lửa đâu!
"Tôi là SAITOH KEN!!! Tôi đến từ vương quốc Kôchi! Tôi không dối cô gì cả! Làm ơn hãy tin tôi!" - Đôi mắt trực diện mang theo màng
nước mỏng manh, đỏ ngầu. Như một ai đó đang đi lạc trên hoang
mạc, bấu víu vào một người nào đó để tìm thấy sự sống. Hắn
đang mong tôi sẽ tin hắn sao? Tôi muốn tin lắm! Trừ khi...tôi cùng đi khám với hắn. Vì người ta sẽ nói tôi là con điên!
"Cô...không tin tôi! Không tin gì cả! Tôi là Ken thật mà! Tôi còn
chả biết mình đang ở trong một xứ sở quái quỷ gì ở đây nữa!
Tại sao tôi lại ở đây? Sao cô không tin tôi là Ken! Tôi không có
bị điên! TÔI LÀ KEN!!! LÀ KEN!!!"
Đọc xong, tôi nhìn hắn. Gương mặt sợ hãi đó trắng ra, như tuyệt vọng, mỏi mệt. Và trên làn da mặt mịn đẹp đó lăn dài những
hạt sương trong veo. Hắn khóc. Như con nít.
"Hức...hu...hức...hư hư hư..."
Tôi bối rối. Lần đầu tiên thấy con trai khóc. Mà khóc dữ dội lắm!