Chờ đợi. Chờ đợi. Cảm giác như con tim mình ngừng đập.
Tiếng lách cách, sau đó cánh cửa được đẩy ra, ngọn đèn cấp
cứu tắt bụp. Như mặc định, mọi người đang ngồi, đang lo lắng đi qua đi lại đột nhiên quay phắt lại hướng vị bác sĩ vừa bước
ra, dồn dập hỏi thăm tình trạng của Rùa.
Bác sĩ cho tay vào túi áo blouse, ống nghe vắt trên cổ, cặp
kính không gọng được đẩy lên, ông cười đầy nhẹ nhõm.
- Mọi người yên tâm, thiếu gia đã qua cơn nguy hiểm. Cậu ấy bị
nứt sọ não và xây xát ngoài da, giờ đang trong tình trạng ổn
định. Do chấn thương ở đầu cộng với mất máu nhiều nên cậu cần
có thời gian tịnh dưỡng và cần phải theo dõi di chứng. Chúng
tôi sẽ chuyển cậu sang phòng hồi sức riêng biệt.
Tôi ôm ngực thở phào. Lạy Chúa! Lạy đức Phật! Lạy thánh A La!
May mà Khiết đã qua cơn nguy kịch rồi. Tôi gạt nước mắt, đi theo chiếc băng ca có người thiếu niên bị băng bó đang bất tỉnh, tay ghim đầy dây nhợ, khuôn mặt bị che bởi ống thở. Từng bước đi
đến phòng hồi sức.
Áp mặt vào mặt kính trong suốt. Bên trong, Khiết đang nằm ngủ
say sưa. Máy đo điện tim tít tít đều đều. Khuôn ngực đó nhẹ
nhàng thở. Sấm thôi nổ vang trên bầu trời. Mưa im lặng, không dữ dội nữa. Quản gia bảo chú tài xế đưa tôi về nhà, dặn tôi
nghỉ ngơi.
Tôi quyến luyến nhìn Khiết ngủ trong phòng kín, rồi cũng tạm biệt mọi người ra về.
Con đường nhầy nhụa nước mưa trở nên bóng nhẫy như thoa mỡ. Mưa
râm râm đổ ướt mặt kính xe. Chiếc xe băng qua những vũng nước
mưa to làm nước văng lên tung toé. Trời mỗi lúc một lạnh, ắt
chừng khoảng 25 độ. Nhiệt độ se se đó làm tôi nổi gai ốc.
Chiếc Lamborghini đổ trước ngõ vào nhà tôi. Tôi tạm biệt chú
Hoàng rồi chịu khó ướt mưa một chút đi bộ đến nhà. Ngôi nhà
tôi sáng đèn ấm áp. Ánh sáng trắng lan toả trong bóng đêm.
Saitoh Ken đã tự về nhà. Nhắc tới Ken, tôi phải xử lí cậu ta
đã. Cậu ấy đã gây ra biết bao nhiêu tai họa, bây giờ còn dám làm tổn
thương Khiết. Từ ngày cậu ấy đến, cuộc sống của tôi đã xáo trộn hoàn
toàn. Khi không lại có một của nợ từ trên trời rơi xuống, gây cho mình
bao ức chế và phiền muộn. Thực sự tại sao người xui xẻo đó lại là tôi?
Tại sao không là một ai khác? Tại sao cậu ấy lại cần nước mắt của tôi
rồi bám dính theo tôi làm gì? Cậu làm cho tôi và Khiết xa cách nhau, và
giờ, Khiết bị tai nạn cũng là tại cậu ấy. Saitoh Ken thối tha đó, tôi
phải băm vằm hắn ta ra.
Mùi thức ăn thơm dịu lan trong không gian. Tôi thấy Ken ngồi bó
gối trên sô pha, cái kiểu đơn độc, tự kỉ như thường lệ. Tháo
vội giày, tôi đưa ánh mắt đầy sát khí chăm chăm vào cậu như
sẵn sàng nhảy bổ vào tùng xẻo ngay lập tức. Ken thấy tôi về,
gương mặt bỗng hớn hở, vội vã đi tìm khăn bông cho tôi.
Tôi ngã người trên sô pha, xoa thái dương, trầm mặc nhìn Ken. Vẫn dịu dàng như thế. Vẫn đáng yêu như thế. Vẫn chu đáo như thế.
Đó có phải là Saitoh Ken ngỗ ngáo, ương bướng ở trường không?
Cậu ta làm tôi đặt ra nghi vấn liệu có phải đang mắc chứng tâm
thần phân liệt?
Tôi im lặng nhìn cậu lấy khăn khô lau mái tóc ướt sũng nước
của tôi, cánh môi anh dào đó mím nhẹ, ánh mắt tím yên bình
đến dửng dưng, dường như không hề quan tâm đến cả việc mình
suýt trở thành kẻ sát nhân. Saitoh Ken vắt khô khăn trong nước
ấm, lau sạch bàn tay nhớt nháp máu khô của tôi. Gương mặt đó
nhợt nhạt, giống như thiếu máu vậy. Tôi im lặng rất lâu. Khó
khăn lắm, tiếng nói mới phát ra khỏi miệng được:
- Chuyện ban chiều... Cậu có biết suýt nữa sẽ gây ra tội ác không?
Ken ngước nhìn tôi, rồi tiếp tục lau tay cho tôi, cái cách lau
tỉ mẩn, chậm chạp như một thú vui. Tôi ghét cái thái độ này.
- Sao cậu lại đẩy Khiết mạnh như vậy? Cậu có biết là làm
Khiết bị tổn thương thì cậu có thể bị đá cổ ra khỏi An Đằng
không?
Ken vẫn không phản ứng. Cánh môi nhạt thếch đó khẽ mấp mái rồi lại im lìm.